Lược Thiên Ký

Chương 1021: Mùi son phấn cùng máu tươi.




Trên chiến trường, nghìn cân treo sợi tóc, thế cục vạn biến, ngay cả Phương Hành cũng tuyệt đối không nghĩ tới, lúc mình sắp hết sức lại được đám người đại trưởng lão của Phù Diêu Cung vọt tới cứu giúp, rõ ràng đám người này đang tìm kiếm bóng dáng của Thiếu Tư Đồ bên trong chiến trường hỗn loạn, vừa rồi mình cùng Thiếu Tư Đồ, Lữ Phụng Tiên đại chiến một trận, hấp dẫn bọn hắn tới, chỉ có điều sau đó, Giới Chủ Tiểu Tiên Giới xuất thủ khuấy ra một mảnh đại chiến, toàn bộ chiến trường loạn tung tùng phèo, không phân biệt rõ ai là ai, cũng không biết ai ở nơi nào, khắp nơi đều là ác chiến, muốn tìm kiếm người ở bên trong cục diện này, chính là một chuyện gần như không thể nào...

Đám người Phù Diêu Cung hẳn là giống bọn Bạch Thiên Trượng vọt vào trong chiến trường cứu người, tìm không thấy người, cũng chỉ có thể xông vào từng vòng vây, chắc là thấy được vị trí của mình bị tầng tầng lớp lớp người vây quanh, liền cho rằng Thiếu Tư Đồ Nhiếp Thiên Hồng của Phù Diêu Cung ở chỗ này, liền vọt vào trong vòng chiến, sau lại phát hiện mình bị thương nặng gần chết, lúc đầu bọn họ còn có cơ hội lập tức rút đi, dù sao sinh linh Thần Tộc xung quanh đều để mắt tới mình, bọn họ lại chưa làm bất cứ hành động nào, nhưng bọn hắn lại hơi do dự, rồi sau đó vọt lên...

- Các ngươi dẫn hắn đi trước đi!

Đại trưởng lão Phù Diêu Cung đi đầu, thi triển thần thông, ngăn được sinh linh Thần Tộc đang mãnh liệt vọt tới Phương Hành, sau đó mấy vị tiên cô Dao Trì cùng một đám nữ đệ tử Phù Diêu Cung cùng nhau tiến lên, hai người trong đó đỡ Phương Hành đã gần như hết sức, những người khác còn đang khóc lóc, nhưng vẫn cầm bảo kiếm bảo vệ ở bên người, sau đó một đoàn người bọc lấy hắn xung phong liều chết đi ra ngoài.

- Giữ người lại!

Tên đầu trâu cầm đầu một đám sinh linh Thần tộc cường đại nhìn thấy một màn này, ánh mắt đỏ bừng bừng, lành lạnh rống lớn vọt tới.

Mà đại trưởng lão Phù Diêu Cung quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ, khí thế vô hình trên người bắn ra, râu bạc trắng đung đưa, pháp bào bay lên, bình thường khí tức của hắn luôn luôn nội liễm ít lộ ra, làm một người nam nhân lại luôn ở dưới Vương Mẫu Dao Trì, mà đến lúc này, khí thế toàn thân của hắn bỗng nhiên hoàn toàn bạo phát, tay phải thăm dò vào trong tay áo trái, cầm binh khí của mình vào trong tay, đó là một cây đại chùy, ở trong gió nhoáng một cái, đã trở nên dài hơn mười trượng, được hắn đón gió cầm trong tay, giống như thiên thần.

- Ta chính là đại trưởng lão của Đoan Mộc Kỳ_ Phù Diêu Cung, có ta ở đây, ai dám lên bước lên trước nửa bước?

Oanh!

Bên trong tiếng rống của hắn, một chùy nghiêng vung, chấn động thiên địa, hư không từng mảnh vỡ nát, giống như nhấc lên một trận thủy triều hư không to lớn...

Theo một đòn kinh thiên động địa, tên đầu trâu và các loại sinh linh Thần tộc cường đại nhất thời bị bức lui, nhưng rất nhanh, bọn họ càng tức giận hơn, trơ mắt nhìn Phương Hành ở sau lưng đại trưởng lão được một đám nữ nhân vây quanh chạy trốn, cơn tức giận của bọn hắn cũng đạt tới cực điểm, có mấy người trực tiếp hiện nguyên hình, giống như núi nhỏ ầm ầm đạp lên hư không lao đến, cùng với một đám sinh linh Thần tộc khác vây quanh đại trưởng lão mãnh liệt chém giết, mà đại trưởng lão thì cắn chặt hàm răng, rống giận liên tục, vững vàng như cột.

- Oanh!

Tên đầu trâu vọt lên, đại trưởng lão vung vẩy cự chùy, cùng hắn điên cuồng tấn công, trên người bị rung ra nhiều đạo huyết sương mù, giống như suối phun, nhưng ở bên trong ba chùy đối đầu, Tên đầu trâu vẫn bị ép lui lại, đại trưởng lão cất tiếng cười to, tiếng cười động trời...

- Bành!

Có Hoàng Kim Cự Nhân vọt lên, một quyền đập vào đầu đại trưởng lão, đập đại trưởng lão lảo đảo, suýt chút nữa ngã trên mặt đất, nhưng đại trưởng lão lại trở nên hung ác, hất đầu lên, sau đó lần nữa lao tới, vậy mà lấy đầu đâm vào đầu Hoàng Kim Cự Nhân kia, đụng Hoàng Kim Cự Nhân lui ra hơn mười trượng, sau đó lại giống như một tòa núi nhỏ đặt mông ngồi trên mặt đất, choáng choáng nặng nề.

Oanh! Oanh! Oanh!

Có một đám sinh linh Thần Tộc như thủy triều vọt lên, tựa như con kiến bao trùm thân thể con voi, đại trưởng lão gào lên đau đớn một tiếng, nghịch chuyển Pháp lực, bên trong thân thể Nguyên Anh xuất hiện vết nứt, đạo đạo thần diễm từ trong cơ thể thiêu đốt đi ra, tự đốt mình, cũng đốt tất cả sinh linh Thần Tộc đang trùm lên thân thể mình, khiến bọn nó kêu thảm từ trên người hắn nhảy xuống, bay loạn bốn phía!

- Trước mặt thế nhân thì tôn kính ta, nhưng sau lưng lại nói lão phu cam chịu rơi xuống, vốn là một đạo thống chi chủ, sau khi thấy mặt Mạc Nhan, giải thích đạo thống, thân phận bên ngoài của họ là gia nhập Dao Trì, cam tâm tình nguyện trốn sau lưng Mạc Nhan, vì nàng bổ sung vào chỗ thiếu, cả đời dốc sức, không có một chút khí khái nam nhân nào...

Nhìn một nhóm đại quân sinh linh Thần tộc đang dâng lên ý sợ hãi ở trước mặt mình, lúc đầu bọn họ khiến chư tu Thiên Nguyên đều cảm thấy vô cùng kinh khủng, lúc này nhìn lấy mình, liền giống như lúc tu sĩ Thiên Nguyên khác nhìn thấy bọn hắn, loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ, hào tình vạn trượng phá lên cười:



- ... Nhưng sau trận chiến ngày hôm nay, còn có ai dám nói lão phu không gánh vác được?

- Ha ha ha ha...

Hắn điên cuồng cười một tiếng, lại giơ đại chùy lên lần nữa:

- Hôm nay có lão phu ở đây, các ngươi liền không qua được nửa bước!

- Tới tới tới, xem ai có bản lĩnh đưa ta sớm đi gặp Mạc Nhan!

...

...

- Đại trưởng lão, vì sao đại trưởng lão không đi theo?

- Thiếu Tư Đồ đâu, Thiếu Tư Đồ ở nơi nào?

- Chúng ta phải đi sao? Chúng ta cứ như vậy rời đi à?

Lúc này, Phương Hành được một cánh tay mềm mại ôm ấp ôm thật chặt, xung quanh truyền đến tiếng khóc ríu rít của nữ nhân, có người thê lương kêu, không ngừng quay đầu nhìn lại, muốn chờ đại trưởng lão đuổi theo, cũng có người không ngừng khóc, vẫn tìm kiếm bóng dáng Thiếu Tư Đồ, càng có người không cam lòng rút đi như vậy, vừa tức vừa gấp, oán hận kêu giống như trời sắp sập.

- Bây giờ, chúng ta đã không còn sức chiến đấu, cứu người gấp rút, trước... trước dẫn hắn ra ngoài!

Có một vị tiên cô giọng điệu bi thương, nhưng lại kiên định nói.

- Vì sao? Chúng ta tới cứu Thiếu Tư Đồ, tại sao phải cứu hắn?

- Vì cứu hắn, chúng ta mặc kệ Thiếu Tư Đồ sao? Hắn vốn là kẻ địch của chúng ta, là hắn đoạt Bàn Đào lâm, là hắn đánh Huyên Tứ nương nương chỉ còn lại một tàn hồn, là hắn cướp đi tên tuổi của Dao Trì Tiên hội, cũng là hắn thiếu chút giết chết Thiếu Tư Đồ nhiều lần, hắn vốn chính là kẻ địch phải giết của chúng ta, lúc chúng ta gặp được hắn liền phải giết chết hắn mới đúng, nhưng vì sao...

Những nữ tử xung quanh càng khóc lớn hơn, phần lớn là thị thiếp của Nhiếp Thiên Hồng, các nàng đều hoảng sợ thê lương, tâm ý đại loạn, vào lúc này không hiểu hành động của đại trưởng lão và nhóm tiên cô, .thậm chí có người trực tiếp khóc lên, lớn tiếng chất vấn.

- Ba!

Đột nhiên, có một tiên cô trở lại tát vào mặt thị thiếp kia, ở trong ánh mắt mông lung của Phương Hành, hắn nhìn ra, cô gái này thường xuyên đi theo bên cạnh Dao Trì Vương Mẫu, cũng không biết là xếp thứ ba hay thứ năm trong mười vị mỹ nữ của Dao Trì, nàng là một trong mấy vị công chúa, mỗi lần nhìn thấy Phương Hành, cô gái này cũng là một trong những người kiên định cường thế, rất nhiều lần trực tiếp đề nghị muốn chém chết Phương Hành, chấm dứt hậu hoạn, nhưng vào lúc này chợt nhíu mày, nặng nề tát vào mặt thị thiếp kia, lửa giận ở đáy mắt sắp phun ra.

- Kẻ địch?

Giọng nói của nàng giống như lôi điện, ẩn chứa phẫn nộ cùng đau thương vô tận:

- Kẻ địch của ngươi ở phía sau, là những sinh linh vực ngoại đó! Là những kẻ phản bội Thiên Nguyên Tiểu Tiên Giới đưa tới những ngoại địch đó! Hiện tại các ngươi phải nhớ kỹ, Vương Mẫu vì bảo hộ chúng ta mà chết, đại trưởng lão vì cứu người cũng dữ nhiều lành ít, hiện tại chuyện các ngươi có thể làm không phải khóc, mà là cứu người, dù các ngươi có phải chết, cũng phải cứu người ra ngoài, Hồng nhi không thể chết, cái tên khốn kiếp này cũng không thể chết, bây giờ chúng ta không có thời gian tìm Hồng nhi, chỉ có thể cứu hắn ra ngoài trước.

- Tam cô cô...

Nữ đệ tử Phù Diêu Cung chịu một tát kia ngây dại, nữ đệ tử khác cũng ngây dại.

Mà sau khi Tam tiên cô kia tát một cái này, hình như khí lực cả người cũng mất đi, nàng lảo đảo hai lần, hình như đã dùng hết khí lực cả người mới đứng vững, cũng ở thời khắc này, nước mắt cũng rơi xuống, trong giọng nói mang theo một loại nghẹn ngào đè nén, nàng cực lực khống chế, nhưng khó mà che đậy sự run rẩy trong giọng nói của mình:

- Bọn họ... Đều là hi vọng của Thiên Nguyên, là hạt giống Chân Tiên, bọn họ nhiều người còn sóng, Thiên Nguyên liền nhiều thêm một phần hi vọng, hiện tại với khả năng chúng ta không thể tìm thấy Hồng nhi, có thể cứu một người… Thì cứu một người!

- Giết ra ngoài, nhất định phải bảo vệ hắn chu toàn, hắn không thể chết!

Sau khi giọng nói của Tam tiên cô trầm xuống, trầm mặc nửa ngày, có người nhấc trường kiếm lên, chỉ về phía trước:

- Nhất định phải lao ra!

Vào lúc này, một đám nữ nhân đều cắn chặt hàm răng, đã không còn người nói, cũng không có người lại khóc lóc, dù nước mắt vẫn đọng ở trên mặt, nhưng từng người từng người đều cắn chặt hàm răng, vây quanh nữ tử đang ôm Phương Hành, một mạch liều chết xông ra ngoài.

- Rống...

Có một sinh linh mọc thân rắn thật dài lao tới chỗ các nàng, lại bị một kiếm của vị Tam cô cô kia chém thành hai đoạn, nhưng thân thể bị cắt ra kia chợt bắn ngược lại, cắn vào cánh tay của Tam cô cô, sau đó nữ tử này không nhíu mày một cái, một kiếm chặt đứt cánh tay của mình, sau đó hung hăng đâm xuyên đầu của nó, găm đầu lớn trên mặt đất, rồi rời đi không quay đầu lại...

- Oanh...

Có Nham Thạch cự nhân cao hơn mười trượng lao đến, lại bị ba nữ đệ tử Phù Diêu Cung xông tới, dùng tay ôm lấy đầu của nó, sau đó một bên rơi lệ, một bên tự bạo Kim Đan, cùng hóa thành tro tàn...

Dù đại trưởng lão đã chống đỡ phần lớn truy binh, nhưng ở trên chiến trường này, cũng vĩnh viễn không thiếu kẻ địch, chỉ có điều bất luận là hung ác, kinh khủng, hung mãnh, hay âm hiểm, lại không có một kẻ có thể tới gần Phương Hành, vào lúc này, đám nữ đệ tử quanh người kia không ngừng có người trọng thương, có người bị giết, có người tụt lại phía sau, nhưng Phương Hành lại không nhận lấy một tia uy hiếp.

Ngay tại lúc này, Phương Hành không nói được lời nào, trong lòng lại có một loại cảm giác khó nói lên lời dâng lên, hắn càng ngày càng điên cuồng, lo lắng, hận không thể dùng hết sức lực toàn thân rống to, nhưng tất cả lời nói đều ngăn ở trong cổ họng, chỉ có thể mặc cho đám nữ nhân này dùng thân thể của các nàng xông phá kẻ địch, ngăn cản truy binh cho mình, tạo ra một hàng rào son phấn cùng máu thịt an toàn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận