Lược Thiên Ký

Chương 1347: Đây là chuyện giữa huynh muội bọn ta

Trong chốc lát, quanh đó không có ai nói chuyện.
Lúc Cửu Đầu Trùng đại phát thần uy, sau đó lại chợt thất thủ, bị một tấm Tiên bia chấn ngược đã làm người ta kinh ngạc không ngừng. Đợi khi có người để ý tới vẻ bạc phơ trên người ông ta thì càng làm cho người ta có cảm giác chấn kinh như gặp quỷ. Không biết có bao nhiêu lời nói trong lòng không dám nói ra, cũng chính vì vậy, khi Cửu Đầu Trùng nhìn về phía Long Mẫu Vũ Mị Nhi nhẹ nhàng mở miệng nói ra câu nói kia, xung quanh không có có bất kỳ người nào dám mở miệng quấy rối, đều không biết làm gì nhìn đôi huynh muội đang có vẻ thương tiếc một cách khó hiểu.
Chuyện mà Cửu Đầu Trùng nhắc tới đúng là một điểm đáng ngờ.
Cho dù đám Long tử Long tôn của Thương Lan Hải trước đây sau khi bước lên Tiên lộ mới biết Long Mẫu không theo tới.
Cho tới nay, không biết đã hỏi Cửu Đầu Trùng bao nhiêu lần rồi nhưng ông ta chưa từng trả lời thẳng.
Nếu huynh muội sống nương tựa lẫn nhau, vì sao trước đây phải bỏ lại Long Mẫu ở Thiên Nguyên?
Cơ hội thành Tiên trân quý dường nào, không biết bao nhiêu người muốn tìm ra con đường đó mà không thể. Cửu Đầu Trùng có cơ hội này lại không chia sẻ cho Long Mẫu, người ở bên ngoài nhìn vào thật sự là một việc rất khó hiểu. Chuyện này giống như năm đó Long Mẫu và đại ca cùng nhau mưu đoạt cơ nghiệp của Thương Lan Hải, bây giờ rốt cục chờ đến lúc chia trái ngọt thì Cửu Đầu Trùng lại một cước đá văng muội muội đi.
Sau đó bản thân Long Mẫu Vũ Mị Nhi nghĩ hết biện pháp, đầu độc đệ đệ của Câu Ly Đại Thánh là Lam Tiên sinh, lại thêm cả 3 người Lộc Tẩu, Văn Tiên sinh, Khô Phát lão ẩu nữa, ngũ lão đồng thời truy tung Phương Hành và Ngao Liệt rồi đi lên Tiên lộ. Mục đich schinsh là dựa vào sức của mình để lần thứ hai bước lên Tiên lộ của Long tộc. Đoán chừng là muốn vượt qua Tiên lộ tới đối chất với huynh trưởng Cửu Đầu Trùng của mình.
- Cơ nghiệp của Thương Lan Hải là ta và ngươi cùng đoạt, ngươi dựa vào cái gì mà muốn bỏ ta lại?
- Ngươi và ta vốn là huynh muội sống nương tựa vào nhau, vì sao khi nhìn thấy cơ hội thành Tiên lại quyết đá văng ta đi?
Dĩ nhiên sau khi gặp mặt, nàng ta nhìn thấy dáng vẻ già nua của Cửu Đầu Trùng thì trong chốc lát không nỡ, quên mất chuyện chất vấn.
Nhưng Cửu Đầu Trùng đương nhiên biết ý của nàng ta, lúc này mới gượng cười hỏi nàng ta đã hiểu ra chưa...
Trong chốc lát Vũ Mị Nhi đau lòng muốn chết, vẻ mặt bi thương, ánh mắt mềm mại nhìn Cửu Đầu Trùng, sau đó chậm rãi đi tới...
- Sao phải khổ như thế chứ? Tội gì muội lại phải đuổi tới đây?
Lúc này Cửu Đầu Trùng như một lão đầu tử sẽ chết bất cứ lúc nào, ánh mắt nhìn Long Mẫu Vũ Mị Nhi là nơi duy nhất có ánh sáng trong đôi mắt đục ngầu của ông ta. Trong giọng nói lại tỏa ra sự tuyệt vọng và tiếc hận:
- Tiên lộ khó khăn, rất khó... lúc ta ở Thiên Nguyên đã nói với muội rồi, cho dù là ta, khả năng thành công vượt qua được Tiên lộ cũng không tới ba phần mười... muội là muội muội duy nhất của ta, ta làm sao có thể để muội theo ta mạo hiểm chứ? Muội cũng biết chỗ thiếu hụt trong truyền thừa của hai chúng ta rồi, ta làm sao dám dẫn muội theo bên cạnh?
Lúc này Vũ Mị Nhi đã đến gần bên người ông ta, khuôn mặt tuyệt mỹ ngẩng đầu lên nhìn ông ta. Lúc đầu chính vì vẻ kiều diễm vô song này của Long Mẫu nên mới mị hoặc tới mức kinh tâm động phách, giống như một quả đào đã chín muồi. Nhưng lúc này ở gần nhìn Cửu Đầu Trùng, trên mặt lại tỏa ra sự thanh thuần như nữ nhi mới lớn, ánh mắt nhìn Cửu Đầu Trùng cũng giống như tiểu muội đang sùng bái nhìn đại ca của mình.
- Muội là ấu muội của ta, người thân duy nhất trên đời này của ta, nha đầu ngốc, ta sao có thể vứt bỏ muội được?
Cửu Đầu Trùng cười gượng, giọng nói cũng nhu hòa đi:
- Ta vốn nghĩ, sau khi ta qua được Tiên lộ, tu thành Tiên thân sẽ quay lại Thiên Nguyên đón muội, nhưng sao muội lại không thể chờ thêm mấy năm chứ, cứ nhất định muốn đuổi tới đây? Lẽ nào muội vẫn cho rằng đại huynh thành Tiên rồi sẽ quên muội sao? Nhẫn tâm nhìn tóc đen của muội thành màu trắng sao? Ấu muội à, muội vẫn ngốc như khi còn bé vậy...
- Huynh mới ngốc ấy...
Rốt cục Vũ Mị Nhi đã nói chuyện, giọng nói có vẻ cực kỳ chua xót, còn mang theo sự hờn dỗi khó mà phát giác ra được, run rẩy khóc nức nở:
- Đại huynh, huynh sớm biết thọ nguyên của mình không còn nhiều nữa mà, có thể không qua được Tiên lộ phải không? Nếu không... lúc ở Tiên kính, bằng tên khốn giả thần giả quỷ này thì làm sao làm huynh phải chạy thoát thân được? Huynh là vì không muốn liều mạng với hắn, tiêu hao tuổi thọ của mình một cách vô ích đúng không?
Đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng chạm vào da mặt của Cửu Đầu Trùng, nhẹ run.
- Huynh đã sớm biết thọ nguyên của huynh không còn nhiều thì nên dẫn theo ta chứ, lẽ nào huynh sợ...
- Ta rất sợ, vô cùng sợ...
Trong đôi mắt đục ngầu của Cửu Đầu Trùng bỗng nhiên lóe lên sự thô bạo, giọng nói âm ngoan:
- Muội biết khi ta còn bé đã lập lời thề, ta nhất định phải thành Tiên, nhất định phải để bộ tộc Cửu Linh ta trở thành đại tộc tung hoành thiên hạ, nhất định phải để Thần Phật cũng không dám khinh thường huynh muội chúng ta, cho nên, ta vì thành Tiên, có thể hi sinh tất cả, bao gồm cả bản thân ta, bao gồm cả...
Ông ta nhìn về phía Vũ Mị Nhi, một chữ cuối cùng không nói ra, ngưng lại một chút rồi lại cực kỳ tuyệt vọng tiếp tục nói:
- Ta biết thọ nguyên của mình không còn nhiều, không hẳn có thể thành công qua được Tiên lộ, ta cũng biết khi thọ nguyên của mình không đủ thì ta sẽ làm ra những chuyện như thế nào, ta sợ mình làm như vậy, cho nên ta không dẫn muội theo, bởi vì ta sợ ta...
- Không nhịn được...
Lúc nói ra câu cuối cùng, toàn thân Cửu Đầu Trùng đều run rẩy, đáy mắt đục ngầu hiện lên màu đỏ tươi.
Quỷ dị, khủng bố!
Đây cũng là cảm giác mà Cửu Đầu Trùng cho người khác lúc này.
Chỉ thấy trên người ông ta trong chốc lát phát ra khí tức già nua như nến tàn trong gió, một lúc sau lại là khí tức đại đạo của Thánh Nhân, thần thánh khôn kể, huy hoàng bất tận. Nhưng lúc khác, đáy mắt lại hiện lên sát ý đỏ tươi, hoặc như một yêu ma sắp sửa cắn người.
Thậm chí cả người ông ta sau khi nói xong câu nói đó vẫn đang đau khổ đấu tranh, ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu.
Ông ta như đau đến mức sắp nứt cả đầu, khổ sở muốn chết, buồn bực gào thét.
- Đại huynh... Đại huynh... Đừng như vậy, tiểu muội đều biết cả...
Vũ Mị Nhi tựa như cũng căng thẳng theo, vội vàng đi lên, bàn tay như ngọc đè chặt lên đầu tóc bạc của Cửu Đầu Trùng, nhỏ giọng an ủi như đang dỗ một đứa trẻ con đi vào giác ngủ:
- Đại huynh, nỗi khổ trong lòng huynh người khác không biết nhưng ta đều biết, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, chuyện lúc đó ta đều nhớ rõ ràng, huynh đã chịu khổ, chịu tổn thương, ta đều nhớ cả...
- Khi còn bé, bởi vì bộ tộc Cửu Linh ta không có Tiên nên khắp nơi bị người ta ức hiếp, cuối cùng còn bị người ta diệt tộc, huynh nhìn tộc nhân bị tàn sát, lấy tay che mắt của ta lại, không cho ta nhìn thấy cảnh tượng máu tanh, sau đó khóc lập lời thề nói muốn thành Tiên, muốn trở thành người mạnh mẽ nhất trên đời này, muốn cho bộ tộc Cửu Linh trở thành tộc mạnh mẽ nhất trên thế gian này, cường đại đến mức không có ai dám can đảm nhìn thẳng, muốn bắt tất cả kẻ thù phải tan thành mây khói, trọn đời không được siêu sinh, muốn Thần Phật đầy trời khi nhìn thấy chúng ta đều phải cung kính hành lễ, không dám nhìn thẳng...
- Đại huynh, lúc đó huynh không biết, khi nhìn thấy thi hài máu thịt be bét của phụ mẫu tộc nhân, ta bị dọa cho gần như mất hồn, nhưng khi huynh che kín mắt ta, lập lời thề bên tai ta thì ta đột nhiên không còn sợ nữa, bởi vì ta biết huynh nhất định sẽ bảo vệ ta, cho nên lúc đó ta cũng âm thầm lập lời thề trong lòng... ta muốn giúp huynh, không tiếc tất cả để giúp huynh!
...
...
Cuộc đối thoại giữa huynh muội Vũ Mị Nhi và Cửu Đầu Trùng dẫn tới mọi người ở xung quanh đều trầm mặc.
Không ai ngờ tới hai huynh muội này lại có quá khứ như vậy.
Ngay cả đám tạp huyết Long tử Long tôn kia căn bản cũng không biết mẫu thân và cậu của mình còn có chuyện cũ như vậy.
Bọn họ không biết bộ tộc Cửu Linh đã từng bị diệt tộc, chỉ biết là dường như từ khi bọn họ có trí nhớ đến nay, bộ tộc Cửu Linh chỉ có hai người họ, một mẫu hậu mãi luôn cười, một người cậu trước giờ chưa hề cười.
Nhất thời, tất cả bọn họ đều trầm mặc, nhìn đôi huynh muội trước mắt mà ánh mắt đều trầm mặc khó tả.
Ở cách đó không xa, một vùng Tiên bia dường như sau khi bị Cửu Đầu Trùng đánh lui cũng yên lặng trong thời gian ngắn, không tiếp tục tấn công.
- Huynh vì lời thề của mình mà không tiếc bản thân, một đời cơ khổ.
- Còn ta... cũng vì lập lời thề giúp huynh mà không tiếc bất kỳ giá nào...
Vũ Mị Nhi nhẹ đè đầu của Cửu Đầu Trùng xuống, run rẩy nói xong mấy câu sau đó liền ngồi xổm xuống đối mặt với Cửu Đầu Trùng già nua đến mức khó có thể hình dung. Nàng ta giống như đang đối mặt với một đứa trẻ, nhẹ nhàng dùng hai tay nâng mặt của ông ta lên nhìn thẳng vào ánh mắt của ông ta, trên mặt là nước mắt nhưng cũng đang cười, cười vô cùng rực rỡ, không có chút kiều mị nào, chỉ giống như một đóa hoa lê đẫm mưa:
- Đại huynh, ta không hề hối hận khi mình đuổi theo, bởi vì ta chuẩn bị cho ngày hôm nay...
- Muội...
Cửu Đầu Trùng kinh ngạc nhìn mặt nàng, đáy mắt đục ngầu trong chốc lát tràn đầy màu đỏ tươi tham lam, sau đó lại đầy sự sợ hãi.
- Ăn ta đi...
Vũ Mị Nhi nhẹ giọng nói, giống như là đang nói ra một chuyện nhỏ không đáng kể.
- Lấy đi thọ nguyên của ta, nhục thể của ta... chúng ta đồng tộc, lại tu luyện cùng một loại truyền thừa, ta có thể bù đắp tổn hao của huynh, có thể giúp huynh tiếp tục chinh chiến...
Vũ Mị Nhi nhẹ nhàng ói, mỉm cười:
- Cho nên, ăn ta đi...
- Sau đó tiếp tục về phía trước, tới bên kia, trở thành Tiên, hoàn thành lời thề của mình!
Lời nói của Long Mẫu Vũ Mị Nhi tuy vô cùng mềm mại nhưng nghe vào tai đám người ở xung quanh lại không khác gì sấm đánh ngang tai.
Nhất thời trên mặt của tất cả Long tử Long tôn đều là vẻ khó tin!
Bọn họ hầu như không thể tin vào tai của mình!
Ngay cả Long Nữ lúc này cũng mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn về phía hai huynh muội này...
- Cửu Đầu Trùng, ngươi dám...
- Mẫu hậu, nhanh quay lại, đừng để hắn làm người tổn thương...
Trong một chốc ngắn ngủi, sự khiếp sợ qua đi, tất cả Long tử Long tôn giống như điên vọt về phía trước.
Đầy mặt bọn họ là sự bi phẫn, hoảng sợ, không thể tin những gì mình vừa nghe được, thầm mong nhanh chóng kéo Long Mẫu quay lại.
- Quay về!
Đang lúc bọn họ xông lên, Cửu Đầu Trùng không có bất kỳ phản ứng nào, Vũ Mị Nhi lại chợt nghiêng đầu lớn tiếng quát, ánh mắt của nàng quá dữ tợn và phẫn nộ, làm đám Long tử Long tôn sợ tới giật mình đứng lại, không dám nhào lên.
Sau khi Vũ Mị Nhi quát đám Long tử Long tôn thì lại quay lại nhìn Cửu Đầu Trùng, lần nữa trở nên nhu hòa.
- Đây là chuyện giữa huynh muội bọn ta, không liên quan tới các ngươi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận