Lược Thiên Ký

Chương 1343: Lật đổ mộ Tiên Vương

Gì?
Ngay từ đầu sau khi thấy Phương Hành thả đám đệ tử heo mập ra, phản ứng đầu Tiên của chư tu có mặt chính là há hốc mồm, thậm chí cảm thấy có phần hoang đường. Dù sao đám đệ tử heo mập kia rõ ràng là rất nhỏ yếu, người mạnh nhất cũng chỉ mới là Kim Đan. Còn lại có đủ cả Trúc Cơ, Linh Động. Trong mắt những đại tu như bọn họ thực sự là không khác gì những con kiến cả, cũng chưa từng thực sự coi bọn họ thành đệ tử của Phương Hành, chỉ giống như nuôi cho vui mà thôi. Vì vậy vô ý thức liền cảm thấy nực cười, ngay cả bọn họ cũng đều bị chèn ép chặt chẽ trong nơi truyền thừa này, một chút tâm tư phản kháng cũng không có, đám đệ tử heo mập này thả ra có ích lợi gì đâu?
Nhưng Thái Hư Bảo Bảo lại mở to hai mắt nhìn, chợt nghĩ tới một điểm.
Lúc vừa vào đây, Phương Hành cũng đã nói hắn từng tới một nơi tương tự, Thái Hư Bảo Bảo nói thẳng là không có khả năng. Nhưng sau khi hiểu rõ tu vi của Phương Hành lúc đó thì nói đó là bởi vì lúc đó tu vi của Phương Hành quá yếu, không dẫn được sự chú ý của Tiên phách trong nơi truyền thừa. Lúc đó cũng chỉ thuận miệng giải thích mà thôi, lại không ngờ tới Phương Hành lại ghi tạc trong lòng, lúc này còn nghĩ ra chủ ý như thế.
- Đây là người thế nào chứ, không phải ngay từ đầu hắn cũng đã đang suy nghĩ xem làm sao tháo dỡ được truyền thừa này để ra đấy chứ?
Thái Hư Bảo Bảo xốn xang, thật sự có phần cạn lời.
Chỉ có điều trong lòng thật sự dâng lên chút hy vọng... chủ ý này có thể được không...
Quả nhiên, sau khi đám đệ tử heo mập nghe được phân phó của Phương Hành thì mỗi đứa đều nghiêm túc, luống cuống tay chân bò dậy từ dưới đất, sau đó xếp hàng theo chiều cao, mỗi đứa đều chăm chú và trịnh trọng quát to:
- Cẩn tuân sư mệnh!
Nói rồi, mấy chục con heo mập gào lên xông ra bốn phương tám hướng của nơi truyền thừa này.
Giống như nhào vào cải trắng vậy, lấy mũi ủn, lấy đầu đụng, lấy miệng gặm, đâu còn chút dáng vẻ của heo nhà nào, rõ ràng là một đám lợn rừng, ùn ùn từng đám vọt tới bất luận vật gì chúng nó nhìn thấy ở trong nơi truyền thừa này. Có con lấy miệng cắn phù văn như ẩn như hiện trong không trung, có con lấy mũi ủn từng chùm thần quang một. Còn có con lợi hại hơn, chỉ đuổi theo ánh mắt của Phương hành. Phương Hành nhìn về hướng nào liền xông thẳng về hướng đó, cắn nát những thứ ở nơi đó.
Thậm chí còn có một con chạy thẳng tới xá lợi của Thái Hư Tiên vương, mở miệng muốn cắn.
Chỉ có điều xung quanh xá lợi tự có các loại linh quang lan tỏa, ngăn cản không cho nó tới gần nhưng nó lại không chịu bỏ cuộc, duỗi đầu há miệng nhanh chóng gào lên, kiên trì bền bỉ húc về phía xá lợi, mặt mày nghiêm túc tỏ ra không ăn được nó sẽ không từ bỏ.
Đám đệ tử heo mập này có tu vi không cao nhưng tạo hóa xác thực là không thấp. Ở thực lực, chúng đều có thần binh pháp bảo mà Phương Hành ban thưởng, đánh vỡ vài phù văn, chống lại cấm chế bắn ngược cũng không thành vấn đề. Còn ở phương diện học thức, Lộc Tẩu là một người nghiên cứu lâu năm như vậy, trên đường giáo dục chúng nó không ít. Lại nói, trong đám heo này tối thiểu có mười con trở lên có tiêu chuẩn trận pháp đại gia!
Vì vậy chúng nó đánh loạn một hồi, thật đúng là có chút đáng để ý tới...
Quy tắc cùng trận cơ trong nơi truyền thừa này đang bị hủy diệt với một tốc độ đáng sợ.
Dưới tình huống chúng nó phân tán như vậy, tất cả mọi người sợ tới ngây dại, nhưng không ngờ Tiên phách vẫn mang vẻ mặt thờ ơ không hề có vẻ bị lay động. Sự chú ý của nó đều đặt lên đám Phương Hành, để tùy đám đệ tử heo mập kia chạy loạn lung tung, căn bản nó không có một chút quan tâm nào tới chuyện đó. Hoặc có thể nói Tiên phách căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của đệ tử heo mập.
Tiên phách chỉ là một loại ý chí còn để lại, không hề có linh tính.
Mà một loại ý chí như nó, thứ có thể thấy trong mắt chỉ có người tu hành Nguyên Anh trở lên!
Đám heo mập này đối với nó giống như không hề tồn tại.
Không phải là Thái Hư Tiên Vương quá mức khinh thường, trong nơi truyền thừa này của ông ta cũng thực sự chưa từng nghĩ sẽ có tồn tại bé nhỏ như thế đến được.
Còn trong lòng Phương Hành kỳ thực cũng cảm thấy may mắn, nếu như năm đó ở Tiên điện trên Thiên Nguyên, đám đệ tử heo mập này sợ là không có tác dụng gì. Bởi vì tòa Tiên điện ở Thiên Nguyên rõ ràng chuẩn bị đầy đủ hơn trong nơi truyền thừa Thái Hư này. Chẳng những tồn tại Tiên phách mà còn có Âm Cấm Quỷ Nô, Đà Bi Thạch Quy, các ty kỳ chức, cao thủ tiến vào trong đó tự có Tiên phách khống chế bọn họ. Còn tay mơ như Phương Hành và Đại Kim Ô tiến vào, Âm Cấm Quỷ Nô, Đà Bi Thạch Quy... cũng là nhân vật cực kỳ đáng sợ rồi.
Bây giờ suy nghĩ lại, lúc đó hắn và Đại Kim Ô sau khi xông vào Tiên điện rồi trốn ra cũng phải trải qua cửu tử nhất sinh!
Nhưng ở nơi truyền thừa Thái Hư này lại có phần khác hơn so với Tiên điện. Tiên điện kia rõ ràng có người sắp xếp xong xuôi tất cả rồi mới giáng xuống Thiên Nguyên. Bên trong tự có thứ có thể ứng phó với tình huống đột phát, ví dụ như Âm Cấm Quỷ Nô chính là phòng ngừa một vài con kiến cỏ đi nhầm vào trong Tiên điện. Còn Đà Bi Thạch Quy tồn tại là vì trông coi Tiên điện, phòng ngừa một vài tình trạng đột phát, nhưng ở trong nơi truyền thừa của Thái Hư Tiên Vương này lại không có mấy thứ đó. Ông ta chỉ để lại một Tiên phách thi hành di chí lúc còn sống của ông ta ở đây mà thôi!
Dù sao, Thái Hư Tiên Vương lúc gần ngã xuống mới vội vã để lại nơi truyền thừa này, đương nhiên suy nghĩ không được đầy đủ.
Thái Hư Bảo Bảo làm khí linh, ban đầu cũng sẽ trở thành tồn tại tương tự với Đà Bi Thạch Quy ở trong nơi truyền thừa này, nhưng nó lại được chạy ra ngoài. Khi lần nữa trở về lại là một sinh linh đơn độc, đủ loại nguyên nhân mới dẫn tới tất cả chuyện phát sinh trong nơi truyền thừa này.
Một đàn tràng truyền thừa có sức mạnh cường đại, nhưng cùng lúc cũng có thiếu sót vĩ đại!
Tu sĩ Nguyên Anh trở lên bị Tiên phách chấn áp, tuyệt đối không thể gây ra sóng gió gì trong nơi truyền thừa này...
Nhưng đám đệ tử heo mập yếu ớt đến mức mọi người đều có thể nghiền chết lại tung hoành vô địch ở đây, thoải mái phá hoại!
Giống như trong một ngôi mộ đế vương dày đặc cơ quan, có thể cắt đứt bất cứ mơ mộng của bất kỳ cao thủ trộm mộ nào, nhưng lại không phòng được rắn, công trùng, chuột, kiến dưới đất.
- Sói ăn mèo, hổ ăn sói, voi ăn hổ, chuột ăn voi...
Phương Hành nhìn cảnh này cũng không nhịn được cười ha ha:
- Xem ra ta đã đánh cuộc đúng!
Trong tiếng cười lớn, trong lòng cũng cảm thấy có chút may mắn.
May là ở trong nơi truyền thừa này hắn mới có thể mở thức giới ra, thả đám đệ tử heo mập ra ngoài. Nếu ở bên trong cửa thứ ba, bị sức mạnh tràng vực áp chế, hắn không thể mở thức giới ra được, đương nhiên cũng không có cách nào thực hiện được kế hoạch này.
Hắn đứng đó cười, đám Lộc Tẩu và Ngao Liệt cũng sợ tới ngây người. Lúc này bọn họ đương nhiên cũng đã thấy rõ dụng ý của Phương Hành, kinh ngạc là một phần, và cũng khong nhịn được dở khóc dở cười:
- Mẹ kiếp đây là chuyện gì chứ, trấn áp bọn ta không còn chút sức lực phản kháng nào, truyền thừa Thái Hư Tiên Vương lại bị một đám heo phá hoại đến không còn hình dạng? Truyền ra ngoài chắc sẽ dọa một đám người sợ đái ra quần mất. Đây đường đường là Tiên Nhân Vương, ở Tiên giới cũng là tồn tại chí cao vô thượng...
- Cố tình, mộ của hắn lại bị một đám heo phá?
...
...
- Thật sự là may mắn...
Sau khi Lộc Tẩu phản ứng lại thì vội vàng truyền âm:
- Đám heo mập kia... ngươi là lão ngũ hay là lão lục thế? Ồ, chuyện này không quan trọng, nhanh nhanh, ngươi đi về phía tây bắc, ở đó có ngọn thanh đồng đăng, nhất định phải phá nó đi...
- Hướng đông nam có một chùm thần quang người khác không chú ý, thổi tan nó đi!
- Hướng chính nam dưới đạo đài có một cái phù văn, nhanh kéo nó xuống... Không thể xé nó xuống thì liền đái vào nó, làm bẩn nó đi!
Hiện giờ ông ấy đã lĩnh hội được ý đồ của Phương Hành nên nhanh chóng chỉ điểm bọn chúng.
Ông ấy và Phương Hành, một người trận pháp vô song, một người sở hữu Âm Dương Thần ma Giám, vốn chính là cao thủ có thể phá được đại trận ở đây. Chỉ có điều đang bị Tiên phách nhìn chằm chằm nên mới không có cách gì động thủ được. Bây giờ có đám đệ tử heo mập không bị Tiên phách chú ý ra giúp đỡ thì lập tức cao hứng, vội vàng truyền âm chỉ điểm cho chúng nó, khiến chúng có thể hủy diện hoàn toàn đại trận nơi đây!
Ánh mắt của Phương Hành vẫn chỉ dẫn, nơi nào quan trọng thì nhìn chỗ đó. Các đệ tử heo mập liền đánh vào nơi đó, hắn còn trực tiếp truyền âm chỉ điểm.
- Đã... Vào cửa này, liền phải thuân... theo lời nói của ta, hoặc là Tiên đồ, hoặc là...
Sau khi các loại quan khiếu của đại trận bị hủy, Tiên phách của Thái Hư Tiên vương cũng xuất hiện các loại thay đổi. Nó dường như căn bản không cảm thấy nơi truyền thừa này đang bị phá hoại, vẫn nhìn chằm chằm vào đám Phương Hành, thúc giục bọn họ đưa ra lựa chọn. Nhưng ngay cả chính nó cũng không cảm giác được, lúc nói chuyện, thân ảnh của nó đã nhạt dần, không ngừng lập lòe, giọng nói chậm chạp...
- Giết đi, thay sư phụ trút giật, lật tung cái chỗ chết tiệt này lên...
- Chúng ta là một đám sủng vật được nuôi dưỡng đúng cách, sư tôn chỉ đâu chúng ta phá đó...
- Cẩn thận một chút, có vài bảo bối cần lấy, đừng nên lãng phí...
Mỗi đệ tử heo mập ý chí vang dội hô to gào thét, tả xung hữu đột trong nơi truyền thừa, nơi chúng đi qua trở nên hỗn độn.
Nếu là bình thường, nhìn một bảo địa bị hủy như thế, chư tu đại khái sẽ đau lòng nhức óc, nhưng bây giờ...
... Cho tới giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy đám heo mập này thuận mắt đến thế!
Vù... vù
Sau khi căn cơ cùng phù căn trong đại trận truyền thừa càng lúc bị phá hoại nặng hơn, sự thay đổi của Tiên phách cũng càng lúc càng kịch liệt. Sau một hồi lâu, nó đột nhiên run lên, hai con mắt bỗng nhưỡng cao giống như đang ngưng tụ lại luồng lực cuối cùng quét về bốn phía. Sau đó trong miệng lẩm bẩm, giọng nói truyền vào đáy lòng mỗi người:
- Trời giáng tai kiếp, Thái Hư môn đóng lại, truyền thừa vô tận chỉ chờ hữu duyên...
Cùng lúc đó, Tiên quang trước đây trói buộc trên người bọn Phương Hành bây giờ xoay mình đã lóe lên, bị nó thu lại.
Sau đó trong nơi truyền thừa này dường như bị sức mạnh nào đó đè nén, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được co lại.
Long trời lở đất, quy về một đoàn, sức mạnh khổng lồ lại đè lên đám Phương Hành, đẩy bọn họ ra ngoài.
- Nơi truyền thừa bị phá hỏng, sắp bị đóng lại rồi, chúng ta chạy mau...
Thái Hư Bảo Bảo nhìn thấy cảnh này thì vội vàng kêu to, dáng vẻ vắt chân lên cổ phóng ra ngoài.
- Không lấy được vài món bảo bối thì sao có thể yên tâm ra ngoài được?
Phương Hành lại phóng về phía trước, tay áo mở ra thi triển Tụ Lý Càn Khôn, cuốn mấy món pháp bảo đi.
- Thực sự được cứu rồi sao?
- Thực sự được một đám heo cứu sao?
Những tu sĩ khác vẻ mặt cổ quái, đầy bụng dở khóc dở cười, nhao nhao phóng ra bên ngoài nơi truyền thừa.
- Con mẹ nó đây là mộ Tiên Vương đó, vậy mà lại để một đám heo lật tung lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận