Lược Thiên Ký

Chương 1667: Ba vị Tiên Tôn


- Đã đến rồi sao?

Cũng là sau khi giọng nói ôn hòa mà không mất đi uy nghi vang lên ngoài điện, sắc mặt Phương Hành lại thoáng đổi nhưng không dễ dàng phát hiện ra. Tim hắn đập như gõ trống, sau đó tinh thần thoáng động, cũng đã nhận ra chỗ giọng nói vang lên là ở bên ngoài đại điện, như ba đám mây lành chiếm ở mỗi phương, lơ lửng ở giữa chân trời. Ba người giả hai nam một nữ đều mặc trang phục cổ, khí cơ nguyên vẹn, nhìn qua không ngờ hắn lại nhìn không ra tu vi của bọn họ, thậm chí có thấy được bọn họ nhưng cảm giác bọn họ không ở đó, cả người giống như hòa cùng thiên địa, khiến người ta nhìn mà cảm thấy phát khiếp, nhưng cũng sẽ không xa cách, người nói chuyện chính là người bên trái của ba người!

- Đây chính là ba vị Tiên Tôn của Đại Xích Thiên sao?

Trên mặt Phương Hành không thay đổi nhưng trong lòng đã sớm cảnh giác.

Hắn đã muốn quay về Đại Xích Thiên, sao lại không chuẩn bị sẵn sàng chứ?

Hắn đã sớm biết ở Đại Xích Thiên bây giờ, Tiên Đế có tu vi cao thâm khó lường nhất đã bế quan, tu vi cao nhất, quyền hành lớn nhất chính là ba vị Tiên Tôn này. Trong lời đồn đại,ba người này chính là bằng hữu tốt chí thân của Xích Đế, chính là ở trong Đại Xích Thiên này cũng không có danh phận thần tử, mà là dùng lễ trưởng lão để tiếp đón, đối với tu vi của bọn họ thì càng cao thâm khó lường, nghe nói không kém hơn Xích Đế bao nhiêu.

Vừa rồi khi mới từ bên trong đại trận truyền tống đi ra, cũng đã thầm tìm kiếm ba người này, Chỉ có điều hắn xem khắp đại điện nhưng không có phát hiện ra người nào thích hợp, còn tưởng rằng ba vị Tiên Tôn này cao giá không có tới đón Đế Tử - hắn chứ? Mãi đến khi câu nói kia vang lên, hắn mới ý thức được ba người kia thật ra đã sớm xuất hiện, chỉ là không có vào điện, mà chờ ở bên ngoài đại điện...

Còn mấu chốt chính là bọn họ thật ra đã ở cửa đại điện, cách đại trận truyền tống cũng không quá mấy trăm trượng, thế nhưng tu vi của bọn họ quá cao, mấy người hòa cùng thiên địa nên mình quả thật không có phát hiện ra, mãi đến khi bọn họ mở miệng nói chuyện mới ý thức được!

Mà dựa vào tu vi của mình, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không làm được đến bước này...

Ba vị Tiên Tôn này rốt cuộc có tu vi cao bao nhiêu?

Trong lòng Phương Hành càng không dám chủ quan buông lỏng!

- A a a a, ba vị Tiên Tôn cũng tới à?

Sau khi trong lòng thoáng động, Phương Hành nở nụ cười, nhanh chân đi ra ngoài điện, chủ động hành lễ với ba vị Tiên Tôn trên không trung.

Ba vị Tiên Tôn kia đều có tử khí quanh quẩn, khí tức nguyên vẹn, tu vi thấp một chút thì chỉ có thể cảm giác được trước mắt như có một đám tiên khí ép người, giống như một mặt trời chói chang hạ xuống đỉnh đầu của người phàm, chính là muốn nhìn rõ hình dạng của bọn họ cũng không thể. Thế nhưng dù sao tu vi của Phương Hành không thấp, lại thêm ba vị Tiên Tôn này đều không có thi triển tiên uy về phía hắn, nên hắn ngược lại có thể thấy rõ ràng, thoáng nhìn liền thấy, vị Tiên Tôn bên trái kia chính là một lão già râu bạc trắng, để một cái đầu trọc lóc nhưng nhìn không ra tuổi tác, lộ ra khí tức tĩnh mịch như tinh không.

Mà người ở giữa kia là một thiếu niên tuấn mỹ nhìn chỉ có mười mấy tuổi, mặc áo bào màu trắng, tay áo bào rộng lớn có vẻ không vừa vặn, rất giống như người thu nhỏ gấp mấy lần, suýt nữa chôn trong cái áo bào kia, gương mặt điển trai giống như một thanh trường kiếm thu thủy vừa được rút ra khỏi vỏ. Ngay cả Phương Hành cũng không khỏi cảm thán một tiếng... Người này quả thật thay quần áo khác liền có thể đóng vai nữ tử rồi...

Mà người bên phải lại là một đạo cô với gương mặt hiền lànhg, nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, hai mắt hơi nhắm lại, mặc dù cũng có mấy phần phong vận nhưng so viws thân phận, địa vị cùng cảnh giới của nàng thì nhìn thế nào cũng có vẻ bình thường, điều duy nhất khiến cho người ta cảm thấy nàng bất phàm lại là bên cổ tay phải của nàng có một vòng tay màu xanh quấn quanh... Nhìn kỹ lại thì đó đâu phải là một vòng tay chứ? Đó căn bản chính là một còn rồng xanh với râu dài, sừng dài đang uể oải quấn ở trên cổ tay của nàng giống như vật trang trí!

- Bái kiến ba vị Tiên Tôn...

Phương Hành đi tới ngoài điện cũng chỉ nhìn lướt qua, liền nhẹ nhàng xá dài, cười nói một tiếng.

Dù cho đối mặt với ba người này, hắn vẫn lộ ra phong thái cuồng ngạo không giảm, giống như là một thiếu niên hùa theo hành lễ lấy ngạo kiêu...

- Điện hạ không cần khách khí như thế, ngàn năm trước ngươi xảy ra chuyện, mệnh đăng cũng tắt, chúng ta đã từng than tiếc xúc động, cũng không nghĩ tới ngươi lại có kỳ duyên này, ngàn năm sau đã lần nữa trở về, ha ha, bất luận như thế nào, có thể còn sống trở về cũng tốt rồi...

Nói chuyện vẫn là Tiên Tôn râu bạc bên tay trái. Lão hờ hững cười một tiếng, mở miệng.

Từ thái độ của hắn đối với Phương Hành có thể thấy thực sự không có xem hắn như Đế Tử, chỉ coi là vãn bối.

- Ha ha, còn sống trở về cũng không dễ dàng, lúc này không giống xưa đâu!

Phương Hành cười một tiếng, trong lời nói ra lại dường như ngầm ám chỉ, ngầm mỉa mai.

- Ai, đứa nhỏ ngươi làm sao vẫn như thế chứ?

Vị Tiên Tôn bên trái có dáng vẻ như đạo cô kianghe vậy, lại khẽ nhíu mày, thản nhiên nói:

- Ngàn năm trước, ngay cả Tiên Đế cũng thôi diễn không ra chỗ của ngươi, trên dưới Đại Xích Thiên lại có biện pháp gì? Không bằng bây giờ tốt xấu đã trở về, việc ngươi làm cũng đã làm rồi, cần gì phải làm ra dáng vẻ oán khí đầy cõi lòng như vậy? Ngươi ngẩng đầu lên, để bản tôn nhìn xem ngươi có thay đổi hay không?

- Vậy thì khẳng định càng trở nên đẹp mắt hơn rồi...

Trong lòng Phương Hành thầm nghĩ, sau đó cười lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ...

- Ôi...

Nhìn qua mặt Phương Hành, ba vị Tiên Tôn kia đều có phần xúc động, dường như gợi lên một sự lo lắng nào đó. Mà bây giờ, lần đầu tiên gặp mặt sau ngàn năm, bọn họ tất nhiên cũng sẽ không thất lễ tới mức dùng thần thức đến dò xét, thật sự chỉ là nhìn xem dáng vẻ của Phương Hành mà thôi!

- A?

Nhưng khi bọn họ bọn họ nhìn Phương Hành, vị Tiên Tôn có dáng vẻ thiếu niên ở giữa chợt nhíu mày.

- Đậu xanh, hắn không có đạo lý nào có thể trực tiếp nhìn ra được chứ?

Trong lòng Phương Hành lại giật mình, bắt đầu âm thầm cân nhắc, càng nghĩ càng không có đạo lý.

Vị đạo cô kia cùng Tiên Tôn râu bạc cũng có phát giác, quay đầu nhìn sang thiếu niên kia có ý dò hỏi.

Mà thiếu niên kia lại không nói gì thêm, chỉ là buông hai mí mắt xuống, thản nhiên nói:

- Mời điện hạ đi thay quần áo trước đi!

Tiên Tôn râu bạc kia nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Phương Hành mỉm cười nói:

- Đế Tử ngàn năm chưa về, mặc dù Tiên Đế bế quan nhưng để tỏ lòng hiếu đạo cũng nên đến trước nơi Tiên Đế bế quan kính một nén hương mới phải. Tiên ban các bộ của Đại Xích Thiên còn chờ Đế Tử triệu kiến, vậy liền dựa vào lễ cổ, đi tới trước ao Thái Thanh tắm rửa đi. Chúng ta sẽ ở Xích Tiêu Tiên Điện chờ Đế Tử. Sau khi ngài thay quần áo về, liền tới đó triệu kiến quần thần là được rồi...

- Cũng tốt, ta tắm trước, sau đó có vài chuyện muốn nói rõ ràng!

Lúc này Phương Hành cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ cười một tiếng, quay đầu đi ra ngoài.

- Đế Tử mời tới bên này...

Bên cạnh sớm có tiên tỳ khác tiến lên đón, run rẩy đi trước mặt hắn dẫn đường.

Mà ở bên trong tiên điện, một đám tiên tướng tiên quan đã sớm nơm nớp lo sợ đi theo ra ngoài, lúc này đang xếp thành một hàng cúi người ở phía trước điện. Lúc Phương Hành dẫn theo một đám tiên tỳ lực sĩ đi qua trước mặt bọn họ, tiếng cười lạnh vang lên như tát vào mặt một đám bọn họ, làm bọn họ kinh hãi tới mức đầu cũng không dám ngẩng lên. Nhất là những kẻ trong ngàn năm quá đã tỏ ý trung thành với Đế Thích, vào lúc này càng kinh hãi muốn vỡ mật, vừa ngẩng đầu nhìn Phương Hành lại bắt gặp tiếng cười lạnh kia, tim càng run rẩy lợi hại hơn...

- Lần này phiền toái rồi, chẳng lẽ Đại Xích Thiên sắp nghênh đón một đợt thanh tẩy lớn sao?

Nhìn Đế Tử với khí thế hung ác đi xa, sau một hồi lâu, các tiên mới có người ngẩng đầu lên, run giọng nói.

- Cái này... ngàn năm qua, Đế Thích điện hạ danh chính ngôn thuận, chúng ta tỏ ý trung thành với hắn cũng là rất bình thường, ngài ấy lại thế nào...

Dường như có người không cam lòng, cũng không biết đang thanh minh hay tăng thêm lòng dũng cảm cho mình.

Có người khác cười khổ nói:

- Chúng ta có lẽ không có làm gì sai, nhưng điện hạ hắn đã có lúc nào để ý tới đúng hay sai?

Người xung quanh nghe vậy lập tức không nói nữa, trong lòng mọi người đều hiểu, theo vị Đế Tử này trở về, Đại Xích Thiên sắp nổi phong ba rồi. Ngàn năm trước, vị này chẳng khác gì Đế Tử bị ném bỏ, chắc tất cả oán khí trong bụng đều sẽ trút ra ngoài. Nếu Tiên Đế vẫn còn, hắn còn có thể kiêng kỵ, nhưng Tiên Đế đã bế quan, theo tính tình của vị Đế Tử này thì sợ rằng không giết ra biển máu ngập trời sẽ không chịu bỏ qua, mà hết lần này tới lần khác thân phận của hắn đặc biệt, nếu không phải là chuyện không thể làm, cho dù là ba vị Tiên Tôn sợ cũng không tiện quản hắn đâu...

- Vân Gia Tiên Quân, không biết các ngươi dự định như thế nào?

Có người nhịn không được nhìn về một vị Tiên Quân mặc bạch y, khẽ hỏi.

Những người khác nghe vậy đều im lặng, sau đó ánh mắt phức tạp hướng về phía người đó, thậm chí có chút đồng tình.

Vị Vân Gia Tiên Quân này không giống với người khác. Người khác chỉ lo lắng Đế Lưu điên đến sẽ liên lụy đến mình, mà vị Vân Tà Tiên Quân này cùng hai vị Tiên Tướng khác lại nhất định sẽ nhận liên lụy, thậm chí cả Đại Xích Thiên đều biết vị Vân Tà Tiên Quân này chính là cùng một mạch với Đế Thích, rất được tín nhiệm, thậm chí có thể nói là Đế Thích một tay nâng đỡ lên, ba người hắn cùng Nhiếp Cuồng Nhất, Hạ Hậu hợp lại được gọi là Long Hổ Khuyển dưới trướng của Đế Thích. Hạ Hậu chính là mãnh hổ, Vân Gia được người ta gọi là ác long. Nhiếp Cuồng Nhất thì là con “Chó Điên” mà ai ai cũng biết!

Khi Đế Thích trốn ra chiến trường ngoại vực xa xôi, chỉ dẫn theo mãnh hổ Hạ Hậu Tiên Tướng cùng Chó Điên Nhiếp Cuồng Nhất, nhưng vị ác long Vân gia này được coi trọng nhất đã ở lại giúp hắn trấn giữ cục diện, chính là thế lực hàng đầu được Đế Thích để lại. Mà bây giờ Đế Thích chết ở bên ngoài, các tiên tất nhiên hiểu rõ, người đầu tiên dưới trướng của Đế Thích điện hạ bị loại bỏ, chỉ sợ vị Vân Gia Tiên Quân này nhất định phải chết...

- Tính thế nào?

Vân Gia Tiên Quân kia không hoảng hốt, lúc sau mới cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Cần gì phải dự định chứ?

Hắn nói dứt lời thì không nói chuyện với người khác nữa, quay người rời đi.

- Ha ha, xem ra thiên hạ thật sự có khả năng bị hắn làm cho đại loạn rồi...

Mà vào lúc này, nhìn qua các Tiên Tướng Tiên Quan oai phong bên ngoài Tiên điện đã trở nên hỗn loạn, Đế Uyển cũng khẽ cười một tiếng, trong lòng âm thầm than thở một tiếng, chỉ có điều sau khi than thở xong, trên mặt vẫn cười lạnh, âm thầm phỏng đoán một phen, càng phát giác Phương Hành đang cố tỏ ra huyền bí nhưng cũng lười nói sớm cho bọn họ điều gì, chỉ bước nhanh trên hư không, chạy thẳng tới chỗ ba vị Tiên Tôn giữa hư không, từ phía xa thi lễ, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Ba vị Tiên Tôn vẫn mong hãy đợi một lát. Đế Uyển còn có chuyện quan trọng muốn bẩm báo...


Bạn cần đăng nhập để bình luận