Lược Thiên Ký

Chương 1098: Đánh cấm khu


- Các ngươi bất luận có xuất thân gì đều là lương tài của Thần Đình ta!

Ánh mắt của Thần Chủ chỉ dừng lại trên mặt Phương Hành trong khoảnh khắc rồi liền dời đi nơi khác, không biến sắc mặt. Ánh mắt của ông ta nhàn nhạt đảo qua, trong đại điện mỗi người đều cảm nhận được ánh mắt của ông ta đang nhìn mình, chỉ có điều không có ai gan lớn như Phương Hành dám ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ của Thần Chủ. Mỗi người đều kính nể cung kính thấp người hơn, sau đó Thần Chủ cũng không nhiều lời, chỉ nói vài câu phù phiếm, như là “Từ xa tới yết yến, lòng trung thành cao”... sau đó liền ra lệnh lão tu mặc khôi bào ở bên cạnh ban thưởng.

Lão tu mặc khôi bào khoanh tay hầu hạ trong đại điện lúc này liền nâng khay gỗ tử đàn lên, bên trên đặt một cái bình nhỏ. Chư thiên kiêu trong đại điện mỗi người lấy một viên, sau khi lớn tiếng tạ ân liền nhét vào trong tay áo. Phương Hành cũng tự lấy một viên, có chút hiếu kỳ mở cái nút lọ ra ngửi một cái, chỉ cảm thấy mùi khí huyết nồng nặc xông vào mũi, cũng không có thời gian giám định đã thu vào tay áo.

Nhưng chắc là đồ tốt, nhìn sắc mặt vui mừng của đám thiên kiêu Thần tộc kia thì biết rõ công dụng của nó không cạn.

Từ mùi khí huyết để phán đoán hẳn là không phải linh đan bảo dược mà là vật chữa thương cứu mạng...

- Tạ ơn Thần Chủ ban ân, nếu có mệnh lệnh, tiểu thần không dám chối từ!

Đợi khi ban thưởng xong tất cả, lão tu mặc khôi bào lui qua một bên, chư thiên kiêu Thần tộc lần nữa nói lời cảm tạ, cùng kêu to. Nhóm thiên kiêu nhân tộc đều ngây ngốc, thoạt nhìn rất không hiểu quy củ, nhìn thấy sinh linh Thần tộc làm như vậy liền bắt chước làm theo.

- Ha ha, sự trung thành của các ngươi, ta đã ghi nhớ rồi!

Sau khi những lời tạ ân nói xong, Thần Chủ cũng nhàn nhạt mở miệng:

- Ta muốn noi theo Cổ thiên đình, thống ngự ba nghìn Thần tộc, lấy uy của Thần Đình chấn nhiếp ba nghìn thế giới, thành lập thần cơ muôn đời, đều cần các ngươi nỗ lực dụng công tận tâm làm việc cho Thần Đình ta, nếu có công huân, ta sẽ không bạc đãi các ngươi, cho dù là thần, nhân, yêu, ma đều có vinh quang bất thế đợi các ngươi tới lấy...

Chư tu nghe vậy thì lần nữa hạ bái:

- Vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!

- Các ngươi đều đang làm việc cho Thần Đình ta, nếu muốn kiến công lập nghiệp cho Thần Đình, cần gì phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng?



Ngoài dự đoán của mọi người, Thần Chủ nghe mọi người nói xong lại cười khẽ, sau đó nói:

- Mà nay, ta đang có một việc muốn giao cho các ngươi đi làm, nếu như chuyện này làm thành công, vật trên chư thiên vạn giới này tùy các ngươi lấy, cho dù muốn được phong Thần vương cũng không có gì là không thể!

Lời này vừa dứt, trong đại điện người người hưng phấn, không biết có bao nhiêu ánh mắt sáng lên.

Thần Chủ muốn tìm người làm đại sự, chuyện này người tới đây đã sớm biết trước, thế nhưng chính tai nghe được vẫn không ngừng hưng phấn. Đối với thiên kiêu Thần tộc thì bọn họ thậm chí đã sớm biết chuyện mà Thần Chủ muốn làm là gì, cũng biết sau khi làm thành công sẽ có trọng thưởng, chỉ là vừa nghe thấy trọng thưởng lớn như thế thậm chí có thể được phong thẳng Thần Vương nên làm cho bọn họ có sự kinh hỉ ngoài dự liệu. Dù sao bọn họ cũng đều là con của Thần Vương, hoặc là truyền nhân của Thần Vương, tuy đều có hy vọng kế thừa vị trí Thần Vương nhưng ai biết đó sẽ là chuyện của bao nhiêu năm sau, có thể đến chết cũng chỉ là một vị thần tử hoặc truyền nhân mà thôi, căn bản là xa vời vợi...

Mà bây giờ Thần Chủ lại nói thẳng ra miệng, ý chỉ nếu như bọn họ làm thành đại sự, thậm chí sẽ có khả năng phong vương liền không khỏi phấn chấn. Nhỡ đâu mình thực sự làm thành công, đây chẳng phải là một bước lên trời, có thể kề vai với chư vương hay sao?

Mà đối với tu sĩ nhân tộc thì trước khi bọn họ tới đây liền được báo cho rằng có một việc cần bọn họ làm, nếu có thể làm được thì sẽ một bước lên trời, thay đổi địa vị của mình trong tộc. Chỉ là dù sao trong bụng cũng lo sợ, không ai xác thực chuyện này với bọn họ. Bây giờ nghe được chính miệng Thần Chủ nói việc này ra thì mới biết được đây lại là sự thực, cực kỳ kích động.

- Nguyện phân ưu cho Thần Chủ!

Không biết bao nhiêu người lúc này kịp phản ứng lại, bước ra một bước, cao giọng thỉnh nguyện.

- Ha ha, không vội, hài nhi của Thần tộc ta tạm hãy lui ra sau!

Pho tượng kia hóa thành sinh linh trông rất sống động, tất cả cử động không khác gì người bình thường, bàn tay nhẹ nhàng vung lên liền ra lệnh cho nhóm thần tử thiên kiêu này lui sang một bên, sau đó ánh mắt chậm rãi nhìn về phía đám tu sĩ Thiên Nguyên, ánh mắt âm trầm giọng bình tĩnh:

- Thế hệ này của Thiên Nguyên các ngươi, chúng tiên tổ thượng từng phạm vào Thần tộc ta tạo ra sai lầm lớn, tội lỗi chồng chất muôn đời không chuộc được, ta đã ban chỉ tất cả sinh linh của Thiên Nguyên sẽ trở thành nô để chuộc tội, nhưng ta muốn xây Thần Đình, không muốn tính toán tư thù làm trễ nải đại sự vạn cổ, lại thấy các ngươi lạc đường biết quay đầu, tội lỗi không sâu nên muốn cho các ngươi một con đường chuộc tội, không biết đám tiểu bối Thiên Nguyên các ngươi có hiểu được nỗi khổ tâm của ta không?

Sinh linh của Thiên Nguyên nghe được lời này đều cảm thấy trái tim run lên như có uy áp vô hình giáng tới, làm bọn họ sợ hãi tới mức cố cúi thấp đầu hơn.

- Lão già chết tiệt này, được lợi lại còn khoe mẽ...

Phương Hành to gan lớn mật, trừ phi Thần Chủ thật sự thể hiện thần thông cao cường trấn áp hắn mới có thể làm cho hắn cúi đầu, chỉ dựa vào uy nghi của bản thân Thần Chủ thì không có cách nào làm cho hắn cảm nhận được áp lực gì. Chỉ có điều người khác cúi đầu, hắn cũng liền cúi, chỉ là trong lòng vẫn không ngừng oán thầm.

Cũng may Thần Chủ chỉ nhàn nhạt quát một câu rồi thu hồi ánh mắt rồi nói tiếp:

- Nhiệm vụ lần này vốn là con đường thăng tiến của tiểu bối ba nghìn Thần tộc ta, nhưng sau khi ta suy nghĩ kỹ thì quyết định cũng cho tiểu bối Thiên Nguyên các ngươi một cơ hội, chỉ tiếc, nhân số các ngươi pha tạp, cũng không có nhiều người dùng được, chuyện lần này ta muốn phong mười hai tiểu thánh, mười vị còn lại đều có dự định rồi, vẫn còn hai chỗ trống, dự định chọn ra từ trong số các ngươi, không biết các ngươi có nguyện nhận thần chỉ của ta, làm việc vì ta hay không?

- Mười hai tiểu thánh?

Chư tu sĩ nhân tộc nghe xong thì trái tim vui vẻ, vội vàng hô to:

- Sẵn lòng!

Bọn họ đã nghe được rõ ràng, vị trí của mười hai tiểu thánh này là do Thần Chủ đặc biệt phong ra để làm nhiệm vụ lần này, mười người trước đó đều là nhóm thần tử thiên kiêu của Thần tộc, địa vị cao thế nào? Còn hai chỗ còn lại, nếu bọn họ có thể tiến vào thì sẽ có thể được đặt ngang hàng với đám thần tử thiên kiêu của Thần tộc rồi, đối với sinh linh Thiên Nguyên có địa vị thấp thì chính là cơ hội tốt trời ban!

- Thần vị tôn sủng không thể dễ mà được sắc phong ta chỉ ở đây, có thể thành sự được hay không thì phải xem các ngươi rồi.

Thần Chủ phất ống tay áo một cái, mấy vị lão giả mặc khôi bào ở bên cạnh liền lần nữa cầm khay gỗ tử đàn lên, mỗi khay gỗ đều có một cái cờ.

Bên cạnh có một vị lão giả mặc khôi bào lạnh lùng nói:

- Thần Chủ giáng lâm, chư tộc thần phục, nhưng Thần Chủ đã sớm giáng lâm tới Thiên Nguyên rồi, lại còn có người dựa vào địa thế hiểm trở mà âm ngoan hãm hại không tuân theo thần chỉ, chỉ có thể nói là đám ngu dốt, nay Thần Chủ có lệnh các ngươi đều có thể lình cờ, lấy giới hạn một tháng để đánh cấm khu, bất kể là thủ đoạn gì, trong một tháng, hai người có thể công phá cấm khu thưởng thân phận Thần tộc, được sắc phong một trong mười hai tiểu thánh vương!

- Hửm?

Người nghe được lời này, bất kể là Phương Hành hay là đám Triệu Hồng Anh đều đại chấn trong lòng, khuôn mặt khó tin được.

Bọn vốn đang cho rằng Thần Chủ sẽ chọn ra những người ưu tú trong số họ để dùng, sẽ để cho bọn họ đấu pháp thậm chí là liều mạng lựa chọn ra người mạnh nhất đi làm chuyện đại sự. Lại không ngờ rằng Thần Chủ lại trực tiếp đưa lệnh kỳ cho bọn họ, muốn bọn họ đi đánh cấm khu...

Phải biết rằng những cấm khu trong miệng đám Thần tộc này là mồi lửa trong mắt sinh linh của Thiên Nguyên!

Thần Chủ lại muốn bọn họ đi đánh cấm khu...

Cho dù bọn họ bằng lòng cũng không có bản lĩnh đó.

Đứng dầu cấm khu là tồn tại bậc nào, làm sao mà một đám tiểu bối bọn họ có thể động vào được chứ?

Mà nhiều thiên kiêu Thần tộc sau khi nghe được nhiệm vụ này thì phần nhiều đều nở nụ cười hiểu ý...

Thần Chủ không hổ là Thần Chủ, chỉ một chuyện này đã lấp kín hết cả đường lui của sinh linh Thiên Nguyên.

Những sinh linh phản bội Thiên Nguyên tới đây có trung thành để sử dụng được hay không thực sự không có cách nào cam đoan. Nếu dùng huyết khế hoặc thần khế để khống chế thì đối với Thần Chủ đang dã tâm bừng bừng dự định thành lập đại Thần Đình thì lại quá thấp kém, hơn nữa sẽ rất dễ bị người ta chui vào chỗ trống. Dù sao tu sĩ nhân tộc nổi danh có đủ loại pháp thuật thần thông, khó có thể nói hết nhưng lại nghiêm khắc khế thư cũng có thể bị người ta phá giải. Cố tình nếu không thể tin bọn họ nhưng lại lo lắng dùng bọn họ làm chuyện đại sự...

Sau đó, Thần Chủ cũng không biết vô tình hay cố ý, liền nghĩ ra biện pháp bậc này.

Ra lệnh cho bọn họ đi đánh cấm khu.

Một là khảo nghiệm, hai là lập công...

Sau khi đánh được cấm khu, bọn họ chắc chắn sẽ vĩnh viễn đứng ở mặt đối lập với tu sĩ Thiên Nguyên, khó mà quay đầu lại được.

Đến lúc đó, muốn không trung với Thần Đình cũng khó.

- Được, cho ta một cái lệnh kỳ!

Phương Hành cũng đã nhìn thấu tâm tư của Thần Chủ trong chuyện này, nhưng hắn dương như không chút suy nghĩ liền đi lên trước lấy một cái lệnh kỳ. Tuy là quyết định này của Thần Chủ làm cho hắn khá bất ngờ nhưng hắn cũng không có lựa chọn nào khác, đã đồng ý với Hồng Hoang Cốt điện đi trên con đường này, làm cái gì, như thế nào mình có thể quyết định, trước tiên lấy lệnh kỳ vào tay rồi nói sau!

Hầu như cùng với hắn, Triệu Hồng Anh cũng đi lên lấy một cái lệnh kỳ.

Ánh mắt của hai người nhìn nhau, Triệu Hồng Anh dường như đã nói ra suy nghĩ của mình. Phương Hành lại không để ý tới y mà nhẹ nhàng cười rồi lui về tại chỗ.

Sau đó, Trưởng Tôn Thanh Lưu và một vài người nổi bật trong đám tu sĩ nhân tộc đều lên lấy lệnh kỳ sau đó lui về tại chỗ.



Giương mắt lên nhìn lại có năm sáu người lĩnh lệnh kỳ, hiển nhiên là chuẩn bị đoạt vị trí tiểu thánh của Thần tộc.

Mà những người khác lại tự nghĩ thực lực không bằng, liền dứt khoát bỏ qua cơ hội này.

- Được, ngày các ngươi công phá cấm khu chính là lúc được phong thánh ở Thần Đình ta!

Thần Chủ cũng như vô cùng hài lòng, ánh mắt nhìn thoáng qua mặt người lĩnh lệnh kỳ, nhẹ nhàng gõ đầu tỏ ra khen ngợi.

- Sinh linh Thiên Nguyên các ngươi có thể lui đi bàn bạc việc đánh cấm khu rồi!

Lão giả khôi bào đã mở miệng, tất cả sinh linh Thiên Nguyên ở trong đại điện đều thi lễ với Thần Chủ một cái, trầm mặc không nói rồi lui ra ngoài. Rất rõ ràng, Thần Chủ đưa ra vấn đề này thực sự quá khó khăn. Đối với tu vi như bọn họ, trong lòng mỗi người đều trầm nặng, sau khi ra ngoài đại điện, Triệu Hồng Anh lại đi tới bên cạnh Phương Hành, thành khẩn nói:

- Phương thế huynh, cấm khu khó mà đánh được, cùng nhau đánh mới tốt, lấy ý của ngu huynh không bằng chúng ta liên thủ, trước hóa giải khoảng cách nội bộ, sau đó lại cùng sau bàn đại kế...

- Không cần, trong lòng ta tự có tính toán!

Phương Hành vẫn là thái độ không muốn xuất hiện cùng bọn chúng, cười ha ha rồi tự mình rời đi.

Nhưng Trưởng Tôn Thanh Lưu lại bu lại, nhìn bóng lưng của Phương Hành rời đi, cười lạnh nói:

- Ma đầu kia luôn luôn tự cuồng tự ngạo, lại không biết pháp chỉ này của Thần Chủ đối tượng căn bản cũng không phải là chúng ta, mà là thế lực sau lưng chúng ta. nếu đánh cấm khu cho dù là một cấm khu nhỏ yếu nhất, làm sao chỉ một mình mà có thể làm được? Hắn muốn lấy lực một mình tranh chấp với chúng ta là muốn chết!

Bạn cần đăng nhập để bình luận