Lược Thiên Ký

Chương 1085: Công lao lớn từ trên trời rơi xuống


- Ah, Thần Chủ có thân phận bậc nào, có thể để ý tới trân bảo của một tên dã tu nhân tộc của hắn hay sao?

Nghe lời nói này, Phá Phong thần tử nở một nụ cười lạnh, cũng lơ đễnh. Cho dù mấy người khác cũng đều hơi kinh ngạc. Vì sao Áo Cổ Tiểu Thần Vương lại đặc biệt nói chuyện này ra? Hiến vật quý đổi mạng đương nhiên là một chuyện không thể bình thường hơn, chỉ có điều Thần Chủ có cảnh giới bậc nào? So với tiểu ma đầu này một người là trời một người là đất, ma đầu kia làm sao có thể sở hữu thứ mà Thần Chủ muốn có được? Đối với việc phương hành hiến vật quý đổi mạng bọn họ lại không chút để ý. Người ở trước mặt chuyện sống chết đại khái chuyện gì cũng làm được, chỉ có điều Áo Cổ tiểu Thần Vương lại thực sự tin chuyện hoang đường này của hắn, ở trong trường hợp này nói ra làm cho bọn họ cảm thấy có chút cổ quái.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong lòng Áo Cổ Tiểu Thần Vương hơi cười gằn, nét mặt lại là dáng vẻ cười gượng, than thở:

- Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng phụ vương ta sau khi nghe xong lời nói cảu tiểu ma đầu lại nói chuyện này quan trọng nên người bên ngoài không làm chủ được, cần phải có Thần Chủ tự mình quyết định mới được, trong lòng ta cũng cảm thấy mê hoặc, lần này mới muốn thỉnh giáo chư vị một chút, giúp ta xem xét chuyện này một lượt.

- Là trân bảo gì?

Nghe xong Áo Cổ Tiểu Thần Vương nói, vẻ mặt mấy người khác cũng hơi nghiêm túc, ánh mắt đồng thời nhìn lại.

Áo Cổ Tiểu Thần Vương cố ý tỏ ra dáng vẻ không để ý tới, nhẹ giọng nói:

- Nói là trân bảo, nhưng thật ra là một pháp môn, có người nói, pháp môn đó chính là do một vị Thánh Nhân của nhân tộc truyền lại, tên gọi là Loạn Thế Đồ tiên pháp, các người từng nghe nói chưa?

- Pháp môn của Thánh Nhân?

Bầu không khí trong điện hơi trầm xuống, sau một hồi lâu, đột nhiên nổi lên bầu không khí gấp gáp, lệ khí sinh sôi.

- Lời ấy là thật sao?

Thần tử Phá Phong của Cốt tộc đột nhiên đứng lên, hai mắt như kiếm, nghiêm khắc nhìn chằm chằm nét mặt của Áo Cổ Tiểu Thần Vương.

- Hiện nay Thiên Nguyên đại lục còn có viễn cổ pháp môn của Thánh Nhân viễn cổ truyền lưu sao?

Thần tử Dạ tộc Song Sinh hai mắt cũng như đuốc, ánh mắt như độc xà.

- Chẳng lẽ thật sự là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đắc thủ chẳng tốn công?

Truyền nhân Hung Đao của Tiểu Tiên giới ánh mắt lẫm liệt, đáy lòng hít một tiếng, so với người khác càng kích động hơn.

- Áo Cổ điện hạ, lời ấy đã từng xác nhận chưa?

Truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc thì nhướn người một cái, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Áo Cổ Tiểu Thần Vương.

“Tiểu ma đầu nói quả nhiên không sai, vẻn vẹn là một cái tên đã làm cho những người này không kiềm chế được!”

Con ngươi của Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng hơi co lại khó mà phát giác ra. Trước đây lúc bọn họ quyết định làm theo kế mà Tiết Lệnh Đồ hiến liền đã từng nghĩ tới. Thứ để bảo đảm đầu của Phương Hành an toàn lúc đó Phương Hành liền nói hắn có một thứ, chỉ cần hiến lên tất sẽ được Thần Chủ ưu ái. Áo Cổ Tiểu Thần Vương thấy có chút ngạc nhiên, vừa hỏi mới biết được vậy mà lại là một pháp môn của cổ Thánh Nhân.

Trong lòng gã cũng cảm thấy hơi nghi hoặc một chtus. Sinh linh của , nhân tộc cùng Thần tộc không giống nhau lắm, đường tu hành cũng không giống nhau lắm. Sinh linh Thần tộc thiên về kích phát cùng làm trưởng thành sức mạnh huyết thống, tu sĩ nhân tộc lại coi trọng pháp môn nhiều hơn, có tác dụng cực nhỏ đối với bọn họ, có vài thứ căn bản là không có cách nào tu luyện, hoặc là sau khi tu luyện sẽ không được tác dụng gì. Cho nên, sinh linh Thần tộc càng thích lấy thần binh lợi khí, phù triện đan bảo của tu sĩ nhân tộc hơn, đối với công quyết pháp môn lại không chút để ý. Thế nhân hiến vật quý cho Thần tộc rất ít có những thứ như thế.

Dưới tình huống đó, Phương Hành tại sao lại có thể chắc chắn như vậy, là Thần Chủ nhất định sẽ coi trọng pháp môn mà hắn dâng lên?

Lúc đó hắn cũng không nói cái gì, chỉ nói là có nắm chắc nên gã liền nghe theo đề nghị của hắn, cho tới lúc này mới phát hiện quả thế!

Từ phản ứng của đám thiên kiêu tiểu bối Thần tộc này đã có thể nhìn ra sự coi trọng của Thần tộc đối với pháp môn này là thế nào.

-Công quyết pháp môn của nhân tộc phần lớn đều là căn cứ vào đặc điểm thân thể của nhân tộc mà chế ra, ngay cả Hồng Hoang chủng tộc chúng ta cũng không thèm để ý tới, sinh linh Thần tộc đại khái cũng chưa từng dùng tới mà? Thành thật mà nói, ma đầu kia ngay từ đầu lúc nói cho ta biết ta cũng lười để ý, chỉ muốn che miệng của hắn lại. Có điều phụ vương ta có dặn dò ta cũng phải tới hỏi một tiếng, các vị đạo hữu có thể có ai đứng ra giúp ta giải thích nghi hoặc được không?

Trong bụng Áo Cổ Tiểu Thần Vương đại định, cười tủm tỉm mở miệng hỏi.

Nghe xong lời của gã, tứ hoàng tử Ngao Cuồng của Thương Lan Hải cũng nhẹ gật đầu một cái, ánh mắt lúng liếng nhìn lại.

Trong chư tu trong điện xem ra chỉ có gã cùng với Ngao Cuồng là không rõ chuyện này.

Mấy vị Thần tộc thiên kiêu kia lại liếc nhau một cái, dường như có hơi không nắm chắc có nên nói chuyện này ra hay không.

Sau khi hơi chần chừ thì vẫn là thần tử Thái Nguyên của Minh tộc mở miệng nói:

- Chuyện này cũng không có gì hay để giấu giếm, hai người các ngươi cũng đều là con của Thần Vương, nói cho các ngươi biết không sao cả, thật không dám giấu giếm, cho dù là ta cũng không biết lấy được pháp môn này của nhân tộc để làm gì, chỉ có điều Thần Đình quả thực từng truyền mật chỉ tới căn dặn chư vị Thần Vương giáng xuống Thiên Nguyên tìm kiếm chỗ truyền thừa của cổ Thánh Nhân của nhân tộc.

Thần Đình hạ chỉ tìm kiếm truyền thừa của cổ Thánh Nhân?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương bất động thanh sắc, trong lòng lại nhớ kỹ việc này.

Thậm chí gã còn nhớ tới Thần Chủ quyết ý đi tìm Phong Thần bảng trong truyền thuyết có phải cũng là bởi vì bảng này có liên quan tới cổ thánh hay không?

- Áo Cổ điện hạ, việc này quan trọng, pháp môn có phải là thật hay không?

Thần tử Song Sinh của Dạ tộc thấp giọng truy hỏi, trong hai tròng mắt bắn tinh quang ra bốn phía, có vẻ thực sự vội vã.

- Ta cũng không biết!

Áo Cổ Tiều Thần Vương khẽ lắc đầu một cái, dường như có hơi bất đắc dĩ, cười khổ nói:

- Đạo mật chỉ kia của Thần Đình cũng không chuyển cho Hồng Hoang Cốt điện ta, trước đó ta cũng không biết Thần Chủ cần thứ đó nên căn bản không hỏi kỹ, huống hồ, tiểu ma đầu cũng không phải đứa ngốc, các ngươi cảm thấy trước khi hắn bảo đảm được tính mạng của mình có thể giao pháp môn của Thánh Nhân kia cho ta hay sao?

- Ừm.

Chư vị thiên kiêu của Thần tộc đồng loạt trầm mặc một lát, bỗng nhiên mấy người đồng thời mở miệng:

- Ma đầu kia ở đâu?

- Ở hậu điện!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương nhẹ nhàng đáp, biết bọn họ nóng lòng đi chứng thực việc này là thật hay giả.

- Mau mau dẫn chúng ta đi vào!

Chư thiên kiêu Thần tộc đều đã xoa tay, có vẻ không chờ được nữa.

Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng không nhiều lời, cười tủm tỉm, trước để cho bọn họ bảo đảm sẽ không động đến Phương Hành tránh bản thân mình gặp khó xử, sau đó liền dẫn đường ở phía trước , nhanh chóng đi qua tàng tầng lớp lớp thông đạo của Hồng Hoang Cốt điện, tới một cái động quật bên dưới lòng đất. Nhìn động này rộng khoảng nghìn trượng, rộng lớn bao la, xung quanh tựa như có mấy dòng linh mạch hội tụ làm bên trong huyệt động dày đặc linh khí, thậm chí sinh ra một vài linh thạch thiên nhiên. Trên mỏm đá vách trần động có tử ý lượn lờ, vô cùng đồ sộ. Ở dưới đáy huyệt động có một dòng linh suối lẳng lặng chảy xuôi, xung quanh chất mấy đống xương khô, mỗi một đống đều cao mấy chục trượng. Có thể nhìn ra được, sinh tiền đều là sinh linh thân hình đồ sộ.

- Chư vị, ở chỗ này đừng nên lớn tiếng nói to làm ồn ào, cũng tuyệt đối không thể động thủ, nơi đây chính là nơi tiền bối của Hồng Hoang Cốt điện ta trầm miên, có anh linh tổ tiên ở đây giống như Tiên Thiên đại trận, cũng xưng là động tiên đứng đầu đươg thời, ha ha, cũng thật tiện nghi cho tiểu ma đầu, cha ta để ta trông coi hắn, lại nhất định không được để cho hắn có cơ hội đào tẩu nên cũng chỉ có thể nhốt hắn ở chỗ này!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương nhẹ nhàng giới thiệu, dẫn dắt mọi người đi theo một cái xích sắt lớn đi sâu vào trong động.

Chưa được mấy bước đã thấy ở phía trước xích sắt, ở trung tâm huyệt động, trên một cái tế đàn đen ngòm đang lơ lửng một cái xương đầu to, hình dạng của cái xương đầu kia kỳ dị, lớn chừng hơn mười trượng cũng không phải hình người, khá giống với Áo Cổ Tiểu Thần Vương, cũng mọc viền mắt mũi lóe ra tầng tầng u quang, thật là đáng sợ. Mà nhìn qua hai cái hắc động viền mắt nhìn vào thì dễ dàng nhìn thấy đang có một gã tu sĩ nhân tộc ngồi xếp bằng ở trong xương xọ này lẳng lặng thổ tức tu luyện, cũng không nhúc nhích

- Đây chính là ma đầu kia?

Cốt Tộc Phá Phong liếc nhìn hắn, đáy mắt không nhịn được dâng lên sát ý nồng đậm,

Chính là người này giết chết đệ đệ ruột thịt của mình, còn tàn sát sạch sẽ hơn bốn trăm sinh linh của Cốt tộc mình, đối với Cốt tộc vốn thưa thớt tộc hân thì đó chính là một sự thảm thống cùng tổn thất không có cách nào hình dung được. Lúc gã nhìn thấy Phương Hành, cảm giác đó giống như một nhân tộc thấy được một con yêu ma quỷ quái đã từn tru diệt mấy ngàn người, chỉ hận không thể lập tức giết hắn.

Mà cùng lúc đó, trường kiếm giắt ở thắt lưng của truyền nhân Hung Đạo của Tiểu Tiên giới cũng khẽ động, vang lên tiếng leng keng nhè nhẹ.

Rất rõ ràng, y cũng động sát cơ rồi!

Thiểm Điện Tử chết dẫn tới Vô Gian Thần Vương gận dữ, cũng đổ lửa giận đó lên đầu Tiểu Tiên Giới, cũng không biết mười hai Tiểu Tiên Giới vì thế mà đã phải trả cái giá bao nhiêu. Bây giờ chính là một cơ hội, chỉ cần chém ma đầu kia, liền có thể làm biến mất kiếp số lần này!

- Ha ha, lời nói của ta hai vị còn chưa quên chứ?

Ánh mắt của Áo Cổ Tiểu Thần Vương nhìn về phía họ, nhẹ khẽ cười hỏi.

- Trước khi chưa chứng thực pháp môn kia là thật hay giả, bọn họ không dám!

Thần tử Thái Uyên của Minh tộc cũng phát hiện hai người kia giấu giếm sát khí, cười lạnh một tiếng, đi nhanh về phía trước.

Ở phía sau y, thần tử Song Sinh của Dạ tộc cùng với tứ hoàng tử Thương Lan Hải cũng theo thật sát phía sau.

- Ai nha, chừng mấy ngày không thấy bóng dáng rồi, rảnh rỗi tới mọc thêm con chim nữa rồi đây, hôm nay rốt cục có người tới thăm ta rồi!

Trong khô lâu to lớn kia, Phương Hành dường như cũng nhận ra bên ngoài có người tới, mở mắt đảo qua, cười hì hì nói. Sau đó vô lại móc một cái hồ lô từ phía sau, vẹt cái nút ra uống một ngụm thật to, con mắt hết sức sáng sủa.

- Nghe nói ngươi có một pháp môn của Thánh Nhân trong tay dự định hiến cho Thần Chủ đổi một cái mạng?

Không ai có tâm tình nói chuyện tào lao với hắn, thần tử Thái Uyên của Minh tộc trực tiếp bước lên một bước, đứng ở phía trước khô lâu, thấp giọng quát hỏi.

- Đúng vậy!

Phương Hành quan sát y một cái, cười đáp.

- Đến từ đâu?

Thái Uyên thật cẩn thận, trực tiếp truy vấn lai lịch.

- Phù Dao cung! Đó là bảo bối trấn cung của bọn họ, là thứ mà người bình thường không thể có được!

Phương Hành đáp rất thản nhiên.

- Đã là chí bảo của Phù Dao cung, vậy tại sao lại rơi vào trong tay ngươi?

Thái Uyên gắt gao truy vấn, ánh mắt trong nháy mắt cũng nhìn Phương Hành không chớp mắt.

- Ngay cả ta đã từng làm cung chủ của Phù Dao Cung cũng không biết sao? Tin tức của Thần tộc các ngươi quá không linh thông rồi!

Phương Hành nở nụ cười, đáp thật là ung dung:

- Đám nữ nhân cứu ta ra từ trong trận chiến trên Hội Kê sơn, chỉ nói một ngày không thể không có chủ, muốn ta làm cung chủ của các nàng, mặt khác còn cực kỳ hào phóng đồng ý cho ta tu hành bí pháp của Phù Dao cung các nàng. Đương nhiên sau này mới biết được tu bí pháp sẽ có tai họa ngầm rất lớn, các nàng không có lòng tốt nên nói ngắn lại, ta tu luyện bí pháp kia cảm thấy rất có lợi, về sau các nàng không có nghĩa khí bỏ lại mình ta để chạy thoát thân, lúc đó ta kích động làm anh hùng, sau lại có chút hối hận, trời đất bao la nào có mạng lớn đâu chứ? Đơn giản giao pháp môn đó ra đổi lại cái mạng nhỏ của mình thôi!

Mấy câu nói, nói có lý có tình, có lai lịch có nền móng, chư thần tử đều tin, hô hấp đều có chút dồn dập!

Đại công to lớn có thể dễ dàng tới tay như vậy sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận