Lược Thiên Ký

Chương 1642: Có thể chết, không thể thua




- Oành!

Trong loạn chiến, Phương Hành đã bị vây quanh, nhưng đánh lâu như thế, hung hiểm tầng tầng, lại không thấy dấu hiệu thất bại!

Vừa lấy đao phá đao, mạnh mẽ đẩy lùi Từ Thiếu Yết, ngay cả hơi cũng không kịp thở, ở bên trái, ba mươi hai tu sĩ có Tiên Danh tạo thành đại trận đã như bánh xe xoay tròn vọt tới, đạo đạo tiên kiếm kích xạ, hầu như nắm giữ khả năng xé rách tất cả, mắt thấy muốn trực tiếp chém Phương Hành thành hai nửa, nhưng hắn chỉ cắn răng cười gằn, tay trái xoay một cái, lại dùng một tay triển khai thần thông, Thiên Địa Đại Ma Bàn sinh ra, âm dương nhị khí trên dưới di động, va chạm với đại trận, chỉ nghe răng rắc một tiếng, đại trận vỡ vụn, vô số tiên kiếm nát tan, ba mươi hai tên tu sĩ Thiên Nguyên cũng máu phun phè phè, như diều đứt dây ngã ra ngoài. .

Nếu là đấu pháp bình thường, thủ đoạn như vậy có thể khiếp sợ bốn toà, làm người cảm thán.

Nhưng hôm nay là loạn chiến!

Loạn chiến chính là mắt không kịp nhìn, đừng nói để người nghị luận khen ngợi, thậm chí ngay cả thời gian cân nhắc cũng không có!

- Giết!

Vừa mới đẩy lùi đại trận của Thiên Nguyên, một bên khác đã có bốn năm sinh linh Thần tộc hình rắn lấn đến gần người, vòng quanh hai chân Phương Hành, năm xà như mãng, chăm chú quấn chặt, ngay cả ngôi sao cũng sẽ bị chúng nó quấn đến phá nát, nhưng Phương Hành thầm vận thần thông, thân thể bùng lên mấy lần, chỉ nghe nhiều tiếng nổ tung, là năm sinh linh Thần tộc thân rắn bị hắn chấn thành mấy đoạn, kêu thảm thiết chết ở trong loạn cục!

- Chít chít...

Nhưng bởi vì trì hoãn, một con quái vật vọt lên, lưng mọc chín mắt, sáu cánh, trong bụng có mười hai chân nhỏ, răng nanh lòi ra ngoài, chính là U Ẩn Trùng Mẫu trước đây vì đối phó Thanh Nhan Tiên Tử, không tiếc bản nguyên sinh ra một con ác quái, bây giờ ăn được không ít huyết nhục, đã trở nên cực kỳ khủng bố, không chỉ lực lượng mạnh mẽ, lại còn có thần trí, thừa dịp Phương Hành không lưu ý, từ trong bóng tối nhào ra, muốn thôn phệ Phương Hành...

Vào lúc này xung quanh Phương Hành, thế công như thủy triều, căn bản không có cách né tránh hoặc triển khai thần thông.

Hơn nữa yêu quái này nham hiểm, lại chuyên nhằm vào cánh tay trái của Phương Hành, như muốn trong một đòn, trước tiên cắn đứt một cánh tay của Phương Hành lại nói, hơn nữa từ thế cục hôm nay đến xem, coi như Phương Hành muốn thu hồi cánh tay trái này, cũng hoàn toàn không kịp...

- Ha ha ha ha...

Trong loạn cục, sát cơ khắp nơi, lúc nào cũng có hung hiểm, Phương Hành lại cất tiếng cười to, mắt thấy quái vật kia vọt tới, mình không kịp thu tay, trái lại không có dự định thu tay về, tay trái đột nhiên nắm lại, đưa vào trong miệng quái vật kia, chỉ nghe "răng rắc", trong lúc nhất thời xung quanh người người đại hỉ, cho rằng cánh tay của hắn đã bị quái vật cắn đứt, ở trong lúc ác chiến, mất một cánh tay, này chính là tổn thất hơn nửa sức chiến đấu!

Bọn họ đều cảm thấy đây là một cơ hội, bỗng dưng bạo hống, vội vàng vọt tới.

Nhưng rất nhanh bọn họ lại khiếp sợ phát hiện, cục diện không giống như mình nghĩ!

Tiếng răng rắc kia, không phải thanh âm cánh tay của Phương Hành bị cắn đứt, mà là răng nanh của quái vật bị chấn gãy, cánh tay trái của Phương Hành vận chuyển thần thông, lại còn cứng hơn tiên thiết, bàn tay chủ động đưa vào trong miệng quái vật kia, không những không bị quái vật cắn đứt, trái lại đập vỡ mấy cái răng nanh, còn dựa thế thăm dò vào bụng, ở trong tiếng kêu thảm của quái vật, nội tạng đều bị kéo ra, như Lưu Tinh Chùy vung vẩy về bốn phía...

Phốc phốc phốc phốc...

- A...

- Chạy mau...

Hắn quét qua như thế, lấy quái vật kia làm binh khí, đánh cho bốn phương người ngã ngựa đổ, không biết có bao nhiêu sinh linh Thần tộc bị hắn quét qua đụng đến chia năm xẻ bảy, cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ Thiên Nguyên bị hắn quét đến gãy xương gân đứt, khu vực mấy chục dặm bị hắn quét ra ngoài, bất luận là tu sĩ Thiên Nguyên hay sinh linh Thần tộc, đều lùi ra ngoài vòng tròn này, nhìn Phương Hành cả người đẫm máu, nhưng hung mãnh như chiến thần, cảm giác được khí lạnh từ đáy lòng bay lên, cả người có chút lạnh lẽo, ánh mắt hiển lộ hết kính nể...

- Chuyện này... này vẫn là người sao?

Nhìn con quái vật cực kỳ đáng sợ kia, lại bị Phương Hành móc ruột, giống như chơi diều quét bốn phía, chít chít kêu thảm thiết, bọn họ rõ ràng cảm nhận được thực lực của Phương Hành khủng bố, trái tim thình thịch nhảy lên!

- Con sâu nhỏ xấu như thế, cũng muốn cắn ta?

Phương Hành bức lui chúng tu và sinh linh Thần tộc, xách quái vật kia tới trước người, quái vật này còn chưa có chết, răng nanh cực kỳ sắc bén, móng vuốt có thể so với tiên kiếm đâm về phía Phương Hành, Phương Hành trực tiếp đạp một cước, đạp nó bay về phía một ngôi sao, chấn động đến ngôi sao kia run rẩy, tro bụi tràn ngập vào trong tinh vực, lại dùng sức ép mấy lần, sau đó âm thanh hung tợn mới từ trong ngôi sao kia truyền ra:

- Không biết tiểu gia ta ba tuổi liền dám đâm tổ ong vò vẽ sao?

Cái dáng vẻ kia thực để người hoảng sợ, không biết làm bao nhiêu người run lập cập.

Sau khi giẫm chết quái vật, Phương Hành nhảy một cái, đã nhảy về tinh vực, ánh mắt quét qua, phàm là bị ánh mắt của hắn lướt qua, không ai không cả kinh, theo bản năng muốn lui về phía sau, Phương Hành cười ha ha, lần thứ hai nhấc lên đại đao, mấy đạo tiên mang lay động, tiếng đàn không biết nơi nào đến mơ hồ có thể nghe được, boong boong mãnh liệt, theo hung khí của hắn chập trùng bất định:

- Còn chưa đã nghiền, đến giết đi...

Rào...

Hắn vọt vào trong vòng vây, có điều lần này không giống như đối phương vây giết hắn, mà như hắn đuổi theo một đám người giết, chỗ đi qua người ngã ngựa đổ, bất luận đối phương là cao thủ thần thông mạnh mẽ hay tạo thành đại trận, đều bị hắn lấy cứng chọi cứng, lấy cường chiến cường, khắp nơi đều là khói thuốc súng cuồn cuộn, khắp nơi đều là biển máu, khắp nơi đều là thanh âm kêu thảm thiết!

Mảng lớn chiến trường này, như trở thành lò sát sinh...

- Phương Hành, không nên giết nữa, nếu ngươi tiếp tục giết, thì thật không quay đầu lại được...

Ở ngoài chiến trường, Thanh Nhan Tiên Tử, Đạo Vô Phương cùng với một ít người Thiên Nguyên tin tưởng Phương Hành, nhận thức Phương Hành, vì lẽ đó không có gia nhập hỗn chiến, lúc này sắc mặt đã phức tạp tới cực điểm, không cách nào hình dung bọn họ hối hận và tuyệt vọng, bọn họ đều không tham chiến, cũng không cách nào ngăn cản người khác tham chiến, nhưng vào lúc này, trong lòng bọn họ dày vò còn khó chịu hơn, không nguyện nhìn thấy Phương Hành bị thương, cũng không muốn nhìn thấy hắn tiếp tục giết người...

Ở bước ngoặt này, Thanh Nhan Tiên Tử thực không nhịn được, lại vọt thẳng vào chiến trường, muốn ngăn cản những thứ này.

- Chính vì có những người này, ta mới không quay đầu lại được!

Nhưng Phương Hành không để ý, đánh về phía nàng một chưởng, khách khách, Thanh Nhan Tiên Tử bị hắn đánh bay ra ngoài vòng chiến, thân mê uể oải ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, tâm thần khuấy động, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi...

- Thanh Nhan Tiên Tử, hắn đã giết ra tính tình, ngươi không ngăn cản được hắn rồi...

Đạo Vô Phương vội vã chạy tới, đỡ lấy Thanh Nhan Tiên Tử, vô cùng đau đớn khuyên bảo...

Nhìn chiến trường kia, ánh mắt của hắn cũng dần dần rơi vào trong tuyệt vọng!

- Người này lợi hại, dưới Đại La khó gặp địch thủ!

Mà nhìn chiến trường hỗn loạn tưng bừng, bình tĩnh nhất chính là Đại La Kim Tiên Độc Long Tử, nhìn thấy Phương Hành lấy cứng chọi cứng, lấy cường chiến cường, hai con mắt của hắn lạnh như băng, khẩu khí đông cứng mở miệng:

- Nếu tiếp tục như vậy nữa, nhân mã hai phe sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn dây dưa đến chết, bất quá cũng phải bỏ ra cái giá khổng lồ, chỉ là tiểu nhi kia pháp lực cuồn cuộn, càng chiến càng mạnh, cũng không biết hắn hao hết pháp lực là chuyện khi nào, rất khó nói...

- Đúng vậy, tuy thực lực song phương cách xa, hắn bị dây dưa đến chết là chuyện sớm muộn, chỉ là thực khó nói sẽ kéo tới khi nào, vị “đệ đệ' này của ta, quả nhiên là dũng mãnh thiện chiến, chỉ vì trước đây hắn vẫn xảo quyệt gian giảo, chơi đùa khôn vặt, làm cho ta có chút bất ngờ, không nghĩ tới hắn còn có một mặt khủng bố bực này, ha ha, là ta nhìn nhầm...

Mắt dọc của Độc Long Tử lấp loé mấy lần, âm thanh biến thành Đế Thích, nhẹ giọng hít một hơi, sau đó khẽ lắc đầu, trầm ngâm hỏi:

- Tiên sinh, dưới cái nhìn của ngươi, những người kia còn cần bao lâu mới có thể đánh bại hắn?

- Hắn sẽ bị giết chết, nhưng sẽ không bị đánh bại!

Âm thanh của Độc Long Tử nói.

Đế Thích trầm ngâm, sau một lát mới nói:

- Nhưng ta còn không muốn hắn chết, giữ lại hắn còn có tác dụng!

Độc Long Tử nói:

- Vậy chỉ có ta ra tay!

Đế Thích nhìn chiến cuộc, trầm mặc một lát mới nói:

- Thời gian cũng sấp xỉ rồi, lại kéo nữa sợ là Thần Chủ và ba vị trưởng lão của Thiên Nguyên sẽ phát hiện bên này tử thương nặng nề, trở lại xem xét, phiền phức tiên sinh rồi!

- Dễ như ăn cháo...

Độc Long Tử nhàn nhạt mở miệng, sau đó bước ra một bước, ngôi sao nổ tung.

Độc Long Tử bước ra bước thứ hai, tốc độ tăng lên tới cực hạn, ngay cả thân hình của hắn cũng giống như hòa vào trong hư không, chỉ có thể nhìn thấy thân hình hắn đột nhiên biến mất, bụi mù xuất hiện ở trong tinh vực, trực tiếp tiến vào chiến trường, bụi mù giăng khắp nơi, hết thảy sinh linh Thần tộc và tu sĩ Thiên Nguyên đều bị đánh bay, lưu lại một mảnh lớn trống không, sau đó bụi mù nhằm vào trung tâm nhất… Phương Hành!

Phốc!

Một chưởng chặt chẽ vững vàng đánh vào sau lưng Phương Hành, đánh hắn bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, như một tấm lụa đỏ...





Bạn cần đăng nhập để bình luận