Lược Thiên Ký

Chương 1189: Nội tình của Thiên Nguyên Đại Lục há bình thường.




Thế gian tạo hóa, quả nhiên là huyền bí khó lường, có quá nhiều ngoài dự liệu.

Lúc đó ở Bắc Hải Tù Tâm Nhai, hắn đã gặp cây thiết côn này, khóa người Mông tộc không biết bao nhiêu năm, đời đời kiếp kiếp khó mà thoát khỏi, có thể nói là hình cụ kinh khủng nhất thế gian, nhưng chẳng ai ngờ, bây giờ Bắc Hải Tù Tâm Nhai bị phá, người Mông tộc chẳng những mất đi Tiểu Thế Giới, thậm chí ngay cả cây cột sắt cũng bị Không Không Nhi đoạt làm binh khí, bất quá đừng nói, Không Không Nhi lực lớn vô cùng, chiến pháp hung mãnh, lại phối hợp thêm côn sắt biến hóa tùy tâm, sát khí ngập trời, thật đúng là trời sinh một cặp, Không Không Nhi đánh đến Phụ Sơn Tử gào thét không thôi, hết lần này tới lần khác lại thúc thủ vô sách, côn sắt truyền thừa từ Thượng Cổ kia là không thể bỏ qua công lao.

Trong tay Không Không Nhi, uy lực của côn sắt thật không kém Hỗn Độn Cổ Giản trong tay Cổ Hạc bao nhiêu.

- Hưu hưu hưu.

Hoa Mật Nhi hóa ra vô số ong mật, đâm thẳng tới Phương Hành, nhưng lại có người tập trung vào nàng, trong Nam Chiêm Bộ Châu nhất mạch, Lệ Hồng Y và Vương Quỳnh cơ hồ là đồng thời bước ra một bước, bất quá Lệ Hồng Y liếc nhìn Vương Quỳnh, lại mỉm cười lui trở về, Vương Quỳnh thì nhẹ nhàng gật đầu một cái, ngỏ ý cảm ơn, sau đó đạp ra một bước, hai tay trái phải đồng thời mở rộng, sát khí xuất hiện, ánh lửa chướng mắt hóa thành hai cự luân, ép về phía trước!

- Phốc phốc phốc.

Vô số ong mật bị nghiền vỡ nát, không một con có thể tới trước người Phương Hành.

Chiến ý của Vương Quỳnh bừng lên, khẽ quát một tiếng:

- Muốn thương tổn Phương Hành sư đệ, trước qua cửa ải của ta đã!

Đang khi nói chuyện, nàng vung vẩy hai hỏa luân, ầm ầm vọt về phía trước.

- Con mẹ nó quá nghĩa khí rồi.

Phương Hành gãi lỗ tai, hơi xúc động, đối với Vương Quỳnh có thể thắng Hoa Mật Nhi hay không cũng không lo lắng, dù sao bên cạnh còn có Lệ Hồng Y và hai huynh đệ kết nghĩa còn nhìn chằm chằm, tùy thời xuất thủ quần ẩu, phải lo lắng cho Hoa Mật Nhi mới đúng.

Nhất thời ba đại cao thủ của Thần Đình lao đến, hai cái bị người ngăn cản, chỉ còn Sương Thổ tộc trưởng biến ảo thần thông, hỏa diễm trong miệng phun trào, vậy mà ở trên không trung ngưng kết ra từng Hung Thú, thành quần kết đội lao về phía Phương Hành, lúc này Phương Hành cũng định tự mình ra tay, bây giờ người Phụng Thiên Minh cần vận chuyển Bế Môn Trận, trong mỗi mạch có thể xuất thủ tương trợ mình không nhiều, hơn nữa bọn họ rõ ràng cũng có phân công, chia đều đối thủ, không thể rảnh tay

Thần Tú sư đệ cần giúp mình nhìn chằm chằm người khác, lúc này không tiện xuất thủ, có rảnh tay xuất thủ, cũng chỉ có tu sĩ Thần Châu.

Nhưng nhìn bên kia một chút, lại cảm thấy không có khả năng, Đạo Vô Phương chỉ sợ còn không có bản lĩnh ngăn Sương Thổ tộc trưởng, cưỡng ép muốn cản, đoán chừng sẽ đưa mạng nhỏ, lại nói người ta là đến giúp đỡ, cũng không thể để đối phương khó xử, vẫn là tự mình ra tay tốt hơn!

Nhưng Phương Hành không nghĩ tới, còn không đợi hắn bước ra, bên Thần Châu thình lình có người lao đến.

- Tám ngàn thần thông vào một hồ, Phật Ma dị lộ lại chung đường.

Theo một tiếng nói trầm lắng vang lên, một hắc ảnh tay áo bồng bềnh xuất hiện ở trước người Phương Hành, đó là một người mặc áo bào đen, ngay cả nửa bên mặt cũng bị che chắn, dáng người của hắn cực kỳ đơn bạc, nhưng lại không hề sợ hãi ngăn ở trước mặt Sương Thổ tộc trưởng, hai tay chấn động, sát khí tăng vọt, lại hóa thành một cái hồ lớn, nước hồ thăm thẳm, che khuất bầu trời, từ trình độ nào đó, tựa như là một lỗ đen thật lớn hiển hiện.

Sương Thổ tộc trưởng dùng sương khí hiển hoá ra Hung Thú, ở lúc vọt tới trước hồ lớn, thình lình đều bị ác sóng trong hồ đánh bay, ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có, đều trầm lắng vào trong hồ nước, vùng vẫy gào thét, hắc y nhân lại phất ống tay áo, thân hình cô tịch, giống như một U Quỷ phiêu phiêu đãng đãng đứng ở trên hồ lớn.

- Người nọ là ai?

Phương Hành kinh hãi, không nghĩ tới Thần Châu còn có cao thủ như vậy.

Hắn nhìn thật cẩn thận, xuất thủ chính là hắc y nhân bên người Đạo Vô Phương, thuộc về Thần Châu nhất mạch, nhưng người nọ vẫn luôn yên lặng đứng ở bên người Đạo Vô Phương, chưa bao giờ nói chuyện, cũng không lộ mặt, trầm mặc đến cực hạn, giống như Quỷ Hồn, nếu không phải lúc này xuất thủ, uy lực đáng sợ, ai cũng sẽ không lưu ý đến hắn, nhưng đến cảnh giới như bọn họ, bình thường người vừa ra tay, tự nhiên nhìn ra bản lãnh của hắn, thực lực của hắc y nhân này, là cực kỳ kinh khủng, quyết không thua Không Không Nhi.

Ngay cả Phương Hành cũng không thể không kinh hãi, Thần Châu nhất mạch còn có cao thủ như vậy, thật sự là nội tình vô địch.

- Người nọ là một cao thủ thần bí của Thần Châu nhất mạch, nhưng rất cổ quái, ta cũng không biết thân phận của hắn.

Hồ Tiên Cơ thấy Phương Hành hỏi, liền thuận miệng trả lời một câu, biểu lộ có chút phức tạp.

Nàng hiển nhiên cũng không nghĩ tới hắc y nhân này thực lực kinh khủng như thế.

- Khí cơ có chút quen thuộc.

Thần sắc Phương Hành ngưng lại nhìn người nọ, lông mày nhíu chặt, bất quá lúc này, hắc y nhân phiêu đãng ở trên hồ lớn đột nhiên xoay đầu nhìn hắn, ánh mắt giống như điện.

Trong nháy mắt, Phương Hành cả kinh, nghĩ đến người này đến tột cùng là ai.

Khuôn mặt của hắc y nhân kia cực kỳ anh tuấn, nhưng vẻ mặt tiều túy, râu ria xồm xàm, ánh mắt mang theo tĩnh mịch, so với hình tượng trong trí nhớ của Phương Hành, thật sự là chênh lệch quá xa.

Thần Châu Bắc Vực, bất thế kỳ tài Tống Quy Thiện!

Trận chiến ở Phong Thiện Sơn, đối thủ lớn nhất của Phương Hành khi đó, bởi vì sự tình tu luyện ma công bại lộ, bị Thuần Dương đạo cầm tù, từ đó mai danh ẩn tích, chưa từng xuất hiện qua, Phương Hành không nghĩ tới, bọn họ sẽ có ngày gặp lại, mà thời điểm gặp lại sẽ như thế này!

- Đám người Thập Nhất Thúc vì chống cự Thần tộc, thật đúng là tận tâm tận lực.

Phương Hành lắc đầu, cũng không nhịn được than tiếc một câu.

Bất quá nghĩ lại, Tống Quy Thiện vào lúc này rời núi cũng có thể lý giải, vấn đề lớn nhất của hắn vốn là giữ gìn chính thống, năm đó tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu nhập Thần Châu, bất quá là đoạt chút tài nguyên tạo hóa của Bắc Vực, hắn liền không thuận theo, sáng tạo Hộ Đạo Minh, muốn đuổi tận giết tuyệt những này người, mà bây giờ, sinh linh Thần tộc phủ xuống Thiên Nguyên Đại Lục, đây chính là muốn cướp đi tất cả mọi thứ, lấy tính tình của Tống Quy Thiện có thể nhịn được mới lạ, hắn nhất định sẽ rời núi.

Ba cao thủ của Thần tộc đều bị ngăn lại, không có cơ hội vọt tới trước người Phương Hành.

- Thiên Nguyên Đại Lục, Đạo Khởi chi địa, chúng tiên chi hương.

Ngay cả Thần Tử Dạ tộc cũng không nhịn được than nhẹ:

- Quả nhiên bất phàm.

Bây giờ bốn mạch của Phụng Thiên Minh, sau khi bày ra Bế Môn Trận, còn có thể phái ra nhiều cao thủ như vậy đến đối kháng ba vị Thần Đình Tiểu Thánh Quân, cũng đã chứng minh thực lực, ba vị đã xuất thủ, có lẽ nhất thời còn khó phân thắng bại, nhưng bọn họ đã có thể xuất thủ, lại có bản lĩnh tạm thời ngăn cản ba Tiểu Thánh Quân, thì đã chứng minh tiềm lực và ngạo khí đáng sợ của bọn họ.

- Bất quá các ngươi còn quá yếu, thật cho rằng bằng mấy người các ngươi, thì có thể ngăn cản các Thần Đình Tiểu Thánh chúng ta?

Thần Tử Dạ tộc than tiếc xong, thần sắc đã cực kỳ băng lãnh, sau đó thanh âm như sấm.

- Cổ Hạc tiên sinh, yên lặng đủ lâu rồi, ngươi chính là Thần Vương tương lai của Thiên Nguyên Đại Lục, chớ có làm bản Thánh Quân coi thường ngươi!

Thanh âm trầm lắng của hắn rơi vào trong Cửu U.

- Rống.

Sau một hồi lâu, phía dưới mới truyền ra một tiếng rống to, giống như dã thú bị thương.

- Không sai, ta chính là Thần Vương của Thiên Nguyên Đại Lục, chúng tu chi chủ, há có thể bị các ngươi hù dọa.

Thanh âm kia cực kỳ trầm thấp, không biết xen lẫn bao nhiêu ảo não và oán hận, theo câu nói kia, dưới Cửu U, thình lình tuôn ra Hỗn Độn chi khí cuồn cuộn, giống như một ngọn núi lửa bạo phát, nửa ngày sau, dưới vực sâu, đột nhiên truyền ra một tiếng hạc ré thanh thúy, sau đó một bóng người từ phía dưới bay lên, là Cổ Hạc trước đây không lâu bị Thần Tú đánh bất tỉnh, ngã vào Cửu U, hắn đứng ở trên một bạch hạc do Hỗn Độn Khí biến ảo, bay thẳng vào giữa không trung, ánh mắt lạnh lẽo như điện.

- Đường đường Phật Chủ, lại dùng thủ đoạn ti tiện bực này.

Cổ Hạc nhìn Thần Tú, thanh âm giống như từ trong hàm răng chui ra.

- Trên ót còn có khối u nha.

Lúc này Phương Hành lại lẩm bẩm một câu, giống như nói với Hồ Tiên Cơ.

Thanh âm này không lớn, nhưng vừa lúc chung quanh đang bị Cổ Hạc dọa sợ hãi, không người mở miệng.

Vì vậy dẫn đến, một câu trầm thấp kia, lại lập tức bị các tu sĩ nghe rõ ràng.

Sưu sưu sưu.

Nhất thời không biết có bao nhiêu ánh mắt, không hẹn mà cùng nhìn về phía cái ót của Cổ Hạc.

- Ta muốn mạng của ngươi!

Lúc đầu tất cả lửa giận của Cổ Hạc đều nhằm vào Thần Tú, thần sắc không khỏi phẫn hận, sát khí không giữ lại chút nào tập trung vào trên người Phương Hành, tâm niệm vừa động, Hỗn Độn Khí dưới chân hóa thành bạch hạc đã giương cánh bay tới, tốc độ như điện, Thái Cổ thần giản trong tay cao cao giơ lên, ngưng tụ ra Hỗn Độn khí vô tận, xa xa đánh tới, ngay cả hư không cũng bị hắn xé thành lỗ hổng khổng lồ, giống như trên thần giản quấn quanh một tia chớp màu đen, vắt ngang hư không đánh tới.

- Cũng quá biết chọc người hận đi.

Hồ Tiên Cơ bị hù tóc gáy dựng đứng, một bên thầm mắng, một bên chạy trốn.

Thần Đình Tiểu Thánh khác còn có người giúp ngươi ngăn, vị trước mắt này, ngươi tìm ai giúp a?

Đường đường cổ tộc đệ nhất cao thủ Cổ Hạc, người được Thái Cổ Thần Binh chọn trúng, thật cho rằng là dễ đối phó sao?

- Ai, lúc này xem ra ta chỉ có thể tự mình động thủ

Ngay cả Phương Hành cũng có chút hối hận.







Bạn cần đăng nhập để bình luận