Lược Thiên Ký

Chương 1267: Cửu Đầu Trùng phục thủ


Thấy Phương Hành hành sự khác hẳn ngày thường, tráng gan đi tới bên cạnh cốt hạp, còn giơ tay cầm lên. Mấy người còn lại đều ngẩn ngơ, đối thị một cái, đồng thời cất bước tiến về phía trước. Đối với này cốt hạp này, bọn họ tất nhiên cũng hiếu kỳ, hơn nữa rốt cuộc Phương Hành đã qua đi giơ một lần, không thấy có cấm chế xúc phát, cũng khiến mấy người yên tâm không ít!

Cốt hạp lạnh, lẽo trơn bóng như ngọc, chỉ riêng xúc cảm liền khiến người cảm giác được đây là một loại chất liệu nặng dị thường, không biết là do bộ vị nào trên long cốt đúc thành. Theo lý thuyết đến tu vị như bọn họ, dù là hộp huyền thiết cũng chỉ cần nhấc nhẹ một cái liền có thể trực tiếp đẩy nắp ra, nhưng cốt hạp này lại vẫn nguyên xi bất động!

- Quả nhiên không cách nào dùng pháp lực đẩy ra, chỉ có thể dùng lực lượng nhục thân, cường hành xốc nắp lên...

Lam tiên sinh cự ly gần quan sát một phen, xác định suy đoán, liền truyền ra một đạo thần niệm:

- Cùng lúc phát lực đi!

Tứ lão và Phương Hành đồng thời buông tay đặt lên nắp cốt hạp, sóng vai mà đứng, sau đó từng người phóng ra thần niệm, khẽ đụng giữa không trung, lập tức hiểu rõ ý niệm đây đó, tiếp sau năm cánh tay cùng lúc phóng ra toàn lực, bọn họ đều là tu sĩ cảnh giới Độ Kiếp, lực lượng nhục thân đều cường hoành đến đáng sợ. Đặc biệt là hiện nay năm người đồng loạt phóng ra lực lượng, càng là đáng sợ khó mà hình dung, chỉ sợ dù Chân Tiên tới, lực lượng nhục thân cũng chỉ đến thế mà thôi!

- Rắc...

Tùy theo cỗ lực lượng đáng sợ kia đè ép lên cốt hạp, quả nhiên cảm thấy nắp hộp hơi tùng động một cái. Năm người trong lòng hơi lạnh, không lập tức nâng lên, mà hơi đợi một lát, phát hiện không thấy dị trạng khác xuất hiện mới nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời đột nhiên thi triển cự lực, lật nắp hộp lên cao cao...

- Bá...

Sát na đó, bọn họ còn chưa kịp xem trong cốt hạp có thứ gì, trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm cường liệt, năm người cùng một động tác, nắp hộp vừa cuộn lên, cơ hồ đồng thời bạo lui ra sau...

- Đến cùng là thứ gì?

Lui liền mấy chục trượng, sắp lui đến cửa miếu, năm người mới lòng còn sợ hãi, giương mắt nhìn tới.

Lúc này nắp hộp đã bị bọn họ lật đi, trong hộp chính đang thăng lên từng sợi hắc vụ tí ti, loại hắc vụ này ẩn ước khiến bọn họ cảm giác được khí tức tương tự như sinh linh hắc ám trong Tinh Hải. Tâm lý lập tức thăng lên cảm giác không ổn, thậm chí có chút sau sợ, phải qua tận mấy chục giây, thấy trong cốt hạp không xuất hiện dị trạng nào mới tráng gan sáp lại nhìn một cái. Vừa nhìn, trực tiếp khiến tâm tình cả đám chìm xuống đáy cốc, thậm chí còn cảm thấy hoang đường buồn cười...

Trong hộp không hề có đại cơ duyên, đại tạo hóa như bọn họ vẫn nghĩ, chỉ có một khối vẫn thạch...

Vẫn thạch màu trắng, lớn chừng trái dưa tây, mặt trên có lỗ nhỏ mắt thường khó nhìn thấy, một bộ phận sinh linh hắc ám chính đang ngấm vào trong lỗ nhỏ.

... Đây căn bản là một khối mảnh vụn vẫn thạch y hệt bên ngoài!

Giờ lại đường hoàng đặt ở trong cốt hạp, cứ như chí bảo được cất kỹ vậy!

Sai lệch giữa trước và sau khi mở ra cốt hạp thật sự khiến bọn họ trừ kinh sợ, lại sinh ra cảm giác hoang đường buồn cười...

- Sách sách, xem ra chúng ta đều bị lừa. Bảo bối trong hộp chắc sớm đã bị Cửu Đầu Trùng lấy đi, đứa này cũng ngạt độc, chuyên môn lưu lại một khối vẫn thạch ở bên trong, nếu chúng ta nhất thời không lưu thần, chỉ sợ đã gặp tai ương... Ghê thật, không chỉ lưu lại tám đại Yêu Vương cản đường ngoài Long Môn, còn lưu một đạo phục bút ở nơi này...

Phương Hành đánh giá khối vẫn thạch kia vài lần, đột nhiên cười lên hì hì.

Nghe hắn nói vậy, những người khác cũng tin mấy phần. Đây có vẻ giống như là thủ bút của Cửu Đầu Trùng, đứa này tâm tư chẩn mật, sớm tại Long Môn liền lưu lại tám đại Yêu Vương cản đường, khi đó, hắn chắc cũng đã tính đến sẽ có người theo sát xông vào tiên lộ, như thế, hắn lưu thêm một đạo hậu thủ trong Long Cốt miếu dùng để hại người cũng là điều bình thường.

Ngược lại là Văn tiên sinh, thần tình hơi có chút cổ quái nói:

- Nhưng phong điều trên tráp chưa hề mở ra….

- Cái này thì đơn giản!

Phương Hành bĩu bĩu môi, cười lạnh một tiếng, đậy lại nắp cốt hạp, sau đó tiện tay dán lên một tấm giấy phù.

Thế là, giấy phù hoàn hoàn chỉnh chỉnh dán trên hộp, cốt hạp nhìn qua như chưa từng được mở.

- Ách...

Chư tu không khỏi sững sờ, nghĩ thầm phương pháp đơn giản như vậy sao mình không nghĩ đến.

Hộp này rõ ràng sớm đã bị người mở qua, chẳng những xem qua đồ vật bên trong, thậm chí lấy đi hết bảo bối, còn đổi một khối vẫn thạch vào. Sau đó tiện tay dán lên một tấm phong điều, khiến người cảm giác như chưa từng được mở.

- Ha ha, tới chậm rồi...

Phương Hành một bên cười trên nỗi đau người khác, một bên đi tới bậc thang trước cửa Long Cốt miếu ngồi xuống, tiện tay lôi ra hồ lô rượu uống, bộ dạng rất là thất lạc. Rõ ràng bọn họ đã tới chậm, trong Long Cốt miếu không biết có bao nhiêu tạo hóa cơ duyên, nhưng nay trừ một cái bẫy rập ra, lại không thừa chút gì, thậm chí đến chút manh mối liên quan đến tiên lộ mặt sau đều không tìm được. Trừ có thể làm chỗ nghỉ chân ra, lại không thu hoạch được gì, trong lòng tất nhiên là tiếc nuối...

- Dù sao cũng đã tới muộn hơn Cửu Đầu Trùng, không được đến tạo hóa trong Long Cốt miếu là điều có thể đoán được. Tốt xấu có thể mượn chỗ này nghỉ nghỉ chân, luyện hóa một ít linh tinh, sau đó liền nên tiếp tục lên đường, trước thông qua phiến Tinh Hải này hẵng tính...

Lam tiên sinh đi tới bên người hắn, khẽ thở dài, nhẹ giọng nói.

- Không sai, thành tiên mới là quan trọng nhất, cái gọi là cơ duyên tạo hóa đều chẳng qua là hoa lá trên cành!

Ngay cả lão ẩu tóc rối đều mở miệng phụ họa.

Bọn họ nhìn như đang lẩm bẩm, nhưng chú ý lực lại đều làm như vô ý tập trung hết trên người Phương Hành. Trừ Lộc Tẩu đang bó gối thổ nạp, áp chế lực lượng sinh linh hắc ám trong cơ thể, Quỷ tiên sinh thì vẫn không cam tâm đi tới đi lui trước Long cốt miếu. Còn Lam tiên sinh, lão ẩu tóc rối, Văn tiên sinh thì đều lại gần Phương Hành, Văn tiên sinh càng là thẳng thắn, ánh mắt nhìn Phương Hành, tựa như thờ ơ nói:

- Nên sớm không nên trễ, ta cảm thấy vẫn nên thả Ngao tam thái tử ra, làm quen trận pháp trước mới tốt!

Ý niệm ba người ngược lại tương đồng, đều đang ám chỉ Phương Hành, nên thả Ngao Liệt ra.

Lộc Tẩu đã bị sinh linh hắc ám xâm thực, ai cũng không cho rằng hắn còn có thể tiếp tục, nhưng đại trận Bát Hoang Lục Hợp đại trận phải cần chí sáu sáu người mới có thể vận hành. Như thế, trừ phi thả Ngao Liệt ra, bằng không tất cả bọn họ đều sẽ bị khốn chết trong Long Cốt miếu!

- Không khả năng!

Phương Hành nghe ra ý tứ trong lời ba người, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, hồi đáp chém đinh chặt sắt.

Nghe vậy, đám người Lam tiên sinh lập tức nhìn nhau, đây đó đều nhìn ra phiền táo trong mắt đối phương.

Sớm đã đoán được tiểu ma đầu này không khả năng dễ dàng đáp ứng, nhưng vẫn không ngờ hắn thẳng thừng không chừa chút dư địa nào như vậy!

- Tiểu quỷ đầu, ngươi chẳng lẽ muốn vĩnh viễn bị tù cấm trong Long Cốt miếu?

Lão ẩu tóc rối lạnh giọng mở miệng, ánh mắt bất thiện.

Văn tiên sinh cũng thở dài một tiếng, nói:

- Phương tiểu hữu, rốt cuộc vẫn phải lấy đại cục làm trọng a. Tinh Hải này chúng ta đã độ qua phân nửa, chẳng lẽ lại muốn nửa đường mà phế? Dù là muốn nửa đường mà phế, cũng không khả năng quay đầu a. Bây giờ, thả Ngao tam thái tử ra, cùng chúng ta hợp tác, cộng đồng xông ra phiến Tinh Hải này, đây là cách duy nhất, ngươi đừng có...

- Đừng có cái gì?

Hai chữ “quật cường” mà Văn tiên sinh muốn nói còn chưa ra khỏi miệng, Phương Hành đã quét mắt nhìn hắn, cười lạnh nói:

- Vừa nãy có người muốn ám toán ta, người đó còn chưa tìm ra, các ngươi cảm thấy ta còn sẽ hợp tác cùng các ngươi? Hắc hắc, vạn nhất sau này có cơ hội, người kia lại giở trò, ta biết tìm đâu ra Lộc lão đầu thứ hai tới cứu?

- Ách...

Đám người Lam tiên sinh ngược lại không ngờ hắn sẽ nhắc lại chuyện này, thần tình đều là chút nguội lạnh.

Vốn tưởng là hắn sẽ hồ nháo một trận, nhưng nếu là nói đạo lý, vậy thì đúng là không thể xem nhẹ.

Không riêng gì hắn, ngay cả đám người Lam tiên sinh cũng không nguyện bên cạnh có một tạc đạn sẵn sàng nổ bất cứ lúc nào như thế!

- Không phải vừa nãy đã nói có khả năng là hiểu lầm ư?

Trong một mảnh yên lặng, lão ẩu tóc rối đột nhiên mở miệng:

- Vừa nãy Bát Hoang Lục Hợp đại trận xuất hiện sơ hở, rất có thể chỉ là rủi ro ngoài ý, khả năng ngay cả bản thân người kia đều không biết mình đã thêm một tia pháp lực, biết tra thế nào? Hơn nữa, nếu tra không ra, ngươi nhất định phải muốn toàn bộ chúng ta lưu lại chỗ này, kiên quyết không chịu hợp tác?

Lúc nói lời này, ngữ điệu đã rất bất thiện, thậm chí mang chút ý vị hiếp bách.

Nhưng Phương Hành đáp lại cũng cực dứt khoát, trực tiếp quay đầu nhìn lão ẩu tóc rối, thanh âm bình tĩnh:

- Phải thì làm sao?

- Ngươi... Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!

Lão ẩu phẫn nộ, tức tối tích lũy bấy lâu toàn bộ phát tác ra, tóc rối phất phới, đang định đâm tới Phương Hành.

- Không thể!

Lam tiên sinh và Văn tiên sinh không khỏi kinh hãi, đồng thời phi thân bay tới, ngăn trở sát ý của lão ẩu.

Phương Hành cũng nộ khí cuồng tuôn, trực tiếp nhảy dựng lên, tức giận nói:

- Mẹ nó, đừng cản ta, ta phải giết chết nàng mới được!

Thần tình Lam tiên sinh và Văn tiên sinh đều có chút cổ quái, nghĩ thầm ai ngăn ngươi...

- Ha ha, các ngươi tranh cãi gì đấy?

Trong một mảnh đại loạn đó, đột nhiên bên cạnh truyền tới một đạo thần niệm nhàn nhạt, chư tu quay đầu nhìn lại, thì ra là Quỷ tiên sinh đang đi tới, nhìn khí tức nó có vẻ rất là bình thản. Mọi người vốn đang nôn nóng cũng hơi hơi bình tĩnh phần nào, Văn tiên sinh cười khổ nói:

- Còn không phải vì chuyện nên làm sao tìm người thay thế Lộc Tẩu thi triển đại trận, vốn chỉ cần thả con tiểu long kia ra, lựa lời khuyên nhủ hắn phối hợp là được, khăng khăng Phương tiểu hữu vô luận thế nào đều không đồng ý...

- Tam thái tử tâm cao khí ngạo, không chịu hợp mưu với chúng ta, dù thả nó ra cũng chưa hẳn sẽ nghe chúng ta phân phó!

Ngoài người ý liệu, Quỷ tiên sinh lại không có ý khuyên bảo Phương Hành, ngược lại bình tĩnh truyền âm, phân giải một câu.

Chư tu vừa nghe, thần tình lập tức càng ngưng trọng, trên mặt hiện đầy lo lắng.

Nhưng cũng đúng lúc này, Quỷ tiên sinh khẽ cười:

- Chẳng qua, ta rốt cục phát hiện Cửu Linh vương đã vượt qua Tinh Hải bằng cách nào!

- Bá!

Vừa nghe lời này, chúng nhân đồng loạt đình chỉ tranh cãi, ánh mắt quét sang nhìn hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận