Lược Thiên Ký

Chương 1178: Thái Cổ Thần Binh, Thượng Cổ ma đầu.




Hỏa hầu không chỉ đến, hơn nữa vượt qua rồi!

Cổ Hạc thi triển Cùng Thiên Cửu Biến, một người giống như hóa thành chín người, tự chín phương hướng vọt tới Phương Hành, ở dưới đủ loại thủ đoạn tàn bạo, tựa như một lò lửa, đã sớm đốt Phương Hành có chút khó mà chống đỡ được, giống như một khối tinh thiết, đã đạt đến điểm nóng chảy, mà một thức lại một thức pháp môn công kích, thì giống như trọng chùy, đập lấy khối tinh thiết Phương Hành, rèn ra tạp chất, khiến cho phẩm chất của nó càng tốt, mạnh hơn, mà loại áp lực và bầu không khí này, là sau khi Phương Hành bước vào Tịnh Thổ cần có...

Từ khi đến Tịnh Thổ, hắn vẫn muốn làm sao tăng lên thực lực của mình!

Trong đủ loại cách thức, hắn lựa chọn chế tạo một thanh Bách Chiến Hồn Binh, đây là pháp môn lúc trước Bạch Thiên Trượng truyền cho mình, thông qua vô số chiến đấu, ma luyện mình, rèn luyện mình, võ pháp và thần thông đều tăng lên tới một loại cảnh giới lô hỏa thuần thanh, đúc Ma thân thành một loại binh khí... Một loại binh khí chuyên môn dùng để chiến đấu!

Dù sao lúc đầu Ma thân của hắn đi chính là con đường này!

Luyện đan phá trận một mực không biết, tu hành lĩnh ngộ một nước không học, chỉ vì chiến đấu mà sinh!

Bách Chiến Hồn Binh, chính là loại lý niệm này thôi diễn đến cực hạn!

Từ khi bước vào Tịnh Thổ, Phương Hành liền khiêu chiến các tu sĩ Tịnh Thổ, liên chiến 6 thành, nghênh chiến thiên kiêu của các đạo thống, từ yếu đến mạnh, từng bước một từ trong chiến đấu lĩnh ngộ võ pháp, từng bước tăng lên áp lực của mình, lúc đầu loại tăng lên này đã đến điểm tới hạn, chỉ thiếu chút nữa liền có thể công đức viên mãn, nhưng hết lần này tới lần khác Thần Tử Dạ tộc cản trở, đánh gãy kế hoạch của hắn, cho nên đến hôm nay, Bách Chiến Hồn Binh còn không có luyện thành!

Nhưng bây giờ, trận chiến cuối cùng thiếu hụt đã được bổ sung!

Cổ tộc đệ nhất nhân, có thể so với quái thai Viên gia, thiên kiêu chói mắt nhất Tịnh Thổ!

Thế gian không có người nào, có thể thích hợp hơn hắn sung làm đối thủ trong trận chiến cuối cùng của Phương Hành!

Cũng chính là nguyên nhân này, thời điểm Phương Hành động thủ với hắn, hắn liền có tâm tư này, muốn mượn trận chiến ấy, luyện thành Bách Chiến Hồn Binh!

Chỉ bất quá ngay từ đầu, Cổ Hạc mạnh thì có mạnh, nhưng hỏa hầu còn kém mấy phần, bởi vì hắn không có sát ý, hắn chỉ muốn áp chế Phương Hành, lại không muốn giết hắn, khiến cho Phương Hành luôn cảm giác hỏa hầu đã lô hỏa thuần thanh, hết lần này tới lần khác còn kém một tia, không cách nào đột phá giới hạn, bất quá còn tốt, hắn trong lúc vô tình nói một câu, dùng Tiên Anh miệt thị Cổ Hạc, lại trong nháy mắt chọc giận đối phương, vậy mà khiến cho vị thiên kiêu cổ tộc này ghen ghét đố kị, có lẽ chỉ đơn thuần là không cam tâm, cuối cùng sinh ra sát tâm!

Có sát tâm, lửa này đã đủ!

Trong lòng Phương Hành hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào, muốn đại chiến một trận!

Nhưng rất nhanh tâm hắn liền chửi mẹ...

Hỏa hầu chẳng những đến, hơn nữa quá rồi...

Ai có thể nghĩ tới Cổ Hạc lên sát tâm, lại không đơn thuần là muốn giết người, hơn nữa còn triệu hoán Hỗn Độn Thần Binh...

Một tiếng ầm vang, Thái Cổ Thần Binh ôm theo Hỗn Độn chi khí đáng sợ đập tới, ai có thể chịu được?

Sắc mặt Phương Hành trở nên cực kỳ khó coi!

Phản ứng đầu tiên là muốn trốn!

Nhưng sau khi Cổ Hạc sử dụng Thái Cổ thiết giản, thì muốn trốn cũng trốn không thoát!

Ầm ầm, một giản vung xuống, lộ ra một mảnh hỗn độn vân khí, bao phủ một phương, quanh người Phương Hành mười dặm, đều bị vân khí che lấp, hư không bị áp chế, phát ra tiếng thét chói tai, sóng gió to lớn bị đè ép, sụp đổ, cuồng loạn, đừng nói muốn chạy trốn, xem như muốn ổn định thân hình cũng rất khó làm được, dường như chỉ có thể trơ mắt nhìn cổ giản đập xuống, vô luận trốn tới đâu, cũng khó trốn được!

- Con mẹ nó đây mới là tuyệt thế thần binh ah, làm sao ta không có tạo hóa như vậy?

Phương Hành hận nghiến răng, ở trước mặt cơ duyên tạo hóa, xác thực thường xuất hiện một số sự tình tức chết người.

Nói thí dụ như Cổ Hạc, khí vận đơn giản là bạo rạp!

Không nói đến hắn khi còn nhỏ gặp được thi hài Tiên Hạc cùng một quyển Tiên Kinh, chỉ nói sau khi hắn bộc lộ tài năng, dẫn tới Hỗn Độn Thần Binh, chính là một thiên đại khí vận, đây là cái gì, thần binh hộ chủ, khí vận cái thế ah...

Hết lần này tới lần khác mình mỗi ngày đoạt đông đoạt tây, phí không ít công phu, lại không có cướp được thứ gì tốt...

- Ta đã không có đồ tốt như vậy, vậy ta liền hủy đi!

Cùng lúc đó, vẻ quyết tâm từ đáy lòng Phương Hành hiện lên, hắn trầm thấp bạo hống, trong lúc đó phóng lên tận trời, phía sau ba dải lụa bồng bềnh lung lay, Tiên khí bàng bạc đáng sợ nhất thời bộc phát, hung hăng đón cổ giản vọt tới.

Dùng kinh nghiệm ngăn địch của hắn, tự nhiên không có khả năng nhìn không thấu thiết giản đáng sợ, muốn trốn tránh, kia căn bản chính là muốn chết, thiết giản căn bản không dung người trốn tránh, thậm chí chỉ cần trong lòng phát lên khiếp ý, thì nhất định sẽ mất mạng ở dưới Hỗn Độn Thần Binh này...

Biện pháp duy nhất là cứng đối cứng!

- Độ Tam Kiếp, Tiên khí động...

- Thánh Nhân đạo, Đồ Thần Đại Pháp...

- Phá Trận Kinh, Băng Sơn Thế...

- Đại Đạo Pháp, thiên địa mở...

Thẳng đón Hỗn Độn Thần Binh, sắc mặt Phương Hành lạnh lùng, dùng chân thân điều khiển Ma thân, thi triển bốn đạo thần thông, ngạnh sanh đánh tới, bây giờ hắn đã coi Ma thân là một binh khí, muốn cùng Hỗn Độn Cổ Giản cứng đối cứng, theo bốn đạo tâm pháp đồng thời thi triển ra, trên Ma thân gia trì lực lượng đáng sợ, vậy mà càng ngày càng mạnh, không chỉ có Tiên khí mịt mờ, còn thi triển tâm pháp cổ thánh của Phù Diêu Cung, Băng Sơn Thế lực lượng mạnh nhất trong Phá Trận Kinh, cuối cùng là bản mệnh Đại Đạo Pháp!

Mà ở trong mắt mọi người, chỉ thấy một Phương Hành toàn thân tản ra ma khí, mặt không đổi sắc, thẳng hướng cổ giản trong tay Cổ Hạc, rõ ràng là muốn dùng thân thể huyết nhục, nghênh chiến Thái Cổ Tiên Binh...

- Buồn cười!

Ánh mắt Cổ Hạc co rụt lại, thần sắc lạnh lùng, căn bản lơ đễnh.

Hắn không tin Ma thân của Phương Hành có khả năng ngăn cản Thái Cổ Thần Binh của mình!

Tu vi bày biện ở nơi đó, đoán chừng coi như mình chỉ dựa vào lực lượng bản thân, cũng có thể đánh nổ Ma thân, huống chi trong tay còn có Hỗn Độn Thần Binh?

Mỗi một lần tay cầm Hỗn Độn Thần Binh, hắn đều sẽ cảm giác được một loại lực lượng siêu thoát thiên địa, loại lực lượng này để hắn tin tưởng, mình có thể đánh giết Tiên Nhân, lại càng không cần phải nói Ma thân chỉ có tu vi Độ Kiếp tầng ba!

Đánh nổ hắn!

Trong tâm Cổ Hạc mang theo suy nghĩ này, thiết giản ầm ầm vung mạnh xuống.

Hư không bạo liệt, Hỗn Độn chi khí đẩy ra, ầm ầm che đậy nửa bên hư không, thẳng hướng Ma thân của Phương Hành.

Rắc...

Thời điểm thiết giản và Ma thân của Phương Hành tiếp xúc, thiên địa rung động, vậy mà kỳ dị dừng lại một lát, thật giống như thời gian gián đoạn, xuất hiện một kẽ nứt, bất quá chỉ chớp mắt, liền từ một điểm bọn họ tiếp xúc, đẩy ra cương phong vô tận, lăn lăn lộn lộn càn quét bốn phía, mà Ma thân của Phương Hành, thình lình cũng từ địa phương hắn và thiết giản va chạm, từ từ vỡ nát, vẩy ra bốn phía, sau đó hóa thành ma khí thăm thẳm, ẩn vào trong hư không.

Ba ba ba ba!

Thiết giản hung hăng kích qua, Ma thân của Phương Hành vỡ nát, sau đó trực kích về phía Phương Hành.

Giống như dùng đồ sứ đi đánh chùy sắt, dù người sử dụng đồ sứ tín niệm mạnh hơn, cũng không tránh khỏi kết cục thịt nát xương tan.

- Đến tột cùng vẫn không ngăn cản được sao?

Nhìn thấy màn này, người quan chiến đều vô ý thức ngừng hô hấp, thật lâu mới nhẹ nhàng phun ra.

Ma thân của Phương Hành phóng tới thiết giản, thực quá có lực trùng kích, cho nên bọn hắn đều sinh ra một loại ảo giác...

Bất quá, ảo giác cũng chỉ là tạm thời, rốt cục vẫn phải chấp nhận sự thật.

- Không đỡ được sao?

Ở thời điểm này Phương Hành cũng ngẩn ngơ, thần sắc có chút tịch liêu:

- Rõ ràng cảm giác hỏa hầu đến rồi...

Ma thân đã đổ nát, thiết giản vung xuống, tim của hắn cũng không ngừng chìm xuống.

- Cái gì Tiên Anh, bất quá là Thượng Cổ cổ pháp, ở trước mặt Thái Cổ Thần Binh, không đáng giá nhắc tới!

Trong lòng Cổ Hạc cũng có vẻ hưng phấn điên cuồng, thiết giản hung hăng đánh tới, lúc này nếu có thể đánh giết Phương Hành, với hắn mà nói, tựa như hắn đánh bại quái thai Viên gia, đứng ngạo nghễ ở trên đỉnh phong vậy...

Chỉ bất quá, thời điểm tâm thần của mọi người đang kích động, một tia biến hóa lặng lẽ xuất hiện.

Ở dưới vực sâu, chính là mảnh mộ địa lúc trước, an táng vô số ma đầu để sinh linh Thần tộc nghe tiếng đã khóc ré kia...

Đều đã đại nhân vật từng là tung hoành hoàn vũ, sau khi chết lại an táng ở nơi này, không người biết, không người hiểu...

Đoán chừng về sau bọn họ còn sẽ tiếp tục ngủ say ở chỗ này, cho đến hư vô, không người hỏi thăm.

Mà bình thường, bọn họ cũng quy về tịch diệt, không có một tia linh tính.

Hôm nay lại khác, vừa rồi có người tế bái bọn họ.

Mặc dù phần tế bái kia, càng giống như người nào đó phân cao thấp với sinh linh Thần tộc, nhưng là thật tế bái bọn họ.

Loại tế bái này, làm một loại linh tính nào đó của bọn hắn khôi phục.

- Bao nhiêu năm chưa từng ngửi qua mùi rượu rồi...

Có anh linh thần niệm nhẹ nhàng dao động, phảng phất như cảm khái...

Cùng lúc đó, rượu mà Phương Hành vẩy trên mặt đất, đột nhiên thấm vào trong mộ phần, một tia cũng không dư thừa.

- Những lão ma đầu như chúng ta cũng có người tế bái, tiểu nhi kia không tệ...

Trong một nấm mồ khác, tản ra thần niệm nhàn nhạt.

- Chỉ tiếc, lập tức liền phải chết...

Trong nấm mồ bên cạnh Hồ Lô, truyền ra một tiếng thở dài đáng tiếc.

Sau đó chính là hoàn toàn tĩnh mịch, thật lâu không người mở miệng, phảng phất như có một loại cảm xúc nào đó đang cuộn trào.

- Kiện binh khí kia, kỳ thật đã luyện thành, chỉ bất quá, tiểu tử ngốc này không hiểu, nếu không tôi vào nước lạnh, thì làm sao có thể nghênh địch?

Một thanh âm bỗng nhiên vang lên, mang theo cười lạnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Càng có một giọng nói vang lên, hung tính bùng cháy:

- Ai dám nói tu sĩ Thái Cổ nhất định thắng qua Thượng Cổ ma đầu?



Bạn cần đăng nhập để bình luận