Lược Thiên Ký

Chương 1532: Ngươi đến cùng là ai


Một đời tiểu Tiên Vương cuối cùng bị Lục Đạo Luân Hồi đại trận cường hành trấn áp, đến chết đều không biết vấn đề ra ở chỗ nào!

Tiên mệnh của hắn cũng bị Phương Hành rút ra, thả vào trong xương đầu Khô Lâu treo trên eo. Còn về một thân huyết khí thì cũng bị Lệ Hồng Y vung tay trấn áp, trong này có một bộ phận bản nguyên của Vương Quỳnh, bọn họ phải nghĩ cách giúp luyện ra, lần nữa trả lại cho nàng. Hết thảy xong xuôi, nghi vấn trong lòng bọn họ cũng thăng tới cực điểm, ánh mắt hỏi dò hướng về phía Phương Hành, nhưng không đợi bọn họ kịp đưa ra câu hỏi, Phương Hành đã cười khoát khoát tay, sau đó chỉ hướng một nơi, ở nơi đó, có một đạo thân ảnh chính đang vội vàng như chó nhà có tang, đạp lên vẫn thạch cuống cuồng tháo chạy, kinh hoảng đến độ đầu cũng không dám hồi...

Nhiếp Cuồng Nhất, tên điên này giờ đây rốt cục cũng làm một chuyện tỉnh táo, đó chính là đào tẩu!

Hắn thực sự không ngờ rằng, Liệt Dương Vương hung uy cái thế lại chết đơn giản như vậy...

Hắn cứ thế bị một đại trận vô danh cường hành trấn sát!

Điều này khiến Niếp Cuồng Nhất vốn muốn mượn lực Liệt Dương Vương chém giết Đế Lưu không khỏi kinh hãi, ngay cả Thần Nô dưới trướng cũng mặc kệ, vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Chỉ đáng tiếc, mới trốn ra không bao xa, hắn đã cảm giác được trên đỉnh đầu nhiều thêm chút gì đó, chấn kinh ngẩng đầu lên, liền nhìn đến một phương huyết vân treo cao trên trời, cứ vậy từ từ rủ xuống đỉnh đầu, bên trong tựa hồ ẩn chứa vô tận lợi kiếm, sâm nhiên chỉ hướng mình, hắn tức thì phẫn nộ vung kiếm bổ tới đoàn huyết vân kia. Nhưng huyết vân trực tiếp hàng xuống, như là một đống bông vải bọc kín hắn, khiến hắn tức đến mở miệng mắng to, thanh âm khàn khàn:

- Ta muốn giết ngươi... Giết ngươi!

- Đến giờ còn dám mắng ta, thật không hổ là đứa điên...

Trên đỉnh đầu, một thanh âm vang lên, Niếp Cuồng Nhất đột nhiên ngẩng đầu, tròng mắt bốc lửa, chỉ thấy một đạo thân ảnh nắm lấy quỷ đầu đại đao, cười hì hì nhìn mình, trong ánh mắt đầy vẻ giễu cợt, từ trên cao nhìn xuống, nhè nhẹ cắn răng, mang theo sắc thái tàn nhẫn, chậm rãi hỏi:

- Cẩu nô tài, ngươi không phải muốn giết ta ư? Sao giờ lại chạy?

Vừa nghe được ba chữ “Cẩu nô tài”, nét mặt Niếp Cuồng Nhất co quắt một trận, đáy mắt bốc lên lửa giận ngút trời, phẫn thanh mắng to:

- Đế Lưu, ngươi đáng chết, lần này ta không giết được ngươi, nhưng sớm muộn cũng sẽ giết ngươi, dù có hóa quỷ, ta cũng đời đời kiếp kiếp quấn lấy ngươi...

- Ha ha, đừng vờ vịt!

Phương Hành nhìn hắn mắng chửi, nghe nửa buổi, bỗng đột nhiên cười lạnh, nói:

- Ngay từ đầu ta đã không tin tưởng ngươi là người điên. Kể ra, ngươi chẳng qua là mượn trò giả điên để bò lên thôi, đoán rằng trong lòng thông minh hơn bất kỳ ai. Vừa nãy ngươi tận mắt nhìn thấy ta và bọn họ liên thủ trấn áp Liệt Dương Vương, cũng nghe được Liệt Dương Vương chất vấn ta, tâm lý há có thể không đoán được cái gì? Kết quả giờ ngươi lại chỉ nói ta là Đế Lưu, muốn chứng minh với ta ngươi không nghe được gì ư?

- Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đấy. Đế Lưu, ta với ngươi không đội trời chung...

Nghe được lời này, Niếp Cuồng Nhất rõ ràng sửng sốt mất một lúc, lập tức lại mắng chửi càng ác.

Nhưng Phương Hành không để ý hắn, cười lạnh nói:

- Giờ ngươi mắng ta, là vì cảm thấy mình dù sao cũng khó thoát khỏi cái chết, dứt khoát mắng cho thống khoái? Ha ha ha, ngươi nghĩ sai rồi, Niếp Cuồng Nhất, đến lúc thu lại bộ dạng giả vờ giả vịt kia rồi đấy. Ta dám cam đoan, giờ ta đếm từ một đến ba, nếu ngươi còn cứ tiếp tục giả điên giả dại thế này, ta sẽ lập tức chém rớt đầu ngươi...

Nói rồi vươn ra tay phải, giơ lên ba ngón tay:

- Một!

Niếp Cuồng Nhất đầy mặt không đáng, tiếp tục mắng to:

- Ngươi tưởng ta sợ chết ư? Đến giờ ngươi còn có khả năng sẽ bỏ qua ta?

- Vốn ta có ý định trước giữ lại cái mạng nhỏ cho ngươi!

Phương Hành nhún nhún vai, tiếp tục đếm:

- Hai!

Vẻ điên cuồng trên mặt Niếp Cuồng Nhất đột nhiên tan biến sạch sẽ, chẳng thừa lại chút lửa giận nào, nói:

- Tha mạng!

Phương Hành hơi ngớ, lập tức cười lớn, thu hai ngón còn lại, nhắm thẳng vào hắn, nói:

- Quỳ xuống!

“Bá” một tiếng, Niếp Cuồng Nhất lập tức quỳ xuống, không do dự chút nào.

Phương Hành cười đến híp cả mắt, hỏi:

- Ngươi là ai?

Niếp Cuồng Nhất ngơ ngác đáp:

- Niếp Cuồng Nhất?

Phương Hành lắc lắc đầu.

Niếp Cuồng Nhất lập tức nói:

- Cẩu nô tài!

Phương Hành cười mãn ý:

- Đúng rồi, cứ quỳ ở đây, chờ ta tới tìm ngươi!

Nói xong, bật cười ha hả, thẳng người lên, đang định rời đi. Nhưng cũng đúng lúc đó, Niếp Cuồng Nhất đang thành thật quỳ trong huyết vân đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, đè thấp thanh âm nói:

- Chậm đã, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?

Phương Hành quay đầu:

- Cái gì?

Niếp Cuồng Nhất khàn khàn giọng nói:

- Ngươi đến cùng là ai?

Phương Hành hơi ngớ, bật cười, nói:

- Muốn hỏi vấn đề này, ngươi khả năng sẽ ném mạng!

Niếp Cuồng Nhất nói:

- À!

Nói xong liền thành thật cúi đầu, nào còn nửa điểm như người điên, ngược lại còn ôn thuần hơn cả dê con.

Phương Hành cũng không để ý hắn, đứng dậy đưa mắt nhìn bốn phía!

Lúc này chiến huống tại trường đã là một mảnh đại loạn, trên Tiên thuyền, ba trăm Tiên Binh xông giết đi ra, từ trái sang phải đánh lén tám trăm Thần Nô. Đầu bên kia, chư tu Thiên Nguyên cũng sớm đã tụ tại, từ phải tới trái đánh thốc đến, tám trăm Thần Nô bị vây ở chính giữa, giết cho quỷ khóc sói gào, tử thương thảm trọng. Cũng có Thần Nô tưởng muốn đào tẩu, đáng tiếc, trong loạn cục hiện tại, kết quả của việc đào tẩu càng là thê thảm, cơ hồ chạy chưa được vài bước đã trực tiếp bị người loạn đao chặt chết!

Đại cục đã định, Phương Hành ngược lại yên tâm phần nào.

- Ngươi đến cùng là ai?

Cũng ngay lúc thâm tâm hắn đang dần buông lỏng, đột nhiên nghe được một thanh âm nôn nóng.

Xoay người vừa nhìn, đập vào mắt là năm đạo ánh mắt kinh dị...

Chính là đám người Lệ Hồng Y mới vừa liên thủ trấn sát Liệt Dương Vương. Lúc này năm người bọn họ đã bao vây quanh Phương Hành, tựa như lúc mới đầu năm người bọn họ liên thủ đấu Phương Hành vậy. Chỉ có điều hiện tại trên người đều không có sát khí, ngược lại mang theo nghi hoặc vô tận, vừa kích động, vừa cảnh giác nhìn Phương Hành, cứ như vậy một hồi lâu, lại không một ai mở miệng...

- Trên mặt ta nở hoa à?

Phương Hành sờ sờ mặt mình, cười hì hì nói.

- Là hắn...

Chợt nghe được câu nói này, Vương Quỳnh lập tức kích động dị thường, thất thanh nói:

- Nhìn bộ dạng không đứng đắn này, nhất định là hắn!

- Không đúng... Không đúng...

Đại Kim Ô tắc dùng sức lắc đầu, nói:

- Hắn nào có được anh tuấn thế này, có đầu thai thêm ba lần cũng không được!

- Ha ha...

Lệ Anh cười lớn, nói:

- Ta đồng ý!

Phương Hành vừa nghe liền nổi đóa, tức tối mắng:

- Kim Lục tử, tên vương bát đản không lương tâm nhà ngươi, đương sơ lúc ở Quỷ Nha tinh, nếu không phải tiểu gia ngầm tha cho ngươi một mạng, giờ ngươi sớm đã bị người nướng cánh gà, còn có thể ở đây nói hươu nói vượn?

Đại Kim Ô vừa nghe liền giật nảy lên:

- Nói bậy, ta chạy thoát bằng bản sự chính mình!

Phương Hành cười lạnh:

- Thật có bản lĩnh thì ngươi đừng có rụng lông...

- Mẹ nó, ta liều mạng với ngươi...

Đại Kim Ô lập tức điên lên, muốn xông tới đánh, bị Lệ Anh nhanh tay kéo lại.

- Ài... Lúc mắng người thì cứ làm như thật!

Hàn Anh như có điều ngộ, nhè nhẹ gật đầu, lẩm bẩm nói.

- Hai ngươi cút ra cho ta!

Lệ Hồng Y một chưởng phách Lệ Anh và Đại Kim Ô sang một bên, nhè nhẹ cất bước, đi tới trước mặt Phương Hành, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Phương Hành, như trực tiếp nhắm thẳng vào trong lòng hắn, mãi rất lâu sau mới ngập ngừng mở miệng...

- Ngươi đến cùng... Phải hay không?

Lúc hỏi vấn đề này, giọng nàng thậm chí run run.

Thời này khắc này, các nàng thật sự đã đoán được phần nào. Chẳng qua vẫn cứ không dám xác nhận, các nàng một mực đang nghĩ tới người kia, cũng lo lắng cho hắn. Nhưng đến lúc hắn thật xuất hiện, lại không dám nhận. Rốt cuộc, hết thảy trước mắt thực sự quá khó để tin tưởng. Gia hỏa kia dù còn sống, lại tại sao không ở Long giới, mà lại ở đại Tiên giới? Lui một bước mà nói, dù hắn tiến vào đại Tiên giới, lại làm sao lẫn vào trong đại quân Tiên giới? Dù tiến vào đại quân, mẹ nó... Sao lại thành Đế tử?

Hết thảy thực sự quá mức ly kỳ, khiến bọn họ dù nhìn ra rất nhiều manh mối, lại vẫn cứ không dám xác nhận!

Mà lúc này, Phương Hành cũng cười, hắn đột nhiên ấn bàn tay xuống, xương đầu Khô Lâu bay lên, tọa lạc trong tinh không sau lưng, hóa thành một phương Thần cung cực lớn. Hắn cất bước tiến vào thần cung, dương tay khẽ vẫy, thái sư ỷ bay tới, hắn giơ chân bắt chéo, ngồi lên thái sư ỷ, giữa mi tâm bay ra một sợi thần niệm, hóa thành bộ dạng một tiểu nhân, thần tình ngang ngược, mang theo nụ cười xấu xa, nói:

- Ta là Đế tử Đại Xích Thiên Tiên giới, các ngươi thấy ta, còn không quỳ vái?

- Là hắn...

Nhìn thấy cảnh này, vành mắt Lệ Hồng Y đột nhiên ướt át, trên khuôn mặt trước nay luôn lạnh lùng rõ ràng hiện lên thần sắc kích động.

Lúc này Vương Quỳnh cũng bước nhanh đạp ra trước hai bước, nhìn hắn, nháy mắt cười tươi như hoa.

Đại Kim Ô và Lệ Anh cũng chạy tới, đứng chung một chỗ với Hàn Anh, mắt nhìn chằm chằm!

Không biết qua bao lâu, bọn họ cũng cười, cười vui vẻ, cười nghiêng ngả, cần phải dựa vào nhau mới có thể đứng vững.

Rõ ràng Phương Hành chỉ thuận miệng kể câu chuyện cười không lấy gì làm đáng cười, song bọn họ vẫn bị chọc vui.

Sau một hồi cười rất lâu, bọn họ mới trầm mặc trở lại, từng ánh mắt giao nhau, lại không biết nên nói gì.

Lúc này, mỗi người tựa hồ đều có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, khăng khăng lại hỏi không ra được lời nào.

Phương Hành cũng như thế, hắn có phần không biết phải ứng đối với trường diện này như thế nào. Đi lên ôm một cái, không phù hợp phong cách hành sự, khóc rống một trận, lại quá làm bộ, tâm lý xúc động run run, lại không biết phải nên nói gì.

Qua thật lâu, cuối cùng hắn mới nói ra một câu:

- Các ngươi ăn chưa?


Bạn cần đăng nhập để bình luận