Lược Thiên Ký

Chương 1794: Ngây thơ




Phương Hành sớm ý thức được trong Chư Tử đạo tràng có người, tồn tại này còn mạnh hơn ba vị Thánh Nhân, chỉ là sau khi mình đánh vào Chư Tử đạo tràng, người kia không có lên tiếng, chính là không muốn đắc tội mình, mình cũng không thèm để ý hắn, nhưng khi tồn tại kia nhịn không được mở miệng, quấy rầy mình cướp bóc, thần sắc của hắn liền không vui, áo bào phần phật, xoay người qua, ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp xuyên qua vô số kiến trúc và sông núi, nhìn về một động phủ bí ẩn, chính là địa phương tồn tại kia bế quan...

- Nguyên lai... Ngươi đã sớm phát giác ta ở chỗ này...

Tồn tại kia thấy ánh mắt Phương Hành nhìn thấu hết thảy hư ảo, trông thấy mình, cũng hơi kinh ngạc, cười khổ một tiếng, lập tức thở dài, thấp giọng nói:

- Những vật này, đều sắp vận chuyển về tinh vực, cho tiên quân chinh phạt bốn phía sử dụng, ngươi bất mãn với Chư Tử đạo tràng, lão phu có thể lý giải, nhưng ngươi đoạt sạch những tư nguyên kia, chẳng phải là hại những tướng sĩ kia sao?

Phương Hành nghe không vui, hừ lạnh một tiếng, tay áo hất ra ngoài:

- Ra đây nói chuyện!

Ầm ầm… vô số cung điện chia năm xẻ bảy, đại địa rạn nứt, thương khung biến sắc, động phủ của vị kia bị xé thành hai nửa, một lão giả khô gầy mặc hắc bào xuất hiện ở giữa không trung, bị người bức đi ra như vậy, cũng cực kỳ không vui, nhưng vẫn duy trì trấn định, ánh mắt có chút nặng nề nhìn Phương Hành, không có lộ ra sát khí...

- Ngươi là người phương nào, đạo hiệu là gì, xưng tên ra!

Phương Hành nhìn thoáng qua, phát hiện không biết, liền lắc lắc tay áo, nhàn nhạt mở miệng.

- Ha ha, lão phu tên Đế Chân, là người đứng đầu Chư Tử đạo tràng ở phương này...

Lão giả kia khẽ thở dài, thanh âm thật thấp giới thiệu.

- Ngươi chính là một trong bốn vị Thánh Tôn kia, người giám thị lấn thiên đại kế?

Phương Hành nghe xong đã minh bạch, người này không phải Thiên Nguyên Thánh Nhân, mà là Thánh Tôn tới từ Tam Thập Tam Thiên, giám thị lấn thiên đại kế, bây giờ hắn đã biết, Chư Tử đạo tràng tổng cộng có bốn vị Thánh Tôn, người xóa tên mình tên Mộ Uyên là một cái, Liên Nữ là một cái, chỉ còn hai người mình không biết, vị trước mắt này, xem ra là một trong hai vị Thánh Tôn còn lại.

- Chính là lão phu!

Vị Thánh Tôn kia thở dài, nhẹ gật đầu.

Phương Hành lại cười lạnh, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Trong bốn người các ngươi, ngoại trừ Liên Nữ, những người khác cùng ta không có giao tình gì, ngươi chỉ là một hóa thân, không phải đối thủ của ta, cũng dám ra đây cản ta?

Lúc này, các đệ tử của Chư Tử đạo tràng chạy trốn bốn phía, thấy Thánh Tôn lộ diện, trong lòng đều đại định, ngừng lại, nhìn về phía hắn hành lễ, nghĩ rằng có người chế ước ma đầu kia, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, sau khi ma đầu kia biết đến tên tuổi Thánh Tôn, thế mà không chút nghĩ ngợi nói như thế, trong lòng không khỏi phát run: Ma đầu kia thật cuồng!

Ngay cả Phương Tiểu Mỹ và Phương Thanh La cũng có chút giật mình, không nghĩ đến trưởng bối nhà mình mạnh như vậy!

Đối mặt ba vị Thánh Nhân còn rất khách khí, nhưng đối mặt Thánh Tôn, lại không che giấu sát khí chút nào!

Nhưng đối mặt với Phương Hành cuồng ngôn, vị Thánh Tôn kia lại không bác bỏ, phảng phất như hắn cũng cho rằng Phương Hành nói là thật, trầm mặc nửa ngày sau mới nói:

- Lão phu cũng biết một hóa thân ở đây, không phải đối thủ của ngươi, chỉ là thấy ngươi làm quá mức, mới đi ra hỏi ngươi một câu, ngươi hận Chư Tử đạo tràng lại sâu, cũng bất quá là tư oán với Mộ Uyên, có rất nhiều phương pháp giải quyết, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lựa chọn cách này, thật muốn hủy lấn thiên đại kế, đối địch với Chư Tử đạo tràng, đối địch với Thiên Nguyên sao?

Nói đến chỗ này, trong thanh âm của hắn đã có mấy phần chất vấn.

Phía dưới, đệ tử của Chư Tử đạo tràng cũng giận dữ nhìn về phía Phương Hành, có loại cùng chung mối thù!

Phương Hành nghe lời ấy, lại cười lạnh hỏi:

- Ta làm sao không biết, khi nào Chư Tử đạo tràng trở thành đại biểu của Thiên Nguyên?

Vị Thánh Tôn kia nghe vậy không khỏi giật mình, lập tức có chút tức giận, trầm giọng nói:

- Còn phải nói sao, tạo hóa của Thiên Nguyên bây giờ, là chúng ta mang đến, tiên quân của Thiên Nguyên bây giờ, là chúng ta chỉ dạy, nếu như không có chúng ta, Thiên Nguyên làm sao có thể chinh chiến với Tiên Giới? Bây giờ Chư Tử đạo tràng, hội tụ kỳ tài của Thiên Nguyên, sớm đã cùng Thiên Nguyên chung một nhịp thở, thế nhân và đạo tràng một lòng, ngươi còn có thể có dị nghị sao?

- Chư Tử đạo tràng đến tột cùng là cứu tinh của Thiên Nguyên, hay dã tâm của các ngươi, cái này ai có thể nói chuẩn?

Phương Hành không chút nghĩ ngợi, cười lạnh:

- Ngươi không cần ám chỉ công lao của các ngươi, những lời này lừa gạt người khác còn được, gạt ta lại là trò cười, thật cho rằng ta không biết là ai phát động lấn thiên đại kế sao? Là những Tiên Vương vẫn lạc kia, bốn người các ngươi, không đúng, ba người các ngươi, ngoại trừ Liên Nữ, bất quá là phụng lệnh giám thị lấn thiên đại kế, miễn nó xuất hiện sai lầm mà thôi, thế nhưng bây giờ? Ha ha, các ngươi cũng nhìn thấy hy vọng trở thành Tiên Đế? Thiên Nguyên này, đã trở thành bàn đạp giúp đỡ bọn ngươi thực hiện dã tâm nha?

Vị Thánh Tôn kia nghe vậy, sắc mặt đại biến, nghiêm nghị nói:

- Ngươi ngậm máu phun người!

- Ta nói còn rất nhẹ!

Phương Hành bật cười nói:

- Nếu nói hung ác chút, ta ngay cả đám Tiên Vương kia cũng mắng! Nguyên lai Thiên Nguyên bị Cổ Thánh chém trường sinh, đuổi Tiên Nhân đi, thiên địa tuần hoàn, luân hồi vô tận, đã có thể tồn tại càng lâu, là các ngươi, không cam lòng ở Tiên Giới suy tàn, ánh mắt mới nhìn chằm chằm vào Thiên Nguyên, kéo Thiên Nguyên vào trong kiếp số của các ngươi!

Hắn và Thánh Tôn đối thoại, thanh âm oang oang, truyền bốn phương tám hướng, chư vị đệ tử của Chư Tử đạo tràng đều nghe rõ ràng, sắc mặt không khỏi đại biến, từ trước đến nay đối với bốn vị Thánh Tôn chỉ có kính ngưỡng, trên mặt lần thứ nhất xuất hiện vẻ mờ mịt...

Mà vị Thánh Tôn kia thì mắt lộ ra tàn khốc, khuôn mặt giận dữ, lạnh giọng nói:

- Hoang đường! Hoang đường! Lời này của ngươi buồn cười đến cực điểm, cần biết Thiên Nguyên đã đứt con đường phi thăng, gãy mất trường sinh, gãy mất hi vọng tiếp tục đi tới, là chúng ta cho bọn hắn hi vọng, cho bọn hắn khả năng tiếp tục đi tới, tu sĩ thiên hạ này, ai không cảm kích chúng ta?

- Vậy để bọn hắn tiếp tục cảm kích đi!

Phương Hành bật cười, lãnh đạm nói:

- Chuyện này, ta không có hứng thú tranh luận với ngươi, chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề!

Hắn chậm rãi bước ra, âm thanh lạnh lùng nói:

- Mộ Uyên đang ở đâu?

Thần sắc vị Thánh Tôn kia âm trầm, lạnh lùng nói:

- Bây giờ chính là thời điểm Chư Tử đạo tràng nhập chủ Tam Thập Tam Thiên, ta làm sao có thể để ngươi vào lúc này đi quấy rầy hắn?

- Ngươi không nói ta tìm không ra sao?

Phương Hành cười lạnh nói:

- Bằng chút bản lãnh ấy của ngươi, cũng không ngăn được ta!

- Ngươi...

Vị Thánh Tôn kia bị tức đến nổi điên, từ khi hắn hiện thân, bất luận kẻ nào của Thiên Nguyên thấy hắn, đều cực kỳ kính ngưỡng, như đối mặt với Tiên Đế, chưa từng nghĩ tới, bây giờ sẽ có một sinh linh Thiên Nguyên khinh thị hắn như vậy?

Càng mấu chốt là, đối mặt với nhục nhã bực này, hắn còn nói không ra lời gì, tâm thần thay đổi thật nhanh, hắn âm thầm làm xuống một quyết định, tiên pháp vận chuyển, một tiếng ầm vang, chín đạo quang hoa hiển hiện ở sau lưng, tiên uy ngưng tụ tới cực điểm!

- Thật dám động thủ với ta?

Phương Hành cười phá lên, ống tay áo phất một cái, muốn trấn sát người này.

Nhưng thời điểm vị Thánh Tôn kia ngưng tụ tiên uy tới mạnh nhất, lại không có đánh tới Phương Hành, mà đột nhiên đánh về phía một phương hướng khác, chỉ nghe ầm vang, ở phía nam Chư Tử đạo tràng, một dải hào quang tràn ngập các loại màu sắc băng liệt, vô số bảo quang phát tán giữa thiên địa, Phương Tiểu Mỹ và Phương Thanh La đều nghĩ vị Thánh Tôn kia muốn gây bất lợi cho bọn họ, vội vàng núp ở sau lưng Phương Hành, nhưng lúc ngẩng đầu lên xem, lại hơi kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ âm thanh xé rách, thì không có nguy cơ gì đánh tới!

- Ngươi hủy truyền tống trận?

Thời điểm Thánh Tôn xuất thủ, Phương Hành cũng không có bất kỳ động tác gì, mắt lạnh nhìn một màn này phát sinh.

Vị Thánh Tôn kia cười lạnh, trên mặt có vẻ dứt khoát, lạnh giọng nói:

- Không sai, ta hủy truyền tống trận, ngươi liền không có khả năng đi vào sâu trong tinh vực, cũng không có khả năng ở thời điểm then chốt này, đi quấy rầy trận chiến nhập chủ Tam Thập Tam Thiên!

Bao quát ba vị Thánh Nhân, lúc này nghe được Thánh Tôn nói, sắc mặt đều đại biến!

Lúc trước vì dựng lên truyền tống trận có thể liên hệ các viện của Chư Tử đạo tràng, bọn họ phí không ít tâm huyết, bình thường truyền tống tiên quân cũng tốt, truyền tống tài nguyên cũng tốt, đều dựa vào trận này, lại không nghĩ tới, vị Thánh Tôn kia vì đề phòng Phương Hành, thế mà hủy nó đi!

Bởi vậy có thể thấy, trong lòng vị Thánh Tôn kia cực kỳ kiêng kị Phương Hành!

Nhưng Phương Hành thấy vậy, chỉ cười lạnh một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Ngây thơ...

- Nếu ngươi có lửa giận muốn phát tiết, hóa thân này của lão phu chôn vùi thì đã có sao, nhưng trận đại chiến kia...

Vị Thánh Tôn kia có chút đại nghĩa lẫm nhiên nói, rõ ràng có quyết tâm chịu chết, làm xong chuẩn bị hóa thân mất mạng ở trong tay Phương Hành, nhưng đột nhiên nghe Phương Hành nói, sắc mặt hơi biến, quát khẽ:

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói là, ngươi quá ngây thơ!

Phương Hành cười một tiếng, xa xa vẫy tay, một đạo quang hoa bay vào tinh không vô tận.

Thời gian cũng không lâu, chỉ cảm thấy hư không chung quanh chấn động, không gian xé rách, nửa ngày sau, sao trời lệch vị trí, phảng phất như bị một loại lực lượng vô hình điều khiển, thế mà hóa thành một truyền tống trận, sau đó chỉ thấy ở trung tâm sao trời, không gian đung đưa, thình lình xuất hiện một cái động lớn, một chiếc tiên thuyền to lớn từ trong động chui ra, tinh huy đung đưa, qua trong giây lát liền tới, đi tới trước người Phương Hành, trên thuyền, hai nữ tử ánh mắt yên tĩnh nhìn hắn.

- Tâm thần hóa niệm, chỉ điểm sao trời, hóa thành truyền tống trận?

Vị Thánh Tôn kia nhìn thấy một màn này, sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn Phương Hành đã có chút hoảng sợ.

- Thế mà... Lại có tiên thuyền lớn như thế?

Các đệ tử của Chư Tử đạo tràng thì bị tiên thuyền khổng lồ kia chấn kinh.

- Mẫu thân... Mẫu thân...

Phương Tiểu Mỹ ngạc nhiên kêu lớn, nhận ra một vị nữ tử trên thuyền.

Phương Hành, thì nhàn nhạt cười lạnh, có chút khinh bỉ nhìn về phía vị Thánh Tôn kia:

- Nói ngươi ngây thơ, là bởi vì kiến thức của ngươi không có tiến bộ, bây giờ đã qua ba trăm năm, ngươi cho rằng khoảng cách từ Thiên Nguyên đến Tam Thập Tam Thiên, còn vây được ta sao?





Bạn cần đăng nhập để bình luận