Lược Thiên Ký

Chương 1414: Là phúc hay họa




- A, khách khí như vậy làm gì?

Cử động của tiên tướng kia, lại làm Phương Hành sửng sốt, định một bàn tay quất tới, người ta lại khách khí hữu lễ như vậy, thực để hắn có chút ngoài ý muốn, không hạ thủ được a, hơn nữa hắn cũng có chút nhìn không rõ dụng ý của Lý Hổ Tướng, bất luận nhìn thế nào, gia hỏa này cũng không giống như dùng khuôn mặt tươi cười tê liệt mình, sau đó đột nhiên hạ sát thủ, càng quan trọng hơn là bái thiếp, rõ ràng đã sớm viết xong, ngôn từ hoa mỹ, cực kỳ khách khí, cái này quyết không phải lâm thời làm ra, nhìn bộ dáng, tựa hồ hắn là thật thành tâm thành ý đến chào hỏi, ngay cả trong tiên binh phía sau, cũng bay ra một đội Tiên quan nghi trượng...

- Ha ha, đạo hữu chớ trách, Huyền Cơ Chân Nhân của Thanh Ngô Tiên Phủ ta từ trước đến nay cầu hiền như khát, toàn tâm toàn ý thống ngự Thanh Ngô Châu, mỗi khi nghe nói có cao nhân xuất hiện, đều hận không thể lập tức bái phỏng, nói chuyện tiên đạo, lần này cũng thế, nghe Si Nhi cô nương trở về nói rõ, trong vùng núi này xuất hiện cao nhân, liền lập tức ra lệnh tiểu nhân mang bái thiếp đến thăm viếng, chỉ bất quá tiểu nhân có chút đường đột, nghe người ta nói đạo hữu pháp lực thâm bất khả trắc, không thể tin được, liền tìm người đến xò xét một phen, mong đạo hữu chớ trách...

Tiên tướng kia cười ha hả, tay cầm tiên mâu đưa cho tiên binh phía sau, tay không đi lên, cùng Phương Hành chào hỏi.

- Thật đúng là muốn tiếp ta sao?

Phương Hành nghe mà sửng sốt, hắn ngược lại minh bạch, tiên tướng này nói đường đột gì đó, tất cả đều là tào lao, đoán chừng nếu vừa rồi mình bị đại hán đầu trọc kia đâm ngã, bọn hắn sẽ không khách khí với mình như vậy, thuận tay giết cho xong việc, bất quá mình một tay tát bay sinh linh Thần tộc, đã chứng minh thực lực, bọn hắn mới lấy ra bái thiếp, dùng lễ nghĩa đối đãi!

- Ha ha, khách khí khách khí, không biết vì sao Huyền Cơ Chân Nhân muốn gặp ta?

Phương Hành cũng thu đi hung hình, mở miệng cười hỏi.

- Thanh Ngô Châu địa vực bao la, lại gần Man Hoang, thường có yêu ma làm loạn, còn có phản nghịch hoành hành, Huyền Cơ Chân Nhân vì khu trục yêu ma, chém giết phản nghịch, từ trước đến nay đều tận hết sức lực, quảng nạp anh tài thiên hạ, đạo hữu có bản lĩnh bực này, mai một ở nơi hoang dã há không đáng tiếc? Huyền Cơ Chân Nhân muốn ta đến đây thành tâm mời, nếu đi Thanh Ngô Châu, tự nhiên có rất nhiều cơ hội để đạo hữu một bước lên mây!

Tiên tướng cực kỳ khách khí, nói xong lời khách sáo, vừa cười nói:

- Chỉ là không biết đạo hữu xưng hô như thế nào, tu hành ở nơi nào?

- Ta gọi Phương Hành, là từ nơi đó tới!

Phương Hành cười hì hì trả lời, đưa tay chỉ về phía tây.

- Ồ?

Tiên tướng kia nao nao, sau đó vẻ mặt tươi cười nói:

- Vậy thì càng tốt!

Phương Hành chỉ phương tây, lại có một mảnh hoang nguyên vô ngần thần bí, đây là hắn từ trên sách cổ xem ra, lúc trước Thanh Huyền Vực Chủ giáng lâm, cùng các đạo thống ở Thanh Huyền giới kịch chiến, vô số đạo thống bị nhổ tận gốc, môn nhân may mắn sống sót đều trốn vào man hoang, thường xuyên làm loạn, cũng thỉnh thoảng có người chịu đựng không được, đi ra quy thuận Thanh Huyền Vực Chủ, Phương Hành đã sớm giúp mình lựa chọn thân phận, mỗi khi có người hỏi, sẽ nói là từ hoang nguyên đến, như vậy người khác nhất thời cũng khó phân biệt thật giả!

- Nếu đạo hữu không có sự tình gì, vậy theo ta đi Thanh Ngô Châu được không?

Lý Hổ Tướng nhẹ gật đầu, khẽ mỉm cười mở miệng mời.

Phương Hành rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó hắn đáp ứng:

- Được, không có vấn đề!

Đối với hắn mà nói, cũng không phải không nghĩ tới trong này có chuyện ẩn khác, bất quá một là mình không có chỗ để đi, thứ hai coi như đi Thanh Ngô Tiên Phủ, nếu như có vấn đề, mình cũng có thể thoát thân, vì vậy dứt khoát đáp ứng, chuẩn bị tới xem xem...

- Ngươi lại đáp ứng?

Phương Hành xuống dưới, tìm Thái Hư Bảo Bảo và nữ hài mù lòa nói rõ sự tình, Thái Hư Bảo Bảo chấn kinh.

- Đáp ứng!

- Ngươi không sợ bọn họ có bẫy rập?

- Dù sao hiện tại cũng không có địa phương khác để đi...

Thái Hư Bảo Bảo nghe vậy ngẩn ngơ:

- Nói có đạo lý, vậy đi một chuyến đi...

Nói ra ý tưởng của hai người đều giống nhau, dù sao cũng không có địa phương khác để đi, vậy là phúc hay họa cũng nên đi thử một lần...

Hai người bọn họ một bộ đương nhiên, nhưng nữ hài mù lòa ở bên cạnh nghe lại sửng sốt, cảm giác không quá đáng tin cậy!

Tựa hồ Lý Hổ Tướng cũng không nghĩ nhiều như vậy, thấy Phương Hành đáp ứng, không khỏi đại hỉ, hoàn toàn mặc kệ vẻ mặt Si Nhi cô nương không cao hứng, gọi người dắt qua một con Thanh Lang tọa kỵ, mời Phương Hành ngồi, nghi trượng mở đường, tiên binh hộ giá, trùng trùng điệp điệp bay về phía Thanh Ngô Châu, một phen mưa gió to lớn, trong chớp mắt tan biến vô ảnh vô tung...

Chờ các tiên binh đi hết, người trong bộ lạc mới dám ló đầu ra...

- Bộ lạc chúng ta...

Lão tộc trưởng ngẩng đầu, nhìn nửa ngày, nhịn không được lắc đầu than tiếc:

- Bỏ qua một đại hảo sự...

Các thôn nhân tỉnh tỉnh mê mê, thực không biết lão tộc trưởng cũng ăn một tát, vì sao cảm thán như vậy!

Kỳ thật lão tộc trưởng cũng cảm thấy đầu mình có chút không đủ dùng, từ đầu chỉ coi khách nhân thụ thương kia như thần tài, về sau lại coi là ôn thần, chỉ muốn hắn gặp xui xẻo, nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, chờ hơn nửa ngày, người ta nháo ra động tĩnh lớn như thế, lại còn được Thanh Ngô Tiên Phủ khách khách khí khí mời đi, coi như thượng khách, đây thật là không hiểu rõ, sớm biết hắn có bản lãnh này, chỉ cần lúc trước bộ lạc mình khách khí một chút, bây giờ có người chiếu ứng, chẳng phải sẽ một bước lên mây?

Bất quá chuyện tốt bực này cũng chỉ có thể tưởng tượng, hắn không thể không cười khổ thừa nhận, đoán chừng xem như tới một lần nữa, các thôn nhân vẫn sẽ quyết định như vậy, đi đắc tội đại nhân vật này, không có kết quả khác...

...

...

Thanh Lang Yêu đạp không mà đi, nhanh như điện chớp, rất nhanh liền lướt qua thâm sơn mênh mông, đi tới trước một bình nguyên, phía trước địa thế rộng lớn, vân khí bốc hơi, tiên phong đạo uẩn, xây dựng một Tiên thành to lớn, bên trong đình đài lầu các lộng lẫy xa hoa, lại có vô số kiến trúc lơ lửng ở giữa không trung, vô số tiên binh tiên tướng vãng lai tuần tra, lúc nào cũng có tiên cầm thụy thú thần thái nhàn nhã bay qua không trung, nói không hết Tiên gia khí tượng, kể không rõ Tiên Phủ uy nghi...

Thiên Nguyên Đại Lục cũng có một Tiên thành, tên gọi Bạch Ngọc Kinh, nhưng Phương Hành cảm thấy, Bạch Ngọc Kinh cũng khí tượng sâm nghiêm, nhưng so sánh với Tiên thành này, lại không đáng là gì, Bạch Ngọc Kinh thắng ở đạo uẩn, nhưng ở phương diện tiên khí lộng lẫy, thì kém xa nơi này...

- Đây chính là đại thành Thanh Ngô Châu?

Trong lòng Phương Hành không nhịn được âm thầm tán thưởng:

- Chỉ là một châu thành, liền có khí tượng bực này, không hổ là Tam Thập Tam Thiên... Cũng không biết trong thành đến tột cùng giấu bao nhiêu tài bảo, phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể lấy hết?

- Phương đạo hữu mời, ta sẽ bẩm báo Huyền Cơ Chân Nhân, đợi hắn làm xong công sự, sẽ thiết yến khoản đãi!

Lý Hổ Tướng khách khí mời Phương Hành vào thành, lại đi tới một tiểu viện tinh mỹ, mời Phương Hành nghỉ ngơi.

- Không cần phải khách khí, rượu ngon thịt ngon bưng lên là được!

Phương Hành biết nghe lời phải, lại có vẻ rất dễ nói chuyện.

Lý Hổ Tướng lại khách sáo vài câu, nói muốn đi về phục mệnh, lệnh hai tiên binh trấn giữ ở phía trước, phái mấy thị nữ tới nghe lệnh, dâng lên đủ loại rượu ngon, sau đó để Phương Hành nghỉ ngơi, mình thì dẫn người rời đi, mà nữ tử tên “Si Nhi” thì tức giận bất bình nhìn Phương Hành một chút, tựa hồ rất không vui, nhưng không có biện pháp, chỉ có thể theo Lý Hổ Tướng đi ra ngoài.

- Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, các ngươi không có việc gì thì đừng tới quấy rầy ta...

Phương Hành duỗi người, ôm một vò rượu, bảo nữ hài mù lòa thủ ở bên ngoài, cùng Thái Hư Bảo Bảo tiến vào nội viện.

Cũng không cần nhiều lời, Thái Hư Bảo Bảo lấy xuống Thái Hư Huyễn Kính, chủ động chui vào.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, trên đời này tất nhiên không có chuyện tốt như vậy, Lý Hổ Tướng thành tâm thành ý mời Phương Hành tới, ai cũng không biết có dụng ý gì, Phương Hành lại không ngốc, coi như không thèm để ý đối phương chơi thủ đoạn nhỏ, cũng không thể không đề phòng, ở trước mặt hỏi tự nhiên là hỏi không ra, phương pháp tốt nhất là dùng Thái Hư Huyễn Kính thăm dò, thời điểm tiến vào nơi đây, hắn đã hiểu rõ bố trí xung quanh nơi này, mặc dù có không ít cấm chế ngăn cách quan sát, nhưng còn không phòng được Thái Hư Huyễn Kính!

Rất nhanh, trên mặt kính xuất hiện gợn nước, hiển hóa ra tràng cảnh của Lý Hổ Tướng và Si Nhi sóng vai cưỡi mây, Si Nhi tất nhiên là vẻ mặt bất mãn, ấm ức nói:

- Lý sư huynh, ngươi không có thương ta chút nào, rõ ràng nói sẽ thay ta giáo huấn tên vương bát đản kia, sao đến cuối cùng lại khách khách khí khí mời hắn tới? Chẳng lẽ thật muốn mời Huyền Cơ thúc thúc thưởng hắn một vị trí Tiên quan sao?

- Ha ha, Huyền Cơ sư thúc lệnh ta mời hắn tới, vốn chính là muốn cho hắn một vị trí Tiên quan...

Lý Hổ Tướng cười khanh khách, tựa hồ không để ý.

- Nào có chuyện tốt bực này?

Si Nhi nghe giận sôi lên, trong mắt rưng rưng:

- Các ngươi đều khi dễ ta!

- Ha ha, Si Nhi muội muội, khi nào ngươi đần như vậy, Tiên quan của Thanh Ngô Châu, là vị trí dễ làm như vậy hay sao?

Lý Hổ Tướng nhịn không được cười ha ha, mặt mũi tràn đầy ranh mãnh.

- Bao nhiêu người muốn một vị trí Tiên quan mà không thể được, cái này còn không phải chuyện tốt?

Si Nhi vốn là giả khóc, lúc này nhịn không được ngẩng đầu lên.

Lý Hổ Tướng nhịn cười, thấy bốn bề vắng lặng, mới thấp giọng hỏi:

- Ngươi nói gần đây trong Thanh Huyền Thiên Giới, chuyện đại sự nhất là cái gì?

- Chuyện đại sự nhất?

Si Nhi tiên tử ngẩn ngơ:

- Sự tình Hồng Thiên tỷ tỷ mất tích?

Lý Hổ Tướng lắc đầu nói:

- Mặc dù việc này không nhỏ, lại chỉ là việc tư, thật muốn nói đại sự, chính là Chư Thiên Thăng Tiên Hội sắp tổ chức, chư vị Tiên quan của Thanh Huyền Thiên Giới, ai không cảm thấy bất an, chỉ e mình bị chọn?

- Chư Thiên Thăng Tiên Hội?

Si Nhi tiên tử ngẩn ngơ, đột nhiên ánh mắt sáng lên:

- Các ngươi muốn đưa hắn đi cướp đoạt Tiên Mệnh?

Lý Hổ Tướng khẽ mỉm cười gật đầu:

- Luôn phải có người thay Thanh Ngô Châu chúng ta xuất chiến, trước đi chịu chết không phải sao?





Bạn cần đăng nhập để bình luận