Lược Thiên Ký

Chương 1304: Ba đạo đồng tu

Nhìn Phương Hành đang trầm tư, Long Mẫu cười khanh khách:
- Nói cho cùng, tam thiên đại đạo, trăm sông đổ về một biển, rất nhiều đạo lý đều tương thông, lời nói của ta ngươi có thể tính ra thật giả... về Đạo chướng, chuyện ta có thể giúp các ngươi cũng chỉ tới đây, tối đa cũng là chỉ điểm ra một con đường sáng, muốn chân chính hóa giải, vẫn phải dựa vào bản thân các ngươi. Tự ngươi suy nghĩ cho kỹ! Vấn không tu luyện cũng chỉ là thoáng kéo chậm tốc độ ngươi nhập Đạo chướng mà thôi, không giải quyết được vấn đề trên người ngươi, ngược lại nếu lớn mật chút, dứt khoát đi tu luyện, hơn nữa luyện thông ba đạo truyền thừa thì có thể làm ngươi đảo khách thành chủ...
Vừa nói, dáng vẻ của nàng ta cũng ngưng trọng chút:
- Còn như chuyện giúp ta, ngươi cần phải nhớ, hiện tại nói thẳng cho ngươi biết cũng không sao, mấy đứa con trai của ta đều bị giam ở hạ du Hắc Thiên hà, trong thời gian ba mươi năm này ta đã sớm tìm được vị trí, chỉ tiếc ở thượng du của Hắc Thiên hà có một tồn tại cực kỳ thần bí, thần hồn của nó cường đại, quả thực đến mức không gì không biết. Khi hắn chú ý tới ngươi, toàn bộ Tiên cảnh đều khó che giấu được, chỉ có tự thành một thể với tiểu thế giới mới có thể ngăn cản được nó...
- Khi hắn còn ở Hắc Thiên hà, ta không dám xuất thủ cứu người, chỉ có điều ta cũng phát hiện, cách mỗi mười năm, hắn cũng sẽ rời khỏi Hắc Thiên hà một lần, trước là tới tham gia đại hội luận đạo, cho nên ta vẫn luôn chờ đợi cơ hội duy nhất này, chờ lần hắn rời khỏi Hắc Thiên hà lần này... vừa rồi ngươi đã lập lời thề độc, ta giúp ngươi, ngươi đương nhiên cũng phải giúp ta, không phải là ta muốn ngươi liều mạng mạo hiểm giúp ta, ta chỉ hy vọng ngươi có thể làm cố gắng hơn chút, ở đại hội luận đạo phân tán sự chú ý của hắn nhiều chút, ta cũng tiện cứu con ta ra!
Cho tới bây giờ hẳn là đã trải qua lục đục với nhau nên Long Mẫu mới tính nói một lượt tính toán mình đã quyết trong lòng ra với Phương Hành. Sau đó, Phương Hành lại lên tinh thần, hỏi nàng ta thêm vài vấn đề, vững vàng ghi tạc tất cả bố trí trong Tiên cảnh trong lòng. Sau đó hai người mới từ biệt. Linh lực trên phân thân của Long Mẫu biến mất, sau đó hóa thành một sợi tóc nhẹ rơi xuống đất.
- Không có bất kỳ người nào có thể giúp bản thân, chỉ có thể tự mình hóa Đạo chướng sao?
- Tu luyện thần công truyền thừa tới cực hạn, thậm chí đột phá, liền có thể đảo khách thành chủ?
Phương Hành nhẹ nhàng lẩm bẩm kiến nghị cực kỳ trân quý có được từ chỗ Long Mẫu, chậm rãi ngồi xếp bằng, vẻ mặt nghiêm túc.
- Đây chẳng phải là ngoại trừ ba người chúng ta tự mình giúp mình ra, người khác cũng không ai có thể giúp được hay sao?
...
...
- Ngươi thực sự đã nói toàn bộ chuyện mình biết cho hắn rồi sao?
Mà sau khi phân thân của Long Mẫu biến mất trong thức giới của Phương Hành, viên đá không để người ta chú ý ở góc đại điện cũng liền yên lặng rời đi. Khắp trên dưới núi có không biết bao nhiêu tu sĩ căn bản là không có ai lưu ý tới đây. Mà tồn tại trong cục đá nhỏ đương nhiên cũng vô cùng cẩn thận, cho tới khi cách xa Vong Tục sơn, đi tới một sơn cốc căn bản không ai chú ý tới, người ở bên trong mới ngừng lại, sau đó chính là thấp giọng thương nghị. Rõ ràng chính là giọng nói của Lam Tiên sinh đang đặt câu hỏi.
- Nên nói cho hắn biết đương nhiên là đã nói cả, có thể dựa vào bản thân hắn để suy nghĩ hiểu ra được không thì chính là chuyện của hắn rồi!
Long Mẫu trả lời vô cùng thoải mái thích ý, còn hơi có chút đắc ý.
- Ngược lại cũng phải cẩn thận, tiểu ma đầu tuyệt đối không phải là người cam tâm tình nguyện nhìn mình bị lừa, người khác thì không quan tâm, giả sử bản thân hắn cảm thấy không có cách nào chạy ra khỏi vũng bùn lớn Tiên cảnh này thì lão phu đoán hắn nhất định sẽ nghĩ cách triệt để quấy nhiễu kế hoạch của chúng ta, mọi người cùng nhau gặp xui xẻo, vận xui mới hợp với tâm ý của hắn, cho nên ta lại cảm thấy hẳn là nên chân chính giúp hắn một chút mới phải, bất luận là địch hay là bạn, tốt xấu gì đợi chúng ta đều rời khỏi Tiên cảnh vào trong tinh không rồi thì hãy đấu pháp một lần sau...
Lam Tiên sinh đang cảm thán, rõ ràng song phương là đối thủ, nhưng lúc này, gã lại đứng về phía Phương Hành.
Mà Long Mẫu nghe vậy thì nhẹ nhàng cảm thán một tiếng, nói:
- Làm sao ta không biết đạo lý này được? Vừa rồi tất cả ta nói với hắn cũng là lời tâm huyết không chút dối trá nào, đạo chướng vốn là chuyện nhưu thế, người khác căn bản không giúp được gì, chỉ có chính mình tu được ra đại đạo mới có thể không bị đạo chướng của người khác làm trầm mê. Mà bọn họ muốn bài trừ đạo chướng cũng chỉ có thể tu luyện ba đạo truyền thừa tới cực hạn, thậm chí đột phá, nếu không làm được thì đã định trước phải bị người ta khống chế, nếu có thể đột phá đượng nhiên tất cả không phải lo. Chỉ có điều khi nói cho hắn biết điểm này, ta cũng thoáng giữ lại, không phải là không muốn nói cho hắn biết, mà là sợ hắn hoài nghi!
- Hoài nghi?
Lam Tiên sinh nghe xong lời của Long Mẫu thì hơi ngẩn ra.
Long Mẫu lại khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Không sai, ta cất giữ một chút chuyện, có thể vừa vặn bức tử hắn...
...
...
- Ngươi... Ngươi xác định Long Mẫu đã thực sự nói mọi thứ nàng ta biết cho ngươi rồi?
Mà vào lúc này, trong thức giới của Phương Hành, Văn Tiên sinh khô gầy khổ sở cũng đã được Phương Hành gọi ra. Sau khi ngây ngô kinh ngạc nghe Phương Hành nói ra tất cả, lấy kiến thức của y hầu như ngay lập tức đã phân biệt ra thật giả trong lời nói của Phương Hành. Chỉ là nghe được đáp án này thậm chỉ còn không bằng không nghe được:
- Dựa theo cách nói của nàng đương nhiên có thể giải được đạo chướng, nhưng chuyện đó cũng quá khó khăn rồi! Không nói đâu xa, chỉ nói về Vô Lượng Đạo hóa công, làm sao có thể dễ dàng tu luyện được tới mức tận cùng chứ? Muốn từ trong bộ truyền thừa này để tu luyện ra đại đạo của mình, không nói tới si tâm vọng tưởng thì cũng coi như là nghìn lẻ một đêm. Thế nhân đều cầu đại đạo, nhưng đại đạo đâu dễ dàng bị người ta tìm được như vậy? Còn nữa, trong ba người các ngươi, có người có thể làm được điểm này, hai người khác làm thế nào làm được?
Y càng nói càng có vẻ tuyệt vọng:
- Huống hồ, các ngươi cũng không có quá nhiều thời gian, còn chưa tới ba tháng nữa thôi thì sẽ tới đại hội luận đạo rồi, tới lúc đó, bọn họ sẽ buộc các ngươi đi truyền thừa Tiên mệnh, mà nếu vào lúc đó, các ngươi còn chưa theo như lời của Long Mẫu tìm được đạo tâm của mình thì cũng sẽ bị Tiên mệnh cướp đi tất cả...
Lời nói của Văn Tiên sinh làm cho Phương Hành hoàn toàn trầm mặc.
Cục diện hiện nay đúng là càng nghĩ càng khiến người ta tuyệt vọng...
Cho dù Long Mẫu quả thực đã chỉ điểm cho hắn, cho ra một con đường mà hắn có thể nhìn được, nhưng con đường này vẫn gian nan như trước
Đầu Tiên là cách thức này chỉ có thể cứu mình, lại không cứu được hai người khác.
Nói đơn giản hơn chút thì chính là cho dù Phương Hành tìm được đạo tâm cũng chỉ có thể cứu được chính mình còn Lộc Tẩu và Ngao Liệt lại không được chút lợi ích nào. Bọn họ nên rơi vào ma chướng vẫn sẽ rơi vào ma chướng, cuối cùng nên bị Tiên mệnh cướp đi tất cả cũng sẽ vẫn bị cướp đi...
Mà đối với việc bỏ lại Lộc Tẩu và Ngao Liệt một mình chạy trốn thì Phương Hành há chẳng phải là sẽ không có cách nào giải quyết triệt để vấn đề hay sao?
Vấn đề thứ hai chính là nếu không làm như vậy thì một tia hi vọng cũng không có!
Nhưng nếu làm như vậy, vậy một khả năng quay đầu cũng không có.
Càng tu luyện, đạo chướng sẽ càng sâu, nếu không tìm được đại đạo của mình từ trong đạo chướng này thì sẽ hoàn toàn trầm luân ở trong đó, cuối cùng mất đi tất cả đạo cơ cùng pháp lực, thậm chí mất tất cả khả năng hoặc hy vọng phản kháng nào.
Dù sao, bây giờ Phương Hành có thể giữ lại phần lý trí này đã rất hiếm thấy rồi.
Còn nếu hắn cũng đi tu luyện cuối cùng mà không tìm được đạo tâm thì hắn ngay cả phần lý trí cuối cùng này cũng mất.
Nếu hình dung chuyện này thành một con đường, đó chính là một con đường tử lộ không biết tiền đồ, giống như dưới tình huống phía sau có truy binh, phía trước lại là một vùng hoang nguyên. Hoặc trực tiếp xông qua vùng hoang nguyên đó tìm được một con đường sống phía sau cánh đồng hoang vu trong truyền thuyết, chạy thoát, còn có thể bao gồm cả đường lui của kẻ địch, hoặc là cho dù táng thân trong cánh đồng hoang vu, ngay cả cơ hội quay lại liều mạng với kẻ địch cũng không có. Mà nay Phương Hành cho dù đứng sát ở biên giới của cánh đồng hoang vu, trong lòng tràn đầy tự tin nhưng cũng do dự có nên bước vào trong đó hay không!
- Kỳ thực mụ đàn bà kia có một khả năng còn chưa nói ra!
Sau một hồi trầm mặc, Phương Hành thấp giọng nói:
- Nàng ta sợ ta hiểu lầm, không dám nói cho ta biết!
Văn Tiên sinh đợi nửa ngày, chỉ chờ được một câu như thế của Phương Hành, vội vàng hỏi:
- Là cái gì?
Phương Hành hít thật thấp một tiếng, nói:
- Cũng không phải là chỉ có thể dựa vào chính mình cứu mình, nói ví dụ như muốn hóa giải đạo chướng của Lộc lão đầu cùng cậu em vợ của ta cũng có khả năng, tối thiểu có thể không để bọn họ quá si mê như thế, bị người ta gắt gao nắm được trong tay!
Văn Tiên sinh hơi ngẩn ra, căng thẳng hỏi:
- Làm như thế nào?
Phương Hành quay đầu nhìn y một cái, bỗng nhiên nói:
- Trước Tiên ta hỏi ngươi, đạo chướng này giống như là cái gì?
Văn Tiên sinh không rõ tại sao hắn lại bỗng nhiên nói một câu như vậy, nhíu mày thật chặt, lắc đầu.
Còn Phương Hành thì lại tự mình trả lời, cười gượng một tiếng, nói:
- Ngươi cảm thấy có giống xiềng xích trên cổ của gia súc không?
- Ặc... quả thật có phần giống như thế!
Văn Tiên sinh gượng cười một tiếng, không khỏi gật đầu.
Đạo chướng này chỉ cần truyền thừa lọt vào tai liền càng ngày càng điên cuồng trong lòng mình, khó có thể thoát khỏi, không phải sẽ giống như gông cùm xiềng xích trên cổ gia súc hay sao?
Bị người ta vững vàng trói buộc, lò sát sinh cũng vậy đại thảo nguyên cũng thế, muốn đi nơi nào liền đi tới nơi đó...
- Không sai!
Phương Hành nhẹ nhàng vỗ tay một cái, nói:
- Chính vì nó giống như xiềng xích, cho nên mới có một khả năng ta có thể giúp được bọn họ. Đơn giản mà nói, chính là ta sẽ vững vàng giữ xiềng xích của bọn họ trong tay ta, nói như vậy, hai người bọn họ tuy có thể giải được đạo chướng nhưng cũng có thể tạm thời áp chế, không cho đạo chướng làm mê man tâm trí của bọn họ, mãi cho tới một ngày bọn họ có năng lực thoát được xiềng xích...
Văn Tiên sinh đột nhiên hiểu dụng ý của Phương Hành, hít vào một ngụm khí lạnh:
- Ý của ngươi là...
Phương Hành gật đầu, trầm giọng nói:
- Không sai!
Hắn nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời của thức giới, vẻ mặt trầm tĩnh như tinh không...
- Nếu muốn tu luyện truyền thừa tới cực hạn thậm chí đột phá, mới có thể thoát khỏi đạo chướng này, nếu ta không có cách nào tu luyện một cửa truyền thừa trong đó, quyết định phải lớn một chút, bạo dạn một chút là được rồi...
Giọng nói của hắn chính là do tâm niệm của hắn hiển hóa ra, ở trong thức giới thuộc về hắn này như sấm rền truyền tới từ bốn phía.
- Ta phải đồng thời tu luyện truyền thừa của ba môn này...
- Đồng thời siêu thoát giáo lý của tam giáo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận