Lược Thiên Ký

Chương 1287: Kim Đan vi thị, Nguyên Anh vi bộc (Kim Đan làm kẻ hầu, Nguyên Anh làm nô bộc)


Nhìn thấy ba người kia nghênh tới, vô luận là Phương Hành, Lộc Tẩu hay Ngao Liệt đều thần kinh căng cứng, pháp lực chấn đãng, tùy thời chuẩn bị sẵn sàng ra tay. Thật sự là ba người đã mắt to trừng mắt nhỏ vượt qua không biết bao lâu trong tinh không, hiện nay đột nhiên xuất hiện một nơi kỳ dị thế này, lại nhìn thấy ba bộ dạng nhân hình quen thuộc, quả thực khiến bọn họ vừa chấn kinh lại vừa cảnh giác. Chỉ có điều phần cảnh giác này sau khi nghe ba người kia cười khanh khách nói ra danh hiệu liền hóa thành một mảnh kinh nghi, ba người sáu ánh mắt đồng loạt như lợi kiếm nhìn chằm chằm vào ba người đang đi tới!

- Sao bọn họ biết được tên chúng ta?

Trong lòng đám người Phương Hành đồng thời thăng lên ý niệm này, tâm lý chấn kinh tới cực điểm.

Vô luận nhìn thế nào, ba người này đều là rất là xa lạ, hơn nữa từ khí tức mà phán đoán thì cũng không có vẻ gì là thay đổi dung mạo!

Cũng tức là nói, ba kẻ này xác thực người lạ, nhưng lại chuẩn bị đích nói toạc ra bọn họ đích danh tự!

Thậm chí còn phải nói, ba người này hiểu rất rõ bọn họ, bởi vì vô luận là thi lễ hay là lúc gọi ra họ tên, ba người đều lấy Phương Hành làm đầu. Trong khi với người bình thường, trong ba người, luận tu vị và thực lực, rõ ràng Phương Hành là người nhỏ yếu nhất...

- Các ngươi là người nào?

Ngao Liệt ánh mắt lành lạnh đánh giá ba người, đột nhiên cất tiếng hỏi, giọng điệu không chút khách khí.

- A a, Ngao tam thái tử không cần căng thẳng...

Trong một tăng một đạo một nữ kia, lại là đạo nhân hơi rung phất trần trong tay, cười nói:

- Bần đạo Ngọc Ki Tử, đệ tử thứ ba dưới trướng Đại Đức đạo chủ, vị này chính là Bất Trần đại sư, hộ pháp thứ tư dưới trướng chủ tọa Đại Bi tăng chủ, vị này là nữ yêu Đào Nhi con gái thứ bảy của Đại Uy yêu chủ, ba người chúng ta phụng lệnh tứ chủ đợi ở đây nghênh tiếp ba vị tiến đến đã nửa giáp rồi, hôm nay nhìn thấy, thực sự vui mừng khôn xiết a...

- Đạo chủ Yêu chủ Phật chủ cái gì?

Nghe được lời này, đám người Phương Hành càng ngơ ngác, ba người dùng thần niệm ẩn ẩn trao đổi một lát, trong lòng đây đó đều tràn đầy nghi hoặc.

Đặc biệt là lúc nghe được đạo nhân nói đã chờ đợi mình “nửa giáp”, tâm lý càng là cuộn lên một trận kinh đào hải lãng, chẳng lẽ nửa giáp trước bọn họ đã biết mình sẽ tới đây? Lời này cũng quá không đáng tin, ba mươi năm trước chính bọn họ đều không biết mình sẽ tới, chẳng lẽ thật có người nào, từ ba mươi năm trước đã có thể suy tính đến mình sẽ tới đây?

- Hì hì, nô gia biết trong lòng ba vị có vô số nghi vấn, nhưng không cần gấp, thấy đạo chủ, tự nhiên sẽ hiểu!

Nữ tử kiều mỵ tựa hồ xem phá tâm tư bọn họ, mỉm cười mở miệng nói:

- Giờ theo chúng ta hạ giới cái đã, tắm rửa nghỉ ngơi một lát, bốn vị đạo chủ chờ mong ngươi đã lâu rồi, mỗi cách ba năm năm đều phải hỏi một tiếng! Một đường vượt qua tinh không, khổ cực bôn ba, chắc chịu khổ không ít? Nô gia thực sự bội phục những người có đại nghị lực như các ngươi...

Nói rồi nàng cười lên kiều mỵ, quay người làm ra tư thế thỉnh mời.

Bộ dạng hệt như chủ nhân nhiệt tình hoan nghênh quý khách...

Trong lòng đám người Phương Hành và Ngao Liệt càng thêm nghi hoặc, cảm giác chẳng hiểu mô tê gì, tính tình Ngao Liệt lại nóng nảy, cũng nhận định không có chuyện gì tốt, hừ lạnh một tiếng, đang định nói chuyện, nhưng Lộc Tẩu lại bất tri bất giác kéo hắn một cái, sau đó hướng Phương Hành nhìn lại, truyền âm nói:

- Ba người này tu vị thật bá đạo, tuy còn chưa thành tiên, nhưng cũng mò đến đạo bậc cửa kia rồi, nếu là trước khi luyện hóa U Thổ, lão phu cũng không chắc có thể chế ngự được bọn họ, phải cẩn thận, bọn họ chưa hẳn đã có hảo tâm...

Lúc này tâm lý Phương Hành cũng đang phi tốc đích chuyển động, nửa buổi sau, âm thầm hạ quyết định, bất động thanh sắc đánh một đạo thần niệm về phía Lộc Tẩu và Ngao Liệt:

- Đúng là cổ quái, chẳng qua nơi quỷ quái này lại vừa khéo tọa lạc trên tiên lộ, chúng ta sao có thể tới trước mặt lại mặc kệ? Trực tiếp động thủ đánh đi qua cũng không thích hợp, trước hết cùng bọn họ tiến vào xem xem, là thần là quỷ cứ nhìn liền biết, không chừng nơi này chính là đạo cửa ải thứ hai cũng nên, cẩn thận chút là được...

Nói đến chỗ này, trên mặt liền chất đầy ý cười, vái một cái thật dài, cười nói:

- Như vậy đa tạ ba vị, nói thật vừa rồi đúng là dọa chúng ta nhảy dựng. Thời gian chúng ta ngẩn trong phiến tinh không này thực sự không ngắn, bỗng đột nhiên nhìn thấy một nơi tiên cảnh như vậy, ta còn tưởng rằng là ảo giác, vừa mới hồi thần lại, ba vị chớ trách, không biết nơi này rốt cục là đàn tràng nào?

- Hì hì...

Nữ tử kiều mỵ nghe vậy liền che miệng cười, một tăng một đạo cũng cười mà không nói.

Nữ yêu Đào Nhi nói:

- Nơi này không phải đàn tràng, nơi các ngươi khổ khổ truy tìm là nơi nào?

- Tiên giới?

Nháy mắt Lộc Tẩu liền nghe ra hàm ý ẩn trong lời nàng, lập tức cả kinh, buột miệng mà ra.

Ngay cả Phương Hành và Ngao Liệt cũng hiện đầy vẻ cổ quái.

- Chúc mừng ba vị đắc đạo!

Lúc này một tăng một đạo mới cười khanh khách mở miệng, chắp tay chúc mừng ba người Phương Hành.

- Điều này sao có thể?

Trong lòng đám người Phương Hành đồng thời thăng lên ý niệm này, nghi hoặc càng cường liệt tới cực điểm.

Nhưng một tăng một đạo lại không muốn giải thích nhiều, Ngọc Ki Tử cười nói:

- Tai nghe là hư, mắt thấy là thực, đi tới nơi này của chúng ta, suy nghĩ trong lòng mỗi người đều như chư vị ở đây cả, chúng ta giải thích cũng vô dụng, không bằng để ba vị tự mình xem xem!

Bất Trần tăng cũng mỉm cười nói:

- Vừa nãy ta đã truyền âm xuống, sai người chuẩn bị động phủ, mời ba vị đi theo ta!

Nói xong, ba người khoan thai đi tới, tay áo phất phới, tiên phong phiêu miểu, nhẹ nhàng lướt về phía vân đài.

Phương Hành và Lộc Tẩu, Ngao Liệt trao đổi một đạo thần niệm, kềm nén nghi vấn như phiên giang đạo hải trong lòng, theo ba người bọn họ bước lên vân đài, sau đó men theo bậc thềm bạch ngọc hướng đi xuống, sau chín mươi chín đạo bậc thềm liền nhìn thấy một quảng trường bằng phẳng, ba người để bọn họ hơi đợi, đi tới gõ vang một chiếc chung đồng cổ phác trên thạch đài, tiếng chuông vang lên, không lâu lắm, liền nhìn thấy phía dưới bay lên ba chiếc ngọc liễn, tiên loan làm ngựa, mỹ ngọc làm xe, chung quanh mỗi chiếc vây quanh một đội tiên tử bưng cầm tiêu...

- Khởi giá...

Một tăng một đạo một nữ chia nhau bồi đám người Phương Hành, mỗi người ngồi lên một chiếc ngọc liễn, bên cạnh lập tức có lực sĩ cao giọng hô một tiếng, tiên tử chung quanh liền tấu lên tiên âm phạn nhạc, du dương vui tai, tiên loan kêu hót một tiếng, kéo ngọc liễn bay xuống, ngọc liễn đi qua nơi đâu, từng chùm hoa bay múa theo sau, từng đạo tiên phù dập dờn như mưa, tiên khí nồng nặc đập mặt mà đến, trong mắt qua làn mây ẩn ước thấy được kỳ phong đại sơn, tiên lưu dị giang, quả thật là một mảnh núi sông tuyệt đẹp, khiến người chấn kinh không thôi.

- Thông Thiên Đạo Chủ, cảm giác đắc đạo thế nào?

Ngồi cùng Phương Hành trên ngọc liễn là nữ yêu Đào Nhi, nàng cười khanh khách, một thân dị hương, nhè nhẹ dựa vào bên người Phương Hành, ngón tay mảnh khảnh nhặt lên một trái bồ đào đặt trên ngọc liễn, nhè nhẹ đưa tới bên mồm Phương Hành.

- Ha ha, sướng khoái!

Phương Hành cười lớn, một ngụm ngốn sạch bồ đào, còn cố ý cắn ngón tay xanh miết của Đào Nhi một cái.

- A nha, ngươi cắn đau đớn người ta...

Yêu nư Đào Nhi thấp giọng hô một tiếng, điểm nhẹ lên má trái Phương Hành.

Phương Hành cười lớn, vươn tay ôm chặt eo Đào Nhi, tay ngắt một cái.

Đào Nhi cũng không cự tuyệt, chỉ che miệng cười khanh khách.

- Ngươi làm cái gì đấy?

Ở đằng sau, Ngao Liệt trợn to mắt nhìn Phương Hành, đầy mặt nộ khí, truyền âm quát hỏi.

Nghe này giọng điệu nộ khí xung xung kia, chẳng biết có phải đang nhớ tới tỷ tỷ, tới khởi binh hỏi tội thay nàng không.

- Ngụy trang... Ngươi hiểu không?

Phương Hành cũng không quay đầu, truyền âm quát mắng:

- Đến một nơi quỷ quái, ngươi liền phải càng quái hơn bọn hắn... Tới, nhanh học ta!

Ngao Liệt tức đến lỗ mũi bốc khói, quay đầu nhìn hòa thượng một mặt từ bi bên người, buồn nôn quay đầu đi...

Cái này... Thật học không được!

- Lại có người cầu tiên đắc đạo ư?

- Trời ạ, lần này tới một lần ba người...

Ngọc liễn trước là nghiêng nghiêng hạ thấp tốc độ, từ tinh không sáp xuống mặt đất, sau đó mới lại chậm rãi kéo lên, bay vút về phía trước. Sau khi sáp gần mặt đất, tiên liễn bay qua không trung sớm đã kinh động rất nhiều thành trì và hương trấn dưới đất, bách tính sinh sống ở phía dưới đều nhìn thấy cảnh này, ai nấy hoan hô reo hò, thắp hương đốt pháo, thậm chí còn có người dưới sự đái lĩnh của trưởng giả quỳ xuống khấu bái, khẩn cầu tiên nhân có thể khiến thiên hạ mưa thuận gió hòa, mình được vạn sự thuận lòng...

- Nếu không phải vừa từ trên trời hạ xuống, lão phu đều tưởng rằng nơi đây chính là Thiên Nguyên...

Tâm lý Lộc Tẩu kinh nghi vạn phần, khẽ truyền âm hướng Phương Hành nói.

- Giờ ta cũng tưởng nơi này là Thiên Nguyên...

Phương Hành truyền âm đáp lại, ngoài mặt vẫn cười khanh khách ôm lấy Đào Nhi đùa giỡn.

Thật sự là quá giống!

Vô luận là bình nguyên quần sơn, trường giang đại hà, hay là thành trì dựng lên giữa bình nguyên, bách tính hồng trần sinh tồn trong thành trì, tất cả đều một hình một dạng như Thiên Nguyên. Chỗ khác biệt chỉ là, ở nơi này tiên khí so Thiên Nguyên nồng nặc gấp trăm, bởi thế chẳng những thỉnh thoảng nhìn thấy một ít tu sĩ, thực lực cường hoành đến đáng sợ, thậm chí đến cả bách tính bình dân sinh tồn ở nơi này cũng đều thân thể tráng kiện, tỷ như Phương Hành trong lúc vô ý quét qua một vị bách tính liền thấy, người đó dù không chút tu vị, nhưng một thân lực lượng lại có thể sánh ngang với Linh Động!

- Chúng ta cần phải hồi bẩm tứ chủ, khách quý đã đến, ba vị đạo hữu trước nghỉ ngơi ở Đoạn Tục sơn này, chờ đợi tứ chủ triệu kiến!

Ngọc liễn dán vào mặt đất bay vút đi, ước chừng một canh giờ sau liền đi đến trước mặt một tòa núi lớn nguy nga, trên núi dựng lên mấy phiến đình đài lâu các, cực là tinh trí, một tăng một đạo một yêu rời ngọc liễn, dẫn bọn họ tiến vào, đi tới trước một mảnh cung đình, lại thấy đã có vô số lực sĩ và thị nữ đi ra nghênh tiếp, từng người cung kính chấp lễ, tha thướt vái chào, cung nghênh đám người Phương Hành...

- Này... Nơi này quả thật là Tiên giới ư?

Giờ đây Lộc Tẩu đã chấn kinh không bút nào tả xiết, nhịn không được truyền âm hỏi Phương Hành.

Biểu tình Phương Hành cũng hơi có phần cổ quái, nhưng hắn nhìn ra, đám lực sĩ và thị nữ này tu vị đều là Kim Đan cảnh!

Thậm chí có mấy người bộ dạng như là tổng quản, một thân tu vị liền là Nguyên Anh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận