Lược Thiên Ký

Chương 1371: Con trai của Tiên Vương




Đế Lưu, con của Xích Tiêu Tiên Vương!

Từ lúc nhìn thấy thanh Khi Thiên Phách Man đao này, Phương Hành đã không chỉ một lần nghe thấy cái tên này, cũng đã từng đoán về kết cục của hắn, biết được quả thật là có khả năng đã bị trấn sát, lại không ngờ rằng ở đây lại gặp được hắn.

Từ sau khi bước vào Huyền Thiết đại điện này, hắn vẫn luôn chú ý, biết được trong đây nói không chừng thực sự có hung hiểm và cổ quái gì đó, dù sao lúc ở ngoài cửa, sát khí bọn họ cảm ứng được quá nồng, khiến cho với tu vi của họ cũng tâm thần không yên,điều này chỉ có thể chứng minh rằng, đó chính là bên trong Huyền Thiết đại điện này có tồn tại gì đó khiến cho người ta bất an, mà loại bất an này tuyệt đối không phải những tiên thi sống dậy này có thể tạo nên, mà trên thực tế, cũng chính là vì đã bức ra thứ hung hiểm gì đó, Ngao Liệt và Lộc Tẩu vừa liên thủ, một người giam cầm hư không, một người miệng phun thần lôi, muốn luyện hóa tòa núi thây đó, chính là bức cho quái vật đang ẩn nấp kia phải xuất hiện.

Quái vật đó quả thật đã ra, lại không ngờ còn lợi hại như vậy!

Vừa hiện thân đã phá tan đại trận Lộc Tẩu bày ra, lại giơ tay lên hóa giải thần lôi của Ngao Liệt, một thân sát khí đạt tới đỉnh phong, càng đáng sợ hơn là, hắn vừa giơ tay lên, không ngờ ngay cả thanh Khi Thiên Phách Man đao này cũng đoạt đi, quả thực là hung uy khó lường!

- Ái, đế tử thành tinh à?

Đám lợn béo kia vừa thấy vậy lại kêu lên sợ hãi.

Cho dù những người khác, tu vi yếu một chút vào lúc này cũng bị dọa không nhẹ, nếu nói những thi ma từ tiên thi hóa thành không được bọn họ để vào mắt, như vậy Xích Đế chi tử đường đường chính chính này thật sự khiến bọn họ sợ vô cùng, đây chính là tồn tại từ rất sớm đã có được tiên mệnh, cho dù hắn đã chết, hiện giờ vạn nhất trá thi, vậy tuyệt đối cũng không phải thi ma bình thường có thể sánh bằng? Huống chi hắn vừa xuất hiện liền đã thể hiện bản lĩnh phi phàm.

- Không đúng, hắn. . . Không ngờ còn sống!

Phương Hành cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng linh cơ khẽ động, liền phát hiện gì đó.

Trước đây hắn còn lo sẽ có hung hiểm gì, lúc thân ảnh như yêu ma kia xuất hiện, tim cũng đập mạnh, nhưng yêu ma kia giơ tay lên liền lấy đi quỷ đầu đao bên hông mình, hắn lập tức liền đoán được, đạo thân ảnh đó không phải yêu ma, mà là người sống, một tiên rõ ràng, nếu không cho dù hắn là Đế Lưu cũng không đoạt được đao của mình.

Chỉ có một loại giải thích, chính là Đế Lưu còn sống, mới có thể dựa vào khí cơ để cướp đao đi!

Bởi vì pháp bảo bản mạng của hắn!

- Đây là nơi nào? Các ngươi là ai? Cả gan ám toán ta?

Cơ hồ khi Phương Hành vừa nghĩ tới điều này, đạo thân ảnh đó đã đánh nhau với Lộc Tẩu và Ngao Liệt, xuất thủ nhanh mạnh đáng sợ, trong nhất cử nhất động đều mang theo lực lượng đáng sợ vô cùng, nhưng khiến người ta khiếp sợ là khi hắn xuất thủ không ngờ còn nói được, giống như đang hét lớn, lại giống như là đang thì thào tự nói với mình, nhìn bộ dạng này, không ngờ giống như là nằm mơ mới tỉnh, không biết đang ở đâu vậy.

- Ầm!

Ngao Liệt biến ảo ra thân chân long, Long Giác kiếm trên đỉnh đầu kiếm quang lấp lánh, đỡ một đao hắn chém tới, thân hình cũng đồng thời lui ra sau, mà cùng lúc đó Lộc Tẩu đã tế ra cờ trận, sợ là không dưới mấy trăm đạo, quấn quanh người Đế Lưu, nhưng không giam cầm hắn được mấy giây đã thấy cờ trận vỡ tan.

- Con kiến phương nào dám mạo phạm ta?

Khi thân hình của Đế Lưu chấn động, liền giãy ra được khỏi cờ trận vô tận, ánh đao giống như sống dữ, tuôn trào về phía Lộc Tẩu, từng đợt sóng đao giống như sóng triều, không thể chống đỡ, nhưng cũng không biết vì sao, nhục thân của hắn lúc này lại có vẻ cứng ngắc, khiến cho trong đao pháp lộ ra vô số sơ hở, cuối cùng bị Lộc Tẩu né được, sợ tới mức cả người túa mồ hôi lạnh!

Mà Đế Lưu thì cuồng nộ muốn truy kích, nhưng vừa động lại bỗng dưng ngừng lại, vẻ mặt thống khổ, giống như nhớ tới gì đó:

- Đúng rồi, ta nhớ rồi, Thái Hư lão nhân giả chết, tụ dư lực trấn sát ta, một kích đó suýt nữa thì đánh nát thần hồn của ta, nhưng cũng may có tiên mệnh bảo vệ, để lại cho ta một đường sinh cơ, rơi vào tịch diệt, hiện giờ cuối cùng cũng tỉnh lại.

Đồng thời, ánh mắt đầy nghi hoặc quét nhìn bốn phía, miệng thì thào.

- Hiện giờ, nơi này là đâu.

- Ta đã ngủ say bao lâu rồi?

- ...

- Hắn quả nhiên vẫn chưa chết!

Phương Hành không nhịn được hít một hơi lạnh, từ trong những lời lẩm bẩm của Đế Lưu, hắn đã nghe ra, Đế Lưu này quả nhiên bất phàm, quả thật là vào một ngàn năm trước bị Thái Hư Tiên Vương trấn sát, chỉ có điều không ngờ vẫn để lại một dòng thần thức chưa chết, quy tức ngàn năm, vốn đã ở giữa sinh tử, chỉ là trong truyền thừa địa này có tiên phách của Tiên Vương trấn áp, hắn không thể thức tỉnh, có điều trước đó, đám đệ tử lợn béo lật tung mộ của Tiên Vương, hủy đi tiên phách, hắn cũng dần dần thức tỉnh.

Mà đám người bọn họ tiến vào truyền thừa địa, chính là cơ hội để Đế Lưu tỉnh lại!

Ầm ầm ầm!

Đế Lưu trong cơn mê mang, bị động xuất thủ, hung ác dị thường, nhưng cũng chỉ là theo bản năng, không ngờ hơn nửa tinh lực đều đặt ở trên thần hồn, Lộc Tẩu và Ngao Liệt đã ý thức được sự đáng sợ của tồn tại này, thi triển toàn lực đối kháng với hắn, nhưng vẫn không làm tổn thương được tới hắn, ngược lại bị hắn thừa cơ xuất thủ chấn cho thỉnh thoảng phải lui ra sau.

- Nơi này rốt cuộc là đâu, là lúc nào?

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới đột nhiên tỉnh lại, hai mắt như điện bắn ra.

Các tu sĩ trong đại điện bị ánh mắt của hắn đảo qua, trong lòng run lên, tâm thần run rẩy.

Ánh mắt đó vô cùng lãnh ngạo, nhìn các tu sĩ, không ngờ giống như nhìn con kiến vậy.

- Hắn ngủ say ngàn năm, vừa tỉnh dậy, nhục thân bán hủ, cho dù cảnh giới thông huyền cũng không thi triển ra được bao nhiêu lực lượng!

Mà khi Đế Lưu ánh mắt lạnh lùng quét tới, miệng lẩm bẩm, cũng không ai để ý đến hắn, Lộc Tẩu ánh mắt âm trầm, tế ra mấy trăm cờ trận, vội vàng hô về phía Ngao Liệt:

- Tam thái tử, ngươi và ta liên thủ, vây nhục thân của hắn, trảm thần hồn của hắn.

Hắn dù sao cũng là tồn tại già tới thành tinh, cho dù chống lại tồn tại như Đế Lưu ánh mắt cũng rất sắc bén, rất nhanh liền đưa ra kết luận giống như Phương Hành, đó chính là Đế Lưu này tuy thực lực cường đại, cơ hồ khó có thể phỏng đoán, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, đó chính là hắn ngủ say quá lâu, hơn nữa hắn một ngàn năm trước dù sao cũng đã bị Thái Hư Tiên Vương trấn áp, tuy chưa chết, nhưng thương thế cũng rất nặng, hiện giờ thức tỉnh, thương thế chưa hồi phục, lại nhục thân cứng ngắc, cơ hồ là hủ hóa, một thân thực lực chỉ sợ không phát huy ra được một phần ngàn, nhất là nhục thân cơ hồ trở thành sự trói buộc của hắn, nếu muốn đối phó hắn, chỉ có thể xuống tay từ nhược điểm này.

Chỉ có điều, hắn không nói còn đỡ, vừa nói ra liền dẫn tới sự chú ý của Đế Lưu, đột nhiên quay người lại, chỉ thấy hắn dáng người khô gầy, nhục thân như sắt như đá, vẻ mặt cứng ngắc, ánh mắt cũng âm trầm vô cùng, trong miệng vang lên tiếng cười quái dị vừa sắt đá ma sát với nhau:

- Ta không biết đám kiến các ngươi từ đâu chui ra, một đám ngụy tiên, không ngờ cũng dám mạo phạm bản đế tử? Đáng chết!

Theo hai chữ cuối cùng ra khỏi miệng, không ngờ vươn tay tóm về phía Lộc Tẩu.

- Lộc lão nhân cẩn thận!

Vào nháy mắt này, không chỉ Lộc Tẩu kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, cho dù Ngao Liệt cũng kinh hãi, một hơi thổi ra một mảng hải hải, bổ tới Đế Lưu, cố ý muốn bức Đế Lưu phải thu tay lại tự bảo vệ mình, để tránh làm Lộc Tẩu bị thương, cũng không ngờ, Đế Lưu này dường như cũng biết nhược điểm hiện giờ của mình, kế sách né tránh đối với mình mà nói là nhược điểm cực lớn, bởi vậy hắn dứt khoát từ bỏ né tránh, cố gắng chống đỡ lôi hải của Ngao Liệt, cái tay thò ra trực tiếp vỗ tới thiên linh cái của Lộc Tẩu!

Hắn thoạt nhìn vẫn còn cách Lộc Tẩu hơn mười trượng, nhưng một chưởng này vươn ra liền lập tức tới thiên linh cái của Lộc Tẩu, hơn nữa tốc độ của cánh tay cứng ngắc đó cũng không nhanh, nhưng rõ ràng là rất dễ dàng thò tới được đỉnh đầu của hắn, không ngờ khiến Lộc Tẩu ngay cả thời gian để tránh né cũng không có, hắn tế ra cờ trận cũng được, dưới chân thi triển bộ pháp cũng thế, dưới một trảo này, hoàn toàn không có hiệu quả!

- Để ta xem trong đầu ngươi có gì.

Đế Lưu cười to, năm ngón tay co lại, không ngờ muốn đâm vào thiên linh cái của Lộc Tẩu.

Lộc Tẩu cơ hồ đã tuyệt vọng, nhắm mắt chờ chết.

Nhưng cũng đúng lúc này, phía sau có một bàn tay vươn tới, chính là Phương Hành đã xuất thủ, tóm tay hắn kéo ra sau, tránh thoát được một trảo này, chỉ là ở trên đỉnh đầu hắn, đã có vài thần ti bị năm ngón tay của Đế Lưu tóm lấy, sau đó từ trong cơ thể hắn kéo ra, không ngờ là một dòng thần hồn của hắn, bị Đế Lưu dùng đại thần thông lấy đi.

- Ồ, quả nhiên là bị thương quá nặng, ngay cả thần hồn của một ngụy tiên cũng không lấy được sao.

Đế Lưu hình như có chút bất mãn, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Phương Hành một cái, sau đó không để ý tới cái khác, xua tay, nhét vài dòng thần hồn của Lộc Tẩu vào trong miệng, nhai nhai như đang thưởng thức thứ bên trong.

- Một ngàn năm rồi à.

- Các ngươi không ngờ đến từ tổ địa Thiên Nguyên trong truyền thuyết.

- Ồ, ta quả nhiên bị lão nhân đó trấn sát, không ngờ ngủ say ngàn năm.

- Đế Thích à? Hừ, phế vật đó không ngờ tiếp nhận vị trí của ta.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới đột nhiên mở mắt, hai đáy mắt giống như cái động hai, lại lấp lánh hồng quang, cười nói:

- Cửu quan gì chứ, cái gì mà đại kế khi thiên, không ngờ, lần đầu tỉnh lại, liền có một phần công lớn như vậy đưa tới trước mặt, xem ra, quả nhiên là ứng với câu đó, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.

Lúc nói, trong ánh mắt hắn đã phóng ra hào quang nóng bỏng, chậm rãi quét đến, giống như mãnh thú, nhìn về phía đám dê con!

Thanh âm hung hăng vang lên:

- Ai quỳ xuống đầu tiên sẽ không chết, những người khác thì chui vào trong bụng ta đi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận