Lược Thiên Ký

Chương 1297: Gió thảm mưa sầu gặp cố nhân


- Xem ra tạm thời che lấp qua được rồi!

Sau khi rời khỏi Vong Tục sơn, Phương Hành một độn mấy vạn dặm, thân hình hóa thành lưu quang, ẩn tàng tại trong mây bay vút mà đi, đến thẳng một nơi thâm sơn cách đó mấy vạn dặm mới phi thân hạ xuống. Quay đầu nhìn lại, hư không thinh lặng, không có nửa điểm khí cơ ba động, ngẩng đầu nhìn trời, cũng không cảm giác có người nào đang thi triển thần thông truy lùng mình. Lúc này mới dám chắc tạm thời thoát ly mấy vị tôn chủ kia. Hoặc có lẽ, ba vị tôn chủ kia thật sự quá có lòng tin đối với thần thông đạo pháp của chính bản thân, cho rằng chỉ cần mình tiếp nhận truyền thừa liền không khả năng có hi vọng trốn thoát, bởi thế ngược lại không coi chừng hắn quá mức gắt gao, để tránh sinh ra nghi tâm...

- Phải nhân cơ hội này nghiên cứu huyền diệu của tiên cảnh...

Phương Hành thầm nghĩ trong lòng, vận thần thông Quỷ Già Nhãn, lúc từ trong thâm sơn bay vút đi ra, hắn đã biến thành một bộ dạng khác.

Lúc vừa mới trốn ra từ Vong Tục sơn, chính hắn cũng không có ý tưởng gì, chỉ cảm thấy tiếp tục ngẩn ở Vong Tục sơn thật sự là chuyện vô cùng hung hiểm. Chỉ cần rảnh rỗi liền nhịn không được sẽ nghĩ tới ba đạo thần công truyền thừa kia, tâm lý dâng lên khát vọng muốn tu luyện. Khăng khăng hắn lại biết, loại khát vọng này phi thường nguy hiểm, bởi thế không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng. Trực tiếp trấp áp Lộc Tẩu và Ngao Liệt, sau đó dứt khoát chạy ra ngoài, một là nghiên cứu tiên cảnh này, hai cũng là vì phân tâm.

Che giấu khí tức xong, Phương Hành hành tẩu trên đại lục tiên cảnh, tuy chưa bay vút, những cũng một bước vạn dặm.

Hắn quan sát kết cấu đại lục tiên cảnh, đồng thời cũng quan sát tinh không.

Trong tiên cảnh này, chỗ khiến người suy xét không thấu có rất nhiều. Hắn muốn tiếp tục tồn tại, lại luôn có cảm giác thắng thua khó liệu. Trước nay Phương Hành không phải loại người không thấy quan tài không đổ lệ, bởi thế sau khi phát giác đối thủ trong tiên cảnh đều quỷ dị, không cách nào dễ dàng đối phó, hắn liền có đào ly, trước là kéo Lộc Tẩu và Ngao Liệt vào thức giới, lại để hai con heo béo Trúc Cơ giả thành bộ dạng bọn họ ở lại Vong Tục sơn đánh lạc hướng, đến lúc tất yếu liền sẽ trốn vào tinh không đào tẩu...

Chỉ là tưởng muốn đào tẩu cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tinh không mênh mang, há có thể tùy tiện cắm đầu bỏ chạy?

Vạn nhất thất lạc trong tinh không vô ngần, như thế sợ là còn chịu tội hơn cả tiếp tục ngẩn trong tiên cảnh!

Giờ điều Phương Hành cần làm là phải tiếp tục xem xem, rốt cục nên rời đi từ đâu mới sẽ tiếp tục tiến vào đoạn tiên lộ dang dở.

- Cửu Đầu Trùng hình như đã trốn vào một nơi gọi là thập tuyệt chi địa, chẳng lẽ nơi đó chính là đoạn tiên lộ tiếp theo?

Phương Hành thầm nghĩ trong lòng, cảm thấy lựa chọn của Cửu Đầu Trùng rất đáng để mình tham khảo.

Có điều khiến người đành chịu là, ở tiên cảnh chuyện về Cửu Đầu Trùng chính là bí mật, hắn rất khó hỏi được rõ ràng.

Liên tục hành tẩu nửa ngày, Phương Hành du đãng trong tiên cảnh, ngược lại cảm thấy hết thảy như thường, chẳng khác gì với ở Thiên Nguyên cả, cũng là quốc gia phàm nhân ở dưới, đạo thống tu giả ở trên, một mảnh vui sướng hướng vinh, nhìn không ra có chỗ nào không ổn. Thỉnh thoảng lại phát hiện một mảnh sinh linh nhộn nhịp, chủng loại phồn đa, thậm chí còn từ nơi này nhìn thấy một ít sinh linh Thần tộc, cứ như là Tiên giới trong truyền thuyết, Nhân, Yêu, Phật sống chung hòa thuận...

- Cửu Đầu Trùng đã đào tẩu từ ba mươi năm trước, bất tiện thám tra, vậy Long mẫu kia giờ đang ở đâu?

Trong quá trình hành tẩu trên phiến đại lục, tâm lý Phương Hành dần dần thăng lên nghi vấn này.

Ngay từ vừa bắt đầu hắn đã không tin tưởng cái câu suy tính bọn họ đi tới từ ba mươi năm trước của mấy vị tôn chủ.

Sở dĩ người nơi này biết bọn họ sẽ đến, tất nhiên là có người nói cho biết ba người bọn họ đang ở mặt sau.

Mà người nói toạc tin tức này, tất nhiên chỉ có Long mẫu!

Bởi vì Cửu Đầu Trùng dù sinh tâm hoài nghi, lại căn bản không khả năng chuẩn xác nói ra người muốn tới là ba bọn họ.

Biết ba bọn họ đuổi theo trên tiên lộ, tất chỉ có Long mẫu, hơn nữa từ thời gian ba mươi năm mà người nơi này đợi thì thấy, đương thời Long mẫu không xác định bọn họ sẽ tới hay không, chỉ nói bọn họ có khả năng tới, cũng nói không chuẩn thời gian đi đến!

Chỉ là, nếu Long mẫu sớm đã đi tới phương thế giới này, vì sao lại hoàn toàn không nghe được nửa điểm tin tức về các nànng?

Đủ loại vấn đề suy nghĩ không thông, nghi ngờ trong lòng Phương Hành lại càng lúc càng nhiều.

Từ khía cạnh nào đó mà nói, loại vấn đề này thật ra chỉ dựa vào suy đoán là không khả năng giải quyết. Nhưng mà hiện tại hắn không dám dừng, bởi vì một khi dừng lại, dụ hoặc cường liệt từ kinh văn sẽ xâm nhập thức hải, khiến hắn cầm giữ không được.

Trong quá trình này, Phương Hành cũng chỉ có thể thả ngựa mà đi, tùy ý du tẩu trong tiên cảnh.

- Cầu tiên một đời thành công cốc, ba phần cảm thán bảy phần hối hận. Nếu còn được luân hồi một đời, linh đan sao sánh bằng….

Cũng trong quá trình đi lung tung đó, đến ngày thứ ba, bên tai Phương Hành đột nhiên truyền tới câu hát ca dao, thanh âm to rõ, mang theo một cỗ khí tức huyền diệu khó mà nói rõ. Quan trọng hơn là, nghe vào tai Phương Hành cảm thấy vô cùng quen thuộc, đầu não đang lơ mơ tức thì vì đó thanh tỉnh, vô thức men theo ca dao đi tới, từ từ tiến lại, dần dần xuống thấp, đến sau cùng, hắn đi tới một nơi sơn cốc mưa phùn thê lương, chỉ thấy trước mặt đèn đuốc phiêu diêu, cực kỳ xa hoa.

Men theo đèn đuốc hướng về phía trước, lại nhìn thấy trước mắt rõ ràng là một tòa cung đình huy hoàng. Trước điện đang có một văn nhân nhã sĩ bàn tọa đánh đàn, tóc dài xõa vai, tiêu sái vô cùng, càng đáng sợ là một thân tu vị, đã đạt tới loại cảnh giới huyền diệu nào đó tiếp cận với Đạo, người đó dường như cũng cảm ứng được Phương Hành đi đến, đợi khi Phương Hành tới gần trăm trượng liền ngẩng đầu cười nhìn lên.

Vừa nhìn, Phương Hành lập tức ngơ ngác.

Người đó khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, không ngờ là một người quen...

- Gió thảm mưa sầu loạn tâm tư, lò đất trà nóng gặp bạn cố tri... Phương Hành tiểu hữu, đã lâu không gặp...

Người đó ha ha khẽ cười, vươn tay mời Phương Hành tiến đến.

Sắc mặt Phương Hành sau một thoáng chấn kinh lập tức biến trở nên âm lãnh, nửa buổi sau, hắn mới khẽ cười, cất bước đi về phía trước, thấp giọng nói:

- Đúng là bạn cố tri a, Văn tiên sinh, không ngờ lại gặp ở chỗ này...

Văn sĩ đánh đàn giữa đêm mưa kia chính là Văn tiên sinh.

Đương thời hắn và đám người Long mẫu cùng lúc lên đường, từ đó không còn gặp nữa, lại không nghĩ tới, nay lại diện kiến ở nơi tiên cảnh này. Hơn nữa bộ dạng người này nay đã thành tiên phong đạo cốt, trước đây hắn tuy cũng là Độ Kiếp tám tầng, song e là so với Lộc Tẩu thì vẫn còn vài phần không bằng. Nhưng nay xem xem, tu vị có vẻ đã khác xưa, có một cỗ Đạo uẩn khó mà diễn tả hiển hiện trên thân...

- Ngươi không nghĩ tới, nhưng ta lại đã chờ đợi các ngươi từ lâu!

Văn tiên sinh cười nhẹ, thả đàn xuống, khẽ thở dài:

- Từ nghe nói ngươi đến tiên cảnh, ta liền đợi ngươi!

- Sao chỉ có ngươi, Long mẫu Vũ Mị Nhi và Lam tiên sinh đâu?

Phương Hành đạp tiến cung đình, chậm rãi ngồi xuống trên bồ đoàn, ánh mắt xoay chuyển, thấp giọng hỏi.

- Ha ha, không cần nhìn, trong điện này chỉ có một mình ta, hai bọn họ... Có lẽ đã chết trong tinh không rồi!

Văn tiên sinh giơ tay đưa tới hai chén trà nóng, một ly nhè nhẹ đặt trước người Phương Hành, mỉm cười nói.

- Hả?

Nghe vậy, Phương Hành lập tức hơi ngớ, ánh mắt khó mà tin tưởng nhìn Văn tiên sinh.

Luận đến thần hồn cường đại, cảm ứng nguy cơ, Long mẫu mạnh hơn Văn tiên sinh rất nhiều, còn luận đến thực lực, lại có tiểu thế giới hộ thân, Lam tiên sinh cũng mạnh hơn Văn tiên sinh nhiều, muốn chết cũng nên là Văn tiên sinh chết trước mới phải. Lại không ngờ sẽ từ trong miệng Văn tiên sinh nghe được câu nói này, nhất thời khiến Phương Hành càng thêm nghi hoặc, ánh mắt chứa đầy hồ nghi quét qua mặt hắn.

- Ha ha, kể ra thì…!

Văn tiên sinh khẽ cười một tiếng, nói:

- Trong tinh không quả thật có rất nhiều hung hiểm, nhưng thứ nguy hiểm nhất vẫn là nhân tâm. Đương sơ vượt qua Tinh Hải, Mị Cơ cầm lão yêu bà luyện Âm Dương đan, tuy đan kia quả thực có thể chống đỡ vật chất hắc ám, nhưng vẫn không đủ để vượt qua Tinh Hải, không ngờ rằng, khi đó bọn họ lại nhắm vào ta, muốn luyện hóa ta thành viên Âm Dương đan thứ hai. Ta không phải đối thủ bọn hắn, muốn phản kháng cũng làm không được, ai có thể ngờ, đúng lúc đó Tinh Hải đột nhiên phát sinh cự biến.

- Vẫn thạch như sóng triều, ùn ùn kéo ra sau, bởi thế ta nhặt về được một mạng. Chẳng qua lại cũng bởi thế mà phân tán cùng hai người bọn họ. Đến sau trải qua bao gian khổ mới trốn tiến vào mảnh tiên cảnh này, lại gặp được minh sư, cầu được đại đạo. Chỉ có hai tên đạo hữu đương sơ muốn mượn mạng ta để cầu đường sống lại thất lạc trong Tinh Hải, từ đó về sau không còn gặp qua, tạo hóa trêu ngươi a...

- Thì ra đương sơ là ta cứu hắn một mạng...

Phương Hành lại hơi ngớ, biết Tinh Hải kịch biến theo lời Văn tiên sinh là chỉ cái gì!

Đương sơ dẫn động Tinh Hải kịch biến, không phải mình thì còn ai?

Đêm khuya gặp lại cố nhân, trong lòng Phương Hành tràn đầy nghi hoặc, thật sự có quá nhiều vấn đề muốn hỏi.

Nhưng nhất thời lại cảm thấy gặp được hắn quá mức dễ dàng, trong tâm hồ nghi, cũng không biết trước nên hỏi điều gì, ngập ngừng nửa buổi, hắn mới dứt khoát buông ra, cười nói:

- Xem ra ngươi nhân họa đắc phúc, ngày cũng không sai. Ở chỗ này chờ ta, có gì muốn hỏi?

- Ha ha, Phương tiểu hữu quả nhiên thẳng thắn, một câu liền hỏi ngay trọng điểm!

Văn tiên sinh khẽ cười, nói:

- Thực không dám giấu, ta quả thực cố ý chờ ngươi ở chỗ này. Nguyên nhân thì, thứ nhất, nếu mọi người đều đã tới tiên cảnh, lại là cố nhân, tự nhiên muốn gặp một lần, nếu trước kia có chỗ nào đắc tội, còn mong Phương tiểu hữu tha thứ... Còn nguyên nhân thứ hai, là vì tới điểm hóa ngươi, đại đạo trước mắt, cơ duyên tuyệt thế, Phương tiểu hữu chớ để lỡ...

Phương Hành ngây người, ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm Văn tiên sinh:

- Ngươi tới khuyên ta nhanh nhanh tu luyện ba đạo truyền thừa kia?

Văn tiên sinh cười nói:

- Đó là tự nhiên, tu hành có lợi ích hay không, ngươi nhìn ta là biết?

Nói rồi, hắn khẽ nhấc hai tay, một thân khí cơ triển lộ ra, quả thực Đạo uẩn như biển, sâu không lường được...

Lúc này, Văn tiên sinh đầy mặt ngậm cười, ý khí phấn chấn.

Nhưng vừa lúc đó, bỗng đột nhiên ngoài trời đêm ầm vang một tiếng, một đạo thiểm điện vạch qua chân trời, thiên địa sáng bừng như ban ngày.

Sát na thiểm điện vạch qua, thần tình Văn tiên sinh đột nhiên hơi biến, hắn vẫn cứ đang cười, lại vô thanh há mồm...

- Cứu cứu ta...

Bạn cần đăng nhập để bình luận