Lược Thiên Ký

Chương 1511: Người thắng tuyên cáo


- Ha ha, cái chiến lợi phẩm này cũng phải cất kỹ!

Phương Hành nhìn qua bóng lưng Đại Kim Ô hốt hoảng chạy thục mạng, trong lòng cũng cảm thấy mừng rỡ, mang cái lông vũ nhổ trên mông Đại Kim Ô xuống cất đi, suy nghĩ về sau gặp con tặc quạ màu đen này có thể cười nó một tiếng, sau đó nhìn nó hóa thành một đạo kim mang biến mất ở trong tinh vực, không còn người nào đuổi kịp nó, thì hắn cũng yên tâm xuống, bình tĩnh lại nỗi lòng một chút, từ từ xoay người đi qua, sau đó ánh mắt liền nhìn thấy Đế Thích vừa mới trị thương cho Thanh La tiên tử xong, chậm rãi hướng về phía này nhìn lại, ánh mắt hai người tương giao, hình như có tia lửa bắn tung téo ở trong tinh vực, sau đó Phương Hành mỉm cười:

- Đã lâu không gặp...

- Đến tột cùng người này là ai?

Mà lúc này ở trong tinh vực, cũng không biết có bao nhiêu Tán Tiên, hướng ánh mắt về phía Phương Hành!

Vẻ mặt mọi người đều rất ngưng trọng, mặt đầy kinh ngạc!

Vào lúc này, không ai quan tâm con quạ đen khiến người ta chán ghét đã trốn đi đâu, bọn hắn đã bị thân phận của Phương Hành hoàn toàn hấp dẫn, nhất là trước đây không lâu mấy vị tiên nhân còn nói qua vài lời, thậm chí còn mỉa mai Phương Hành gan to bằng trời, dám đoạt con mồi Đế Thích điện hạ, hiện tại ánh mắt nhìn Phương Hành càng không ngừng đăm đăm, bọn hắn không nghĩ tới, gia hỏa này thực sự đoạt con mồi của Đế Thích điện hạ, thậm chí còn vô cùng cuồng bạo, vừa ra tay, liền đả thương Thanh La tiên tử.

Tên này đến tột cùng là ai vậy.

Xem như mấy nhân vật cấp độ Đế Tử do Tiên Đế ngự hạ, cũng không dám vô lễ như thế đối với Đế Thích điện hạ.

Không nói đến mạo phạm, trên đời này còn có dạng khinh bạc gì, hơn việc đả thương đạo lữ người ta ở ngay trước mặt họ.

- Người này hoặc là ma đầu khinh cuồng thiên địa, hoặc là đồ điên.

Đã có người phán đoán thân phận Phương Hành ở sâu trong nội tâm!

Có người nhìn thấy Đế Thích yên tĩnh trị thương cho Thanh La tiên tử, cho nàng uống một viên bảo đan, sau đó chậm rãi đứng lên, bọn hắn cũng mau chong lui về phía sau, ánh mắt lấp lóe, cho rằng một hồi trò hay sẽ diễn ra ở trước mặt.

Chỉ là sự việc diễn ra ngoài dự đoán của mọi người, lúc tên điên kia mỉm cười nhìn Đế Thích điện hạ, Đế Thích cũng đang một mặt bình tĩnh nhìn hắn, người bên ngoài theo bản năng cảm thấy phía dưới gương mặt bình tĩnh của Đế Thích điện hạ, ẩn chứa vô tận lửa giận, lúc nào cũng có thể bạo phát đi ra, nhưng qua một hồi lâu, hắn vẫn không có xuất thủ, ngược lại sắc mặt càng bình tĩnh, sau một hồi, cũng nhẹ nhàng mở miệng.

- Đã lâu không gặp.

Lúc nói đến chỗ này, ánh mắt của hắn đã có chút ảm đạm, nhẹ nhàng nói tiếp:

- Đệ đệ của ta!

- Chuyện này. . .

Chư tiên nghe thấy lời này đều ngơ ngẩn, nhất thời không phản ứng kịp.

Sau một hồi lâu, bọn hắn mới đột nhiên nghe hiểu nội dung phức tạp ẩn chứa bên trong câu xưng hô kia.

Đệ đệ Đế Thích điện hạ, chẳng phải là...

... Đế Lưu trong truyền thuyết tái hiện Tam Thập Tam Thiên.

Ầm!

Không giải thích được, giống như có một loại cảm giác nổ tung, bay lên trong lòng chư tiên!

Hư không tĩnh mịch, không có nửa điểm âm thanh, mà vào lúc này cũng không có bất kỳ người nào nói chuyện, tất cả lực chú ý đều tập trung ở trên hai người kia, một trái một phải, bình tĩnh tương đối, một người bình tĩnh như hồ nước, tuấn dật nho nhã, người mặc xích bào, áo choàng huyết sắc to lớn sau lưng, lúc đầu trong tinh vực không có gió, nhưng kiện huyết bào lại tung bay giống như bị gió lớn lay động, không ngừng phấp phới, một người khác thì yêu dị tuấn mỹ, ánh mắt hung hãn, người mặc hắc giáp, tóc dài xõa ngang vai, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, phức tạp khó tả!

Liên tưởng đến một vài tin đồn gần nhất, không biết có bao nhiêu người trái tim đều kích động.

Quả nhiên Đế Lưu điện hạ còn sống, hơn nữa đã đi tới chiến trường vực ngoại này!

Hai người huynh đệ này, một cái là kỳ tài ngút trời ngàn năm trước, hung danh cực thịnh, chấn động Tiên Giới, gần như được người ca tụng là đệ nhất Đế Tử, một cái khác lại là thiên kiêu mới triển lộ tài hoa trong vòng ngàn năm nay, nhưng tiến cảnh rất nhanh, xử sự càng biết dùng tâm, vô luận là tu vi hay là danh vọng đều ở trong mấy trăm năm ngắn ngủi có biến hóa nghiêng trời lệch đất, bây giờ đã là Đế Tử chân chính của Đại Xích Thiên mà mọi người đều biết.

- Hai người này gặp nhau, thật náo nhiệt.

- Không biết có đánh nhau hay không.

- Khó, nếu bàn về tu vi trước kia, tự nhiên là Đế Lưu điện hạ lợi hại, khi đó Đế Thích điện hạ ngay cả Tiên Mệnh đều không có, thúc ngựa cũng không đuổi kịp hắn, nhưng bây giờ thì...

Trước đây đã có lời đồn, nói Đế Lưu điện hạ đã mất đi Tiên Mệnh, thực lực rớt xuống vạn trượng, bây giờ nhìn lại, mặc dù khí tức Tiên Mệnh nhàn nhạt nhưng vẫn có, từ cảnh tượng hắn bạo khởi xuất thủ, đả thương Thanh La tiên tử đến xem, cũng có thể xác định hắn siêu việt Chân Tiên phổ thông, nhưng hẳn là chưa đạt tới Thái Ất, thì làm sao địch nổi Đế Thích điện hạ bây giờ.

- Đế Lưu Tam điện hạ vừa ra tay liền đả thương Thanh La tiên tử, cũng không giống như là sợ hãi Đế Thích điện hạ...

- Ngàn năm trước Đế Lưu có hung danh hiển hách, không thể suy đoán theo lẽ thường.

Chư tiên xung quanh, đều đang nghị luận sôi nổi, tranh nhau suy đoán, chỉ là không dám mở miệng, mà dùng thần niệm thảo luận.

- ... Đế Lưu, vì sao ngươi vừa thấy mặt liền đả thương Thanh La?

Đế Thích cùng Phương Hành nhìn nhau thật lâu, dường như trong lòng cũng có nhiều chuyện muốn nói, nhưng qua thời gian quá dài, cuối cùng vẫn không nói gì, Đế Thích từ bỏ nói ra mấy lời khách sáo lúc trước, nhẹ nhàng mở miệng, trực tiếp hỏi một câu.

- May mắn may mắn...

Trong lòng Phương Hành cũng có chút may mắn, kỳ thật không hắn sợ người khác nhìn hắn như kẻ thù, mà sợ có quen với Đế Lưu tới hỏi han, nói về những chuyện đã qua, như thế hắn sẽ dễ dàng bị bại lộ, nhưng từ khi giả mạo Đế Lưu đến nay, vẫn chưa đụng phải tình huống này, nên khiến cho lòng hắn có chút cảm thán nhân duyên của tên Đế Lưu này quá kém, hoặc là nói cảm thán nhân tình Tam Thập Tam Thiên mờ nhạt, lúc này thấy Đế Thích cũng không nói gì nhiều, thì trong lòng của hắn cũng vững vàng, cười tà!

- Vì sao đánh nàng?

Phương Hành dùng thanh âm thật thấp hỏi lại, sau đó liếc qua Thanh La tiên tử vừa mới khống chế được thương thế, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhẹ nhàn nở nụ cười:

- Tự nhiên là bởi vì... Nàng làm mất mặt của Đại Xích Thiên chúng ta, ha ha, ngươi không biết tự lượng sức mình, cùng đánh cược với phản nghịch Thiên Nguyên, thua thì cũng thôi đi, tiện nhân kia lại công nhiên làm trái với quy củ, nhúng tay giúp ngươi, như thế không phải làm mất mặt chúng ta hay sao, trước khi nàng xuất thủ, ngươi còn không tính là thua hoàn toàn, nhưng lúc nàng lanh chanh ra tay giúp ngươi, ngươi đã triệt để thua...

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một cái lông vũ từ trong ngực, cười lạnh nói:

- Nếu không phải bản Đế Tử ở bên cạnh quan sát, tung một cước đạp bay tiện nữ này, lại cho con tặc quạ kia thấy một điểm lợi hại, thì mặt mũi của Đại Xích Thiên chúng ta đã bị mất sạch!

- A.

Chư tu nghe vậy càng thêm ngẩn ngơ, không nghĩ tới Phương Hành thật sự đang luận tội!

Ban đầu bọn hắn cho rằng mình sẽ nghe được một số lời không lường trước được, vì dù sao Thanh La tiên tử cùng Đế Lưu điện hạ cũng đã từng có chút không rõ ràng!

- Ngươi...

Vào lúc này, ngay cả sắc mặt Thanh La tiên tử cũng ngưng lại, vô ý thức mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Nàng đã suy nghĩ ra nhiều lời Đế Lưu sẽ nói, nếu như vạch trần một chút chuyện xấu trước kia, hoặc là nói ra chuyện nàng làm ở Phù Đồ Thiên, những chuyện này đều dễ dàng tạo thành chuyện gây nhiễu đối với tình huống của nàng bây giờ, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Đế Lưu không nói ra một câu nào...

Chuyện này cũng làm cho nàng cảm thấy trong lòng càng không rõ ngọn nguồn!

Nàng tự cho là mình hiểu rõ Đế Lưu, nếu hiện tại hắn không nói, vậy nhất định là ẩn giấu âm mưu gì đó sâu hơn...

- Ngươi nói rất đúng!

Đế Thích cũng nhẹ nhàng mở miệng, nhìn thoáng qua Thanh La tiên tử bên người, mỉm cười, sau đó chuyển hướng sang Phương Hành, nói:

- Trận đánh cược vừa rồi ta đã thua, sau khi thu phục tinh hỏa, ta vốn định lấy Tâm Toán Chi Pháp suy tính hướng đi của con tặc ô, lại không nghĩ tới Thanh La lo lắng cho ta, ngược lại phá hư quy củ, cứ như vậy, theo nội dung đánh cược đúng là ta thua, nhưng chuyện này không trách Thanh La được, lúc ấy ta không nhìn đến đại cục, nên có lỗi, lỗi sai này nên tính ở trên người ta.

Vừa nhẹ nhàng nói, ánh mắt của hắn vừa dần dần lạnh xuống, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, thanh âm có chút nghiêm túc.

- Cho dù như thế, ngươi bạo khởi xuất thủ, đả thương Thanh La, cũng là không nên.

- Dù sao, nàng cũng là đạo lữ của ta!

Vừa nói, ánh mắt của hắn càng thêm u lãnh, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:

- Cho dù nàng làm mất mặt Đại Xích Thiên, cũng không đến phiên ngươi xen vào!

- Dù sao, ta mới là Đế Tử của Đại Xích Thiên!

Phần phật...

Dường như có kình phong cuồng bạo mà u lãnh, từ trong phiến tinh vực này quét tới, khiến bầu trời che kín sát cơ.

- Trời ạ, lời này thật sự có chút…

Người chung quanh nghe xong, đều cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi, thậm chí còn cảm thấy đồng tình với Đế Lưu điện hạ!

Đế Thích lại còn nói ngay thẳng như vậy, thật sự là có loại cảm giác trần trụi đánh vào mặt Đế Lưu điện hạ, dù sao ở Tam Thập Tam Thiên, cũng có không ít người biết chuyện giữa Đế Lưu và Thanh La tiên tử, mà lúc này Đế Thích lại nói thẳng ra quan hệ giữa và Thanh La, nhất là ngay trước mặt Đế Lưu và nhiều người đứng xem như vậy, đơn giản giống như là đang tuyên cáo cái gì vậy.

Ta cướp đi thân phận của ngươi, vinh quang, địa vị, cùng vô số bộ hạ hiệu trung!

Bây giờ, ngay cả tình nhân ngươi đã từng có, cũng bị ta đoạt tới.

Chư tiên hiểu rõ cuộc tranh đoạt Đại Xích Thiên nghe xong lời nói này, đơn giản giống như là người thắng tỏ tình!

- Bá…Bá…Bá

Không biết có bao nhiêu ánh mắt, bỗng nhiên tập trung lên trên mặt của Phương Hành, có trào phúng, có xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, có vẻ chờ mong hắn thẹn quá hoá giận xuất thủ, thậm chí còn có một chút thương hại.

- Lại còn nói nghiêm túc như vậy.

Chỉ có điều Phương Hành không có cảm giác gì, thấy Đế Thích nghiêm túc thì không nhịn được ngẩn ngơ, sau đó cười lạnh nói:

- Thì tính sao?

Ánh mắt Đế Thích lạnh lùng, trầm mặc thật lâu, mới buồn bã nói:

- Ngươi là đệ đệ của ta, lần này ta không giết ngươi, chỉ có điều Thanh La bị ngươi đạp một cước tổn thương, gãy mất bốn cái xương sườn, một cánh tay, hai ngón tay, ba phần tạng phủ, ngươi... Cũng phải chịu cái giá này!

- Hả?

Phương Hành ngẩn ngơ, ánh mắt vì đó mà run lên.

Còn Đế Thích thì ôm Thanh La vào trong ngực, thần thái như tiên, đứng từ xa điểm một chỉ về phía hắn:

- Trả lại đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận