Lược Thiên Ký

Chương 1747: Tiêu sư tỷ áo trắng tóc trắng


- Bọn họ thoát vây rồi?

Nhìn một mảnh đại loạn tại trường, Đế tử Thái Huyền Thiên Yến Triệu Ca đột nhiên cau mày.

Đến cả hắn cũng không ngờ rằng, ngay thời khắc áp lực đại trận đạt đến đỉnh điểm, lại sẽ xuất hiện biến số như vậy, mấy tên Thái Ất thượng tiên vọt vào trong vòng vây kia liên thủ cùng Đế Lưu, sử dụng một đại trận khí tức quỷ dị, chuyển như con quay, thừa dịp Ma Binh chung quanh vận chuyển đại trận tới cực hạn, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, nhân lúc đó phá tan đại trận. Khoan nói trận này huyền diệu, cũng khoan nói chọn thời cơ trùng hợp, điều khiến hắn khó hiểu nhất ngược lại là ý đồ trong đầu mấy tên Thái Ất thượng tiên kia lúc lọt vào trùng vây, những tồn tại như giun dế đó, từ đâu mà có lá gan lớn đến vậy?

- Ha ha...

Vòng vây đã phá, ma quân chung quanh tử thương nặng nề, vỡ không thành quân, nhưng mấy kẻ cùng Đế tử Đại Xích Thiên liên thủ kết thành đại trận cũng bộ dạng thê thảm, rốt cuộc vừa nãy chư bộ ma quân liên thủ kết thành đại trận trấn áp bọn họ, lực lượng đó quá cường đại, hoàn toàn không thua gì một kích do năm vị tiên tôn liên thủ, tuy bọn họ dựa vào “Luân Hồi đại trận” gì đó dời đi trận lực, càn quét ma quân xung quanh, nhưng áp lực chính bọn hắn phải chịu vẫn không nhẹ, Luân Hồi đại trận cũng bị phá trong nháy mắt, bọn họ đều máu tươi đầy người!

Không chút nghi ngờ, vừa nãy chớp mắt khi đại trận kia hình thành, bọn họ liền đều bị trọng thương!

Đây chính là đại giá khi tùy tiện nhúng tay vào đại chiến với đối thủ cảnh giới cao hơn chính mình, đây là hậu quả của việc không biết tự lượng sức!

Nhưng điểm khiến Yến Triệu Ca khó hiểu cũng chính là đây, đám Thái Ất thượng tiên này rốt cuộc nghĩ cái gì, không ngờ dám bốc lên nguy cơ sinh tử, cũng phải muốn xông vào trùng vây, cùng Đế tử Đại Xích Thiên kết thành đại trận, giúp hắn thoát ly hiểm cảnh?

Người tu hành đều tiếc mạng, những người này sao lại không chút nào để ý tính mạng bản thân?

... Chết đến nơi rồi, còn đang cười?

- Giết bọn họ!

Cũng lúc này, Vong Ưu Ma Chủ Tiêu Bắc Minh rống to một tiếng, suất tiên ra tay.

Tuy vòng vây đại quân đã bị phá, nhưng bọn hắn không có bao nhiêu kinh hoảng, theo bọn hắn thấy, đại trận phá thì phá, không có gì ghê gớm, rốt cuộc mấy người bọn họ liên thủ, dù Đế tử Đại Xích Thiên còn nhiều bí mật hơn nữa, thực lực đáng sợ hơn nữa, bọn họ cũng không lo lắng vị Đế tử này còn có thể chống đỡ bao lâu. Dù gì, bằng vào bọn họ liên thủ, sợ là Lăng Hư Tiên Tôn có tới cũng không phải đối thủ, càng không cần nói đến vị Đế tử này đã bị vây nhốt một thời gian này...

Bí mật của Đế tử Đại Xích Thiên, đồng thời vận chuyển nhiều đại đạo hung uy, khiến bọn họ kiêng kỵ trong lòng, không dám đơn độc khiêu chiến hắn, nhưng nhiều người như vậy liên thủ, vậy lại không sợ, mặc kệ bí mật không bí mật, cứ bằng sức mạnh nghiền ép đi qua là được rồi!

Một điểm nữa chính là, bộ phận Ma Binh đại trận trung tâm này bị hủy diệt, liền sẽ có càng nhiều Ma Binh chạy tới!

Hiện tại dù sao cũng là sân nhà bọn họ, Ma Binh không thiếu, hủy diệt đợt bao vây thứ nhất, lúc nào cũng có thể có đợt thứ hai!

- Khó được các ngươi có lòng, phen này coi như các ngươi cũng tham dự, ngày sau ta sẽ chia phần cho!

Lúc này Phương Hành cũng cười, tay áo vung vẩy, triển khai Tụ Lý Càn Khôn thu đám người Lệ Hồng Y vào trong thức giới, đám bằng hữu này của mình đều là hạt giống tốt tiền đồ vô lượng, tương lai không ai biết có thể vươn tới độ cao nào, tối thiểu cũng sẽ không kém chư vị ma đầu Lục Ma Thiên, thậm chí có khả năng càng cao hơn. Nhưng nay tu vi bọn họ rốt cuộc còn chênh lệch một đoạn, bây giờ vọt tới giúp mình thoát khốn đã là ơn huệ lớn bằng trời, không thể để bọn họ tiếp tục tham chiến, bằng không rất có khả năng sẽ chết yểu...

Hơn nữa bọn họ đều đã trọng thương, để bọn họ vào thức giới điều tức một lát cũng là chuyện tốt!

- Ta không sao a...

Từng người từng người tiến vào thức giới, duy đến lượt Đại Kim Ô, tặc Ô Nha này lại chớp chớp mắt, cười hì hì nói.

Phương Hành nhướng mắt nhìn lên, cũng phải!

Dưới xung kích từ đại trận ma quân, đám người Lệ Hồng Y đều bị thương nặng, chỉ có tặc Ô Nha là khỏe mạnh như thường, không chút biến hóa!

- Đúng là kém cỏi...

Phương Hành không nhịn được cười khổ một tiếng, tặc Ô Nha này được thượng thiên quyến cố, đương sơ cùng mình vào nam ra bắc, phân được không ít thứ tốt, lại tu hành Thái Thượng Bất Tử kinh, đánh xuống để uẩn thâm hậu, sau đó càng là được Căn Bá chỉ điểm, tu hành đại đạo trường sinh. Luận căn cơ và điều kiện mà nói, quả thực nhanh sánh bằng Đế tử Tam Thập Tam Thiên, khoan nói đám người Lệ Hồng Y không sánh được nó, dù là Phương Hành cũng không có được điều kiện tốt như thế. Khăng khăng đứa này tính tình không tốt, lười biếng ham chơi, không biết khắc khổ tu hành!

Phàm là nó chú tâm một chút, tu vi bây giờ đại khái sớm đã đủ so chiêu cùng ma đầu!

- Cũng được, giờ mang theo ngươi, hai anh em ta liên thủ tiếp một lần!

Phương Hành cười to một tiếng, cảm thấy Đại Kim Ô tu vi không đủ, nhưng để uẩn hồn hậu, người lại tinh ranh, không dễ chết như vậy được, bèn trước không thu nó vào trong thức giới, trong lòng cũng có chút hoài niệm những ngày cùng làm loạn lúc trước, nay vừa khéo có dịp ôn lại một cái...

Cùng lúc này, vị Vong Ưu Ma Chủ kìm nén không được kia cũng đã đến.

Một đạo lực lượng đại đạo nghiêng nghiêng đánh tới, hung uy khó lường, nhưng Phương Hành lại không chút để ý, ánh mắt quét nhìn phía trước.

Mắt hắn nhìn vào Yến Triệu Ca!

- Ngươi cuối cùng cũng chịu xuất hiện?

Phương Hành cười lạnh một tiếng, quay sang Đại Kim Ô nói:

- Lục tử, trước trói lại đứa này, hắn là Đế tử, trong nhà có tiền!

Đại Kim Ô vừa mừng vừa sợ, hai mắt tỏa sáng:

- Vố lớn thế này? Trở lại khoác lác một phen, Nhiếp Thiên Hồng đều không bằng ta!

Ầm!

Hai người vừa nói chuyện, huyết bào trên người Phương Hành đã tung bay lên, ngăn lại đòn kia của Tiêu Bắc Minh, sau đó hai người đồng thời lao ra, một vệt kim quang, một đạo hồng ảnh, thoáng chốc đồng loạt tan biến khỏi chỗ cũ, như hai ngôi sao băng vọt tới Đế tử Thái Huyền Thiên Yến Triệu Ca cách đó không xa, tiếng gió rít gào, những Ma Binh từ xa xa lao đến, nỗ lực muốn lần nữa vây nhốt bọn họ trong đại trận đều bị văng tứ tung, căn bản không mò ra phương hướng, loạn thành một đoàn!

- Ngươi thật to gan!

Yến Triệu Ca nhìn thấy cảnh này, tức giận đến độ hai hàng lông mày dựng đứng lên, ánh mắt lạnh lùng!

- Muốn gây bất lợi cho Đế tử, trước phải bước qua cửa của ta!

Phía sau Phương Hành và Đại Kim Ô, Vong Ưu Ma Chủ sau đòn đầu tiên thất thủ cũng đang vội vã vận chuyển đòn thứ hai, cường hoành đánh tới!

- Đế tử Đại Xích Thiên, nạp mạng đi...

Tống Cái và cực ác tiểu ma chủ Vạn Giang Hận lúc này cũng song song lao đến, chắn ở phía trước, vận chuyển lực lượng đại đạo!

Nhất thời, trước mặt có mưa gió thê lương, sau lưng có huyền phong cuồn tuôn, lại thêm từng đạo Đại Giang ngang dọc đan xen, muốn nhốt hai người lại...

Đế tử Thái Huyền Thiên Yến Triệu Ca cười lạnh một tiếng, cũng chuẩn bị ra tay!

Nhiều người như vậy người vây quanh, hắn không sợ Phương Hành và tặc Ô Nha kia có thể giở được trò gì!

- Muốn thương Phương sư đệ, trước tiên qua cửa này của ta!

Nhưng ngay khi những người này vừa vọt ra, tiếng gào vang vọng tứ phương, chợt nghe có hét to từ xa xa truyền tới, khoảng cách dường như cực xa, nhưng âm thanh lại tựa vọng ở ngay bên tai. Cùng lúc đó, chỉ thấy trên không trung Thái Ách bình nguyên, chẳng biết lúc nào xuất hiện một đạo bóng trắng, nàng tựa hồ sớm đã đến, chỉ là ẩn sau mây đen, đó là một nữ tử tóc trắng như tuyết, tóc trắng da trắng áo trắng kiếm cũng trắng, hai chân để trần cũng trắng bóng hoàn mỹ, bên người cuộn lại một con bạch xà tựa tiểu long!

Nàng không biết nhìn bao lâu, thẳng đến lúc này, mới phất tay quét ra mây đen, lộ ra thân hình!

Sau đó, tùy theo tiếng nói cất lên, từ trên chín tầng trời, một chiêu kiếm chém xuống!

Ầm!

Kiếm chiêu hạ xuống, thiên địa một mảnh thê lương, có vô tận tiếng vang quỷ khóc thần gào vang lên.

Bất kể là Vong Ưu Ma Chủ, hay là Đại Cùng Ma Chủ Tống Cái, thậm chí là Thái Ách Ma Chủ Nhạc Sơn Nhi trước giờ trốn tránh phía sau một mực chưa từng ra tay đều bị chiêu kiếm này của nàng bao phủ. Bọn họ chỉ cảm thấy không khí xung quanh ngưng trọng như thực chất, kiếm ý biến hóa vạn ngàn từ trên chín tầng trời trút xuống, bao phủ hết thảy bọn hắn vào bên trong, cảm giác quỷ dị như thế khiến bọn họ không khỏi kinh hãi, gần như cùng lúc chọn cách thu hồi đại đạo bản thân, trước tiên bảo vệ chính mình, vội giật lùi, sau đó ngẩng đầu nhìn lên!

Vừa nhìn lại càng giật mình là cực ác tiểu ma chủ Vạn Giang Hận!

Hắn thất thanh kêu lên:

- Là nàng... Chính là nàng đâm bị thương phụ vương ta...

- Được...


Nghe được câu nói nay, đám người Vong Ưu Ma Chủ vốn đang nghiêm phòng tử thủ đồng loạt giật mình ngẩng đầu!

Bọn họ sớm đã biết cực ác ma chủ bị người đâm thương, cũng chính bởi vậy mới đánh vỡ cân bằng, Lục Ma Thiên nghênh đón một hồi đại loạn. Nhưng không người nào biết, cực ác ma chủ rốt cục là bị ai đâm thương, Cực Ác Thiên đối với chuyện này cũng giữ kín như bưng, thẳng đến lúc này, cực ác tiểu ma chủ bật thốt lên mới nói ra đáp án, trong lòng bọn họ sao có thể không sợ hãi?

Kinh sợ đầu tiên là, nữ tử tóc trắng áo trắng này rốt cục là ai, lại có thể thương đến cực ác ma chủ?

Kinh sợ thứ hai là, Đế tử Đại Xích Thiên có quan hệ gì với nàng, chẳng lẽ cực ác ma chủ bị thương là do Đế Lưu sai khiến?

Những vấn đề này đương nhiên không có thời gian hỏi ra miệng, song trong lòng bọn họ đều đã nhận định nữ tử này là đại địch!

- Ha ha ha ha, Tiêu Tuyết sư tỷ, tỷ càng ngày càng dễ nhìn...

Người duy nhất không nhìn về phía cô gái là Đế tử Đại Xích Thiên Đế Lưu, hắn vẫn hướng thẳng đến Thái Huyền Thiên Yến Triệu Ca, chỉ là miệng cười dài, kêu to một tiếng, sau đó trong tay hiện ra Khi Thiên Bá Man Đao, run lên giữa trời, hung uy trên đao được điều động, cùng lúc đó, trên người cũng hiện lên bốn, năm đạo khí tức đại đạo, như có bốn, năm con Cự Long bay lượn quanh người, ôm theo tiên khí ngút trời phá diệt tất cả, xa xa chém tới, miệng hét lớn:

- Dê béo chạy đi đâu?

Ở bên cạnh hắn, tặc Ô Nha phi cũng không chậm chút nào, hai cánh cuồng vung, rơi ra vô tận dương hỏa.

Miệng cũng kêu to theo:

- Đúng, trói lại trói lại, trói dê béo này lại...

Bạn cần đăng nhập để bình luận