Lược Thiên Ký

Chương 713: Có ăn người hay không



Tiêu Tuyết cũng biết Phương Hành muốn kéo một ít thời gian, nhưng không nói phá, mà nhàn nhạt mở miệng:

- Năm đó ta ở Thần Châu Bắc Vực, khổ nhọc tu luyện, vì một bầu nhiệt huyết, cùng thiên tài kiếm đạo của Khổ Hải Vân gia đấu kiếm, kết quả bị hắn lấy tu vi áp chế, không có cơ hội hiển lộ kiếm đạo, liền phế bỏ tu vi của ta, về tới tông môn Thần Châu lại bị ghét bỏ, đuổi ra khỏi cửa, lưu lạc ở trong Thần Châu, không mặt mũi nào gặp người, muốn gom góp ngàn Linh Tinh mượn tế đàn truyền tống trở về cố thổ, liên tục bái phỏng mấy bạn cũ ở Nam Chiêm Bộ Châu, cũng không thể gom góp đủ, chán ngán thất vọng, cũng không muốn đi tìm Lệ Hồng Y nữa, bất quá cũng coi như may mắn, ngẫu nhiên gặp một vị tiền bối ở Thần Châu Trung Vực tới Bắc Vực dạo chơi, thương ta kiếm đạo chết yểu, liền tặng ta ngàn Linh Tinh, tiễn ta về Nam Chiêm Bộ Châu!

- Khó trách người khác đều nói tìm không thấy ngươi, nguyên lai là trực tiếp về Nam Chiêm Bộ Châu...

Phương Hành cũng minh bạch, khẽ gật đầu.

Tiêu Tuyết cũng không để ý, nói tiếp:

- Sau khi trở về Tiêu gia, ta vốn định tĩnh tâm thoái ẩn, không hỏi thế sự, lại không nghĩ rằng, phụ thân ta thậm chí một đám trưởng bối, lại nổi trận lôi đình với ta, trách ta không trân quý cơ hội, tống táng tiền đồ tốt đẹp của mình, ta biết bọn họ đều gửi gắm hi vọng Tiêu gia quật khởi ở trên người mình, nên không trách bọn họ, về sau bọn họ tìm rất nhiều linh dược, mời vô số danh y, chỉ tiếc đạo cơ bị hao tổn, đâu có thể dễ dàng chữa trị như vậy? Thời gian dần trôi qua, thái độ của bọn họ đại biến, càng ngày càng kém, thậm chí tận lực phong tỏa tin tức tu vi của ta đã bị phế, cũng giam lỏng ta, không cho ra ngoài!

- May mà ta không có thân nhân...

Trong lòng Phương Hành nói thầm, nghĩ thầm nếu chín thúc thúc không chết, có thể cũng sẽ như vậy hay không?

Từ từ kể lại, vẻ đùa cợt trên khóe miệng của Tiêu Tuyết lại càng lúc càng sâu:

- Ta vốn định tĩnh tâm quy ẩn, giam lỏng thì giam lỏng, cũng không có gì đáng trách, chỉ là ta không nghĩ tới, thời gian tĩnh tâm qua không bao lâu, tiền bối gia tộc lại ra một chủ ý ngu ngốc, muốn ta thành thân với một đệ tử thiên kiêu xuất thân chi thứ của Tiêu gia, bọn họ cho rằng, mặc dù tổ tiên Tiêu gia đã từng có kiếm tiên xuất thế, nhưng thời đại xa xưa, huyết mạch sớm đã mờ nhạt, trên người ta chính là huyết mạch phản tổ khó gặp, ta đã bị phế, như vậy hi vọng duy nhất là kế thừa huyết mạch trên người ta, nói cách khác, bọn họ muốn ta... thành khôi lỗi sinh hậu đại cho bọn họ!

Nói đến chỗ này, đáy mắt Tiêu Tuyết lóe lên sát cơ, không khí chung quanh càng lạnh một chút.

Ngay cả Phương Hành cũng nhíu mày, nếu như là trước kia, hắn đã suy nghĩ đi giết người.

- Ta không thích bọn họ mưu tính, bọn họ cũng đánh giá thấp bản lĩnh của ta sau khi bị phế, cho nên tìm một cơ hội, ta cuối cùng trốn thoát, nhưng một phàm thai cũng trốn không đi nơi nào, du tẩu bốn phía, lại phải tránh né gia tộc truy tìm, ăn chút khổ sở...

Tiêu Tuyết có chút nhíu mày, hiển nhiên "chút khổ sở" kia, chưa chắc nhẹ nhàng như nàng nói, nhưng nàng cho rằng những đau khổ kia không đáng giá nhắc tới mà thôi, quả nhiên theo nàng tiếp tục nói, ngay cả Phương Hành cũng nổi giận:

- Thẳng đến có một ngày, thời điểm ta đang trốn tránh gia tộc truy tung, vừa mệt vừa đói, trong đêm khuya rơi xuống vách núi bất tỉnh, lúc tỉnh lại được một nông hộ trong sơn thôn cứu...

- Phương sư đệ, dáng dấp của ta đẹp mắt không?

Bỗng nhiên Tiêu Tuyết ngừng nói, nhẹ giọng hỏi Phương Hành.

Phương Hành ngẩn ngơ, liên tục gật đầu nói:

- Đẹp, rất đẹp!

Tiêu Tuyết cười nhạt, không hỏi hắn nữa, thấp giọng nói:

- Nông hộ kia cũng nghĩ như vậy!

Thời gian dần trôi qua, trên mặt nàng thậm chí dâng lên vẻ đỏ ửng tức giận:

- Lúc đầu ta rất cảm kích, lại không nghĩ rằng sơn phu đáng chết kia lại cho rằng hắn cứu mạng ta, ta phải lưu lại làm vợ của hắn, còn muốn thừa dịp thân thể ta suy yếu, cưỡng ép chiếm lấy ta, cũng may ta đoạt được một cái kéo, chỉ vào cổ của mình, để hắn không dám động thủ, lảo đảo trốn ra cửa, cầu cứu mỗi người mà mình gặp phải, hy vọng có thể có người hảo tâm, đưa ta rời đi...

- Ha ha ha ha...

Tiêu Tuyết nở nụ cười, thanh âm trầm thấp:

- Phương sư đệ, ngươi biết tư vị bị những người ngu muội khinh bỉ là như thế nào không?

Phương Hành không có trả lời, chuyện còn lại cũng đã đoán không sai biệt lắm.

- Không người cứu ta, không người giúp ta, ngược lại có không ít bà bà thiện tâm, tới khuyên ta lưu lại, nói Triệu A Đại kia mặc dù què một chân, mù một con mắt, lại trời sinh mặt đầy đốm đen, mười năm không tắm một lần, lại là người chất phác, ta theo hắn, năm sau sinh hài tử, cũng có thể bình yên sinh hoạt, nhịn một chút liền qua...

Mái tóc của Tiêu Tuyết múa may theo gió, tựa như ngàn vạn ngân xà, như điên như ma.

- Một cái kéo bảo hộ không được ta, thanh niên cường tráng trong thôn lấy lưới săn đến bắt ta, cũng may khi đó mặc dù thân thể ta suy yếu, nhưng kiếm nghệ còn có mấy phần, đại khái cũng là vì sợ, ngược lại kích phát ra tiềm năng, lấy kéo làm kiếm, phá lưới săn, lại đả thương mấy người, lảo đảo trốn vào trong sơn lâm, nhưng bọn hắn lại dắt chó săn, một đường đuổi theo, ta vừa đói vừa mệt, mắt nổi đom đóm, căn bản không đào thoát được, nghe thanh âm của bọn hắn càng ngày càng gần, ta cầu trời không đường, hỏi đất không cửa, trong lòng tuyệt vọng...

- Cũng may...

- Trời không tuyệt đường người, trước khi ta ngất, rơi vào mảnh sơn cốc này, thấy được tế đàn kia, tình cờ tìm ra pháp môn luyện chế Sinh Linh Đan, ha ha, ta không chút do dự, thời điểm những người truy đuổi kia xông tới, ta dùng máu của mình mở ra lò luyện đan này, những người kia thành dược liệu của viên Sinh Linh Đan thứ nhất... cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ tới, giết chết mấy thôn phu ngu muội vô tri, sẽ để cho ta cảm giác sảng khoái như vậy... Cũng kể từ lúc đó, đã xảy ra là không thể ngăn cản!

Thanh âm của Tiêu Tuyết dần dần rơi xuống, Phương Hành cũng không nói gì.

Không biết có phải cảm xúc của Tiêu Tuyết kích động, dẫn động khí tượng của vùng thế giới này biến hóa không, trong cốc lại có tuyết rơi xuống.

Bông tuyết rơi vào trên sợi tóc của Tiêu Tuyết, giống như hòa thành một thể, phân biệt không rõ ràng.

Một loại khí tức túc sát bao phủ toàn trường, thiên địa một mảnh trầm mặc.

- Phương sư đệ, ngươi cảm thấy những người này có nên giết không?

Qua thật lâu, Tiêu Tuyết mới nhàn nhạt mở miệng.

- Nên giết!

Phương Hành trả lời chém đinh chặt sắt.

- Ngươi cảm thấy ta có nên khôi phục tu vi hay không?

- Nên!

- Vậy ngươi cảm thấy ta có nên luyện Sinh Linh Đan hay không?

- Không nên!

Phương Hành trả lời vấn đề cuối cùng có chút do dự, nhưng vẫn đáp ra.

Nàng quay đầu nhìn Phương Hành, biểu lộ hờ hững như sương, chữ chữ như băng:

- Lúc đầu ta cho rằng ngươi khác biệt những người khác, mới nói những chuyện kia cho ngươi, lại không nghĩ rằng ngươi cũng là hạng người giả nhân giả nghĩa, thế nhân lấn ta ác ta, vậy ta cầm đạo nguyên của bọn họ bổ đạo cơ của ta lại có gì sai? Phương sư đệ, mặc dù ngoài miệng ngươi nói nhẹ nhàng, nhưng sau khi tu vi mất sạch, đến tột cùng là cái tư vị gì ta không tin ngươi không rõ, hiện tại ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ta muốn cho ngươi một cơ hội, tặng ngươi tà pháp vô thượng này, chung luyện Sinh Linh Đan, bổ đạo nguyên, giúp ngươi trở lại đỉnh phong, ngươi đến tột cùng... có nguyện ý theo ta luyện Sinh Linh Đan hay không...

Từng sợi tóc trắng tựa như vô số tia kiếm sắc bén, bay lả tả trên không trung, tựa hồ lúc nào cũng có thể sẽ chém tới.

Mà ở dưới tình cảnh tính mệnh uy hiếp, Phương Hành nhíu mày, do dự thật lâu, vẫn lắc đầu nói:

- Không ăn!

Dứt lời, hắn lại cười khổ nói:

- Không hợp khẩu vị nha...

- Ngươi...

Tiêu Tuyết giận dữ, tóc bạc cuồng vũ, sát cơ gào thét, tựa như muốn chém tới, nhưng cuối cùng sát khí trên người nàng giống như thuỷ triều thu lại, tựa hồ có chút mệt mỏi ngồi xuống, trầm thấp mở miệng:

- Thôi, ngươi đi đi, đạo bất đồng bất tương vi mưu, dù sao ngươi cũng có ân với ta, đối với ngươi ta còn không hạ sát thủ được...

Nói đến đây, có chút dừng lại, nhưng vẫn cười khổ, cực kỳ không hiểu nhìn Phương Hành nói:

- Ta chỉ là có chút không rõ... Phương sư đệ, ngươi vốn là một tiểu ma đầu tiếng xấu lan xa, đốt giết cướp giật không biết làm qua bao nhiêu, sao hiện tại không có tu vi, ngược lại đổi tính, thà trở thành một phế nhân, cũng không muốn...

Phương Hành thấy nàng thu hồi sát khí, cũng nhẹ nhàng thở ra, thu lại tiểu tháp, cười hì hì vỗ vai Tiêu Tuyết nói:

- Tiêu sư tỷ, ngươi là trách lầm ta, ta không phải xem thường ngươi tu ma đạo, dù sao ta cũng không phải người tốt gì, trước kia làm qua không ít chuyện xấu, về sau đoán chừng cũng không bỏ được, tất cả sự tình cộng lại, còn nghiêm trọng hơn ăn người nhiều...

- Vậy ngươi...

Tiêu Tuyết nghe hắn nói không giống như giả mạo, cũng biết hắn nói không sai, nhưng vẫn có chút nghi hoặc.

Trên thực tế, nếu không phải sớm biết Phương Hành không phải người tốt, tình cảnh lại giống như mình, nàng cũng sẽ không nói nhiều như vậy.

Vốn thấy Phương Hành không theo, cho rằng hắn xem thường mình, trong lòng đã dâng lên chán ghét, nhưng lúc này lại có chút mờ mịt.

- Ta không ăn thịt người, không phải tâm ta thiện, mà là không há miệng được, ta không biết ngươi là từ chỗ nào có được pháp môn tế luyện Sinh Linh Đan, nhưng lúc đầu ta không cần tế luyện Sinh Linh Đan, vẫn có thể thông qua âm dương thải bổ ngưng tụ đạo cơ của mình, nhưng ta không thể làm như vậy, ngươi suy nghĩ một chút, bao nhiêu thứ chảy vào trong thân thể mình, con mẹ nó sẽ buồn nôn ra sao a?

Phương Hành cười khổ, dứt khoát đứng lên, chỉ những thôn dân bị dọa đái ỉa trong quần kia:

- Nhất là những người ngươi tìm này, từng cái dơ bẩn, đã bị hù đái ỉa trong quần, đối với dạng ngươi này còn có thể có khẩu vị? Còn có cái kia, rận bò đầy người, ta liếc hắn một cái cũng cảm thấy cả người ngứa ngáy, còn có gia hỏa răng vàng kia, con mẹ nó ba mươi năm không có tắm rửa a? Đối mặt dạng này, ngươi cũng ăn được?

Cố nén buồn nôn, Phương Hành cau mày thở dài:

- Thật không cảm giác buồn nôn sao?

- Ách... Lúc đầu không cảm thấy gì, nhưng nghe ngươi nói ngược lại cảm thấy có chút buồn nôn!

Tiêu Tuyết trầm mặc, sắc mặt cổ quái, lông mày chăm chú nhíu lại.





Bạn cần đăng nhập để bình luận