Lược Thiên Ký

Chương 1116: Cái bình thần bí.




Phương Hành nổi giận đùng đùng đuổi lên, vì phòng ngừa Tù Tâm Nhai Chủ phát hiện mình, còn chuyên môn quấn một khúc quanh lớn, từ trong hư không dò xét ra, dùng tốc độ của hắn bây giờ, cho dù thương thế trên người còn chưa hồi phục, nhưng cũng không phải những đệ tử Mông tộc kia có thể so, trực tiếp lượn ra hơn nghìn dặm, sau đó bọc đánh trở về, cốt lâu lóe ra lục diễm quỷ dị, "bịch" một tiếng tiềm nhập vào trong biển sâu, ở nơi này bình tĩnh chờ người Tù Tâm Nhai vào rọ.

Rất nhanh, phía trước xuất hiện nhóm lớn bóng người, một đám một đám, ngự không mà đến, giống như chim bay tán loạn, bộ dáng thất kinh, không phải người Mông tộc ở trong Tù Tâm Nhai thì là ai?

Phương Hành mừng rỡ, mặt mày hớn hở, đợi cho đại bộ phận bọn họ đi vào phạm vi mình có thể điều khiển, đột nhiên hét lớn một tiếng, trực tiếp từ trong biển bay ra.

- Tướng bại trận, còn muốn trốn nơi nào? Giao đồ vật giấu trên người ra đây cho ta!

Hắn hét lớn, cực kỳ đắc ý, lại dọa sợ những người Mông tộc vốn đã kinh hoàng kia.

Đang lòng nóng như lửa đốt đào mệnh, đột nhiên từ trong biển nhảy ra một cái đầu lâu, còn phát ra thanh âm, kêu to muốn giật đồ, ai có thể không kinh hãi, một số tu vi thấp bị hù ngã vào trong biển...

- Là... là bại hoại Nhân tộc dẫn quân đến đánh Tù Tâm Nhai ta!

Rất nhanh liền có người phản ứng lại, nhận ra đây chính là pháp bảo của Phương Hành, kinh quát một tiếng, nhao nhao xuất thủ.

- Hưu hưu hưu hưu…

Trong nháy mắt, cũng không biết bao nhiêu mưa tên phô thiên cái địa bắn tới, cơ hồ tạo thành mây đen.

Mông tộc thần tiễn, tự có chỗ bất phàm, dù những tu sĩ này tu vi không cao, nhưng trên tên ẩn chứa lực lượng lại không thể khinh thường, bất quá Phương Hành ở trong cốt lâu, ngay cả thần tiễn của Tù Tâm Nhai Chủ cũng không tổn thương được hắn, thì càng không cần phải nói những tộc nhân này, tất cả thần tiễn đều đâm vào trên cốt lâu, "đinh đinh" rung động, ngay cả một dấu vết cũng không lưu lại, rầm rầm rơi vào trong biển, Phương Hành có chút giận, trên đầu lâu, lục diễm phóng đại, từng mảnh từng mảnh kéo dài ra ngoài.

Hư không phảng phất như tạo thành một mảnh hỏa vân, không biết bao nhiêu người Mông tộc bị cuốn vào, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra, liền hóa thành tro bụi, bị kình phong trên biển thổi tan, biến mất không còn sót lại chút gì...

- Đã nói giao đồ vật trong tay các ngươi ra, nghe không hiểu lời nói của đại gia sao?

Thanh âm ngang ngược của Phương Hành vang lên, trong cốt lâu, ánh mắt hung ác quét qua chung quanh.

- Chạy... Chạy ah...

Bị một mảnh lục diễm thiêu chết mười mấy người, đệ tử Mông tộc còn sót lại rốt cục ý thức được thực lực của những người mình kém xa Phương Hành, kia căn bản không phải số lượng có thể bù đắp, sau khi hoảng sợ, cũng không biết là ai kinh hô, tất cả mọi người phản ứng lại, từ bỏ chống cự, loạn thất bát tao chạy trốn.

- Còn muốn trốn?

Phương Hành cười lạnh, năm ngón tay hư nắm, ấn xuống dưới một cái.

Trong lúc nhất thời, thiên địa tựa hồ đọng lại, quanh người ngàn trượng hắn, tất cả đệ tử Mông tộc muốn chạy trốn đều cứng đờ, như thời gian bị hắn dừng lại, còn duy trì tư thế chạy trốn, nhưng không thể động đậy.

- Thu!

Năm ngón tay Phương Hành lần nữa bóp lại, lực lượng thiên địa nhất thời biến hóa, những túi trữ vật trên người đệ tử Mông tộc đều bay lả tả về phía cốt lâu, trong lúc nhất thời giống như mưa rào, ngay cả con mắt của Dao Trì tiểu công chúa cũng sáng lên, vội vàng nhặt mấy cái, tiện tay mở ra, càng xem càng hưng phấn, bộ dáng có chút mê tiền...

Bất quá Phương Hành nhìn lướt qua, lại có chút thất vọng, khóe miệng không khỏi hếch lên.

Không có vật gì tốt, phần lớn là Linh Tinh và pháp bảo mà thôi.

Bất quá nói thật, đến cảnh giới như hắn, bảo vật có thể nhìn ở trong mắt thật không nhiều lắm.

Hiện tại cướp đoạt, chỉ là hành động bản năng mà thôi!

- Tất cả cút...

Phương Hành uể oải phất tay, chuẩn bị thu thần thông, thả bọn họ đi, mặc dù trong lòng lóe lên một ý niệm, có nên giết sạch tất cả bọn hắn hay không, bất quá hắn không phải sát nhân cuồng ma, thời điểm trong lòng tức giận, ra tay tự bất dung tình, nhưng bình thường vẫn cười toe toét, cướp xong thì thôi, hơn nữa trước đó Triệu Hồng Anh chết ở trước mặt hắn, làm hắn lửa giận ngập trời, muốn hủy diệt Tù Tâm Nhai, bất quá về sau hố thảm Tù Tâm Nhai Chủ, lửa giận cũng tiêu tan, sát tính không có lớn như vậy.

Lúc này suy nghĩ giết người chỉ lóe lên liền biến mất, dứt khoát thả người, có thể trốn thoát hay không thì nhìn vận mệnh của bọn hắn.

Nhưng hắn không nghĩ tới, thời điểm hắn chuẩn bị thu thần thông, địa phương cách hắn mấy trăm trượng, đột nhiên có một người gầm nhẹ, nhảy dựng lên, huy quyền phá vỡ hư không, sau đó từ vị trí kia bắt đầu, tất cả đại loạn, mọi người chạy trốn ra bốn phía, Phương Hành cũng không có lần nữa thi triển pháp lực, ngược lại có chút hăng hái nhìn sang, ánh mắt cổ quái.

Dùng lực lượng thiên địa giam cầm hư không, là Đại Đạo Pháp của hắn diễn hóa, mặc dù chỉ là tiện tay phát huy, không ẩn chứa quá nhiều thần lực, nhưng cũng không phải tu sĩ bình thường có thể phá, người Mông tộc kia tự mình tránh thoát giam cầm không nói, còn có thể huy quyền chấn vỡ hư không giam cầm, từ điểm này, đối phương tối thiểu nhất cũng có thực lực Nguyên Anh cảnh, nếu không căn bản không làm được!

- Ma đầu, ngươi phá Tù Tâm Nhai ta, trảm tộc nhân ta, hôm nay chúng ta và ngươi liều sinh tử!

Nam tử phá vỡ hư không giam cầm của Phương Hành rống to, ở bên cạnh hắn cũng theo mười mấy người, đều là đệ tử Mông tộc tu vi cao, thân phận không tầm thường, vào lúc này gào thét, hiện lên hình thoi lao về phía Phương Hành.

- Ân? Thật đúng là không có sợ chết?

Phương Hành cười lạnh, ánh mắt xuyên qua hốc mắt của khô lâu, nhìn về phía những người kia.

Những người kia tu vi phần lớn ở Nguyên Anh cảnh hoặc Kim Đan viên mãn, đối đầu với mình không có chút phần thắng, nhưng có dũng khí xông tới khiêu chiến, cũng coi như rất can đảm, nhất là dưới tình huống tộc nhân khác loạn thành một đoàn, bọn họ càng giống như khẳng khái hi sinh, trong lòng Phương Hành trầm thấp hít một hơi, nhìn ra tử chí trong mắt bọn họ, chuẩn bị tác thành bọn hắn.

- A, không đúng...

Thời điểm thần lực sắp dâng trào, Phương Hành lại nao nao, nghĩ đến một vấn đề.

- Ha ha, trên thế giới này nào có nhiều người không sợ chết như vậy?

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tù Tâm Nhai, nghĩ thầm ngay cả Tù Tâm Nhai Chủ cũng là gia hỏa sợ chết, nhìn thấy Thần Vương tới, trước qua thương lượng đầu hàng, đầu hàng không thành mới quyết định tử chiến, như vậy hậu nhân có thể có cốt khí gì?

Hơn nữa trên người mình không có sát khí, những người kia không nên nhìn không ra!

Con đường sống không đi, hết lần này tới lần khác muốn đến chịu chết?

Bọn hắn là kẻ ngu sao?

Hay là nói, bản lĩnh của Mông tộc lớn như vậy, đồ đần cũng có thể tu luyện đến Nguyên Anh cảnh?

Nếu bọn họ chủ động tới chịu chết là có mục đích, vậy thì có ý tứ...

Tâm tư khẽ nhúc nhích, Phương Hành đoán được một khả năng, ánh mắt quét qua, nhìn về phía mấy người kia, lại phát hiện tuy trong mắt bọn họ có tử chí, đó là làm xong chuẩn bị mất mạng ở dưới tay mình, nhưng không phải mỗi người đều kiên quyết như thế, giống như bị buộc, hơn nữa theo ánh mắt của hắn nhìn lại, phát hiện không phải mỗi người đều gắt gao nhìn mình, ngược lại có rất nhiều người vô tình hay cố ý nhìn về phía sau mình, đáy mắt hoặc kinh hoặc sợ hoặc ân cần...

- Đám khốn kiếp này là đang hấp dẫn lực chú ý của ta, để cho người khác đào tẩu...

Phương Hành ý thức đến điểm này, dứt khoát không để ý đến bọn họ, đạo đạo thần niệm nhìn ra phía sau mình.

Trong một mảnh hỗn loạn, đều là đệ tử Mông tộc gào khóc chạy trốn, những người này còn không có trọng yếu đến khiến cho nhiều cao thủ như vậy không tiếc lấy mệnh đổi lấy cơ hội đào tẩu, nhất định là có người thừa dịp loạn giấu ở trong những người này đào tẩu, thần niệm của Phương Hành quét mấy lần, rất nhanh ánh mắt lẫm liệt, khóa chặt một lão đầu mặc hắc bào, tu vi của người kia rõ ràng mạnh hơn các tộc nhân còn lại rất nhiều, nhưng liều mạng áp chế khí tức, tựa hồ sợ mình chú ý tới hắn, lăn lộn ở trong tộc nhân bình thường chạy trốn...

Hấp dẫn Phương Hành không phải tu vi của hắn, mà là trong ngực hắn ôm một cái bình!

Cái bình kia màu đen, mới nhìn giống như bình rượu, không có linh tính gì, nhưng lại bị lão đầu kia chăm chú ôm vào trong ngực, càng quan trọng hơn là, thần thức của mình quét tới, lại không có cách nào xuyên thấu cái bình kia...

- Có bảo bối!

Con mắt Phương Hành sáng lên, lập tức đuổi sát theo.

Thế nhưng lúc này, trên Tù Tâm Nhai, bỗng nhiên có một ánh mắt ác liệt nhìn mình.

Phương Hành nhất thời hãi hùng khiếp vía, biết đó là Tù Tâm Nhai Chủ đang cùng Thần Vương đại chiến để mắt tới mình, trong lúc cấp thiết toàn bộ tinh thần phòng ngự, nhưng yên lặng chờ mấy hơi, lại không có phát sinh cái gì, giống như Tù Tâm Nhai Chủ chỉ là trong lúc vô tình quét mình một cái.

- Hắn là thật nản lòng thoái chí, lại biết giết không được ta, cho nên dứt khoát không để ý đến?

Phương Hành giật mình, sau đó nở nụ cười:

- Hay là hắn lo lắng ta phát hiện cái bình kia?

Nghĩ như vậy, Phương Hành cười ha ha, cố ý hung hãn khống chế cốt lâu, hung hăng lao về phía các dũng sĩ Mông tộc ở phụ cận, lục diễm phóng đại, mạnh mẽ đâm tới, ra tay tàn nhẫn, không có mấy chiêu, đã giết những người kia không lực chống đỡ, nguy cơ sớm tối, nhưng hết lần này tới lần khác trên Tù Tâm Nhai, lại căn bản không có ánh mắt nhìn tới.

Mà lúc này, Phương Hành đã xác định tầm quan trọng của cái bình, lúc đang chém giết, một viên Xá Lợi lặng yên rơi vào biển cả.





Bạn cần đăng nhập để bình luận