Lược Thiên Ký

Chương 1307: Yêu ma khắp nơi trên đất

Cực nhanh đã vô tung vô ảnh, trong một thoáng, đại hội luận đạo mười năm một lần của Tiên cảnh đã tới.
Mà lần này nhân vật chính của đại hội luận đạo chắc chắn là ba người Phương Hành.
Từ một ngày trước, đệ tử của ba vị tôn chủ là Ngọc Ki Tử, Bất Trần Tăng, Yêu Đào Nhi đã đồng thời đến đây mang theo phap chỉ của ba vị tôn chủ, ra lệnh cho ba người bọn họ tham dự đại hội luận đạo. Còn mấy người Phương Hành quả thực đúng hẹn xuất quan, vô cùng tôn trọng tiếp nhận pháp chỉ, trước sau giấu diếm dị ý, cung kính giống như ba con rối. Ngọc Ki Tử cùng Bất Trần Tăng,Yêu Đào nhi nhìn thấy vậy thì trái tim tất nhiên là vô cùng vui sướng, suốt đêm bâm rbaso tất cả tình huống này lên ba vị tôn chủ, một tảng đá lớn đè trong tim rốt cục cũng hạ xuống.
Tới ngày thứ hai, sáng sớm, sơn chủ Vong Tục sơn đã sắp xếp xong xuôi Tiên loan ở dưới chân núi, chở riêng ba người Phương Hành. Một đường chạy như bay chạy thẳng về hướng Phi Tiên hồ trong Tiên cảnh. Phi Tiên hồ cũng là một nơi kỳ diệu của Tiên cnarh này. Tiên khí cực thịnh hơn cả những danh sơn đại xuyên khác, hơn nữa vị trí cũng không thiên không lệch, vừa hay ở chính giữa lãnh địa của ba vị tôn chủ, cách mỗi nhà bọn họ vô cùng gần nhưng lại không thuộc sở hữu của bất kỳ người nào. Theo Ngọc Ki Tử nói, mỗi một lần đại hội luận đạo đều thực hiện ở đó.
Cứ vậy một đường chạy như bay tới Phi Tiên hồ lại chỉ nhìn thấy bên dưới có sóng người cuộn trào mãnh liệt. Bất kể là bách tính phàm tục hay là hạng người tu hành đều giống như một con kiến hôi, điên cuồng đuổi về phía trước. Đây là một việc trọng đại trong mười năm nay, trong Tiên cảnh, mỗi sinh linh đều đang sôi trào, trong vòng vạn dặm cũng chạy tới chỗ này xem lễ. Ở một mức độ nào đó, đại hội luận đạo lần này của Tiên cảnh được xưng lại tụ hội lớn nhất của Tiên cảnh cũng không quá đáng.
- Ba đệ tử bái kiến ba vị sư tôn...
Phi Tiên Hồ cũng không xa, khoảng hơn nửa canh giờ đã đến nơi, từ rất xa liền nhìn thấy phía trước có bốn ngọn núi lớn ở đó. Không gian trong núi lớn đang có một cái hồ lớn Tiên khí mờ mịt, mà ở trên đỉnh ba ngọn núi lớn có Đại Đức Đạo chủ, Đại Bi Phật chủ cùng Đại Uy Yêu chủ đều đang suất lĩnh một đám môn nhân đệ tử của mình ở đó đợi tới giờ. Trú đóng ở trên đỉnh núi. Còn Tiên loan của đám ba người Phương Hành đang chạy tới từ phía xa rồi dừng lại ở trước núi. Đám Phương Hành xuống xe, rất cung kính hành lễ với ba người kia, giống như những con rối.
- Ha ha, được, được...
Đại Đức Đạo chủ cùng hai vị tôn chủ khác liếc nhau một cái, đều nhìn thấu sắc mặt vui mừng trong đáy mắt nhau. Rất rõ ràng, bọn họ cực kỳ thỏa mãn với ba vị đệ tử này, theo đạo lý thì thời gian tu hành của mấy người Phương Hành không dài lại chưa từng được nghe bọn họ giảng đạo, nhưng nhìn khí cơ, nhìn thần hồn lại phát hiện ba người bọn họ đều đã đần độn, có dáng vẻ khá hỗn độn. Mà, tam đại truyền thừa mà bọn họ tu luyện đã sâu sắc hiện ra, nói rõ ba người bọn họ chờ mong không hề uổng phí, so với mình tưởng tượng còn hoàn hảo hơn.
- Đến đây, ba người các ngươi, đến bên người chúng ta ngồi xuống đi!
Ba vị tôn chủ hài lòng quan sát thêm vài lần rồi liền vẫy tay gọi đám Phương Hành đi qua đó. Mấy người Phương Hành cũng không do dự liền chia ra đi tới phía sau bọn họ, nhu thuận cung kính, chính xác là không khác gì những đệ tử khác bên cạnh bọn họ cả. Cảnh tượng này ba vị tôn chủ nhìn trong mắt càng thấy vui mừng, thậm chí sau khi lấy thần niệm dò xét cũng phát hiện bọn họ quả thực không có gì giấu giếm, đều là dáng vẻ đạo chướng ngấm sâu, trong lòng càng thêm thả lỏng. Vẫy bàn tay lớn một cái liền có không biết bao nhiêu Tiên cơ thị nữ được dâng nên, mỗi người nắm đạo bào pháp y mặc lên người mấy người Phương Hành. Chợt nhìn qua tay áo bay bay, ngọc quan búi đầu, thật có vài phần phong phạm Tiên gia...
Chỉ là loáng thoáng lại làm cho người ta có cảm giác đang ăn diện cho tế phẩm.
... Thật giống như lúc hồi hương tế trời, cần phải phủ một tấm vải đỏ lên đầu heo vậy.
- Nghìn năm qua, đại hội luận đạo đã mở ra vô số lần, cũng không biết đã có bao nhiêu sinh linh vạn tộc tham gia vào đại hội, không thiếu người nổi bật tham gia luận đạo, chỉ tiếc là người phù dung sớm nở tối tàn có, nhưng người chân chính nhận được truyền thừa Tiên mệnh lại không nhiều lắm, duy nhất một người có hy vọng chính là Cửu Đầu Trùng lại ở ba mươi năm trước đã gây ra Cửu Đầu Trùng họa, vĩnh viễn mất đi Tiên cơ...
Đại Đức Đạo chủ thoạt nhìn có phần cảm khái, nhẹ nhàng than thở rồi nói tiếp:
- Cũng may, có được tất có mất, Cửu Đầu Trùng ba mươi năm trước làm Tiên cảnh đại loạn, nhưng bây giờ chưa tới ba mươi năm đã có ba người các ngươi tới, hơn nữa các ngươi đều xuất thân Tiên hương Thiên Nguyên, người mang đại khí vận, lại có tuệ căn, tu luyện tam đại truyền thừa thần công rất khá, lần này lão đạo ta kỳ vọng rất cao với các ngươi, hy vọng chút nữa đại hội luận đạo bắt đầu các ngươi hãy cố gắng biểu hiện, nhận được cảnh chủ... Tiên mệnh ưu ái!
- Tất sẽ không phụ sự kỳ vọn của sư tôn!
Ba người Phương Hành cũng chỉ cùng nói một câu bằng lòng rồi lần nữa cúi người hành lễ.

- Ha ha, lời thừa thãi thì không cần phải nói nhiều nữa, lão nhân gia ông ta nhất định sẽ hài lòng!
Đại Uy Yêu chủ cười lạnh một tiếng, cắt đứt lời nói của Đạo chủ, sau đó phất ống tay áo một cái:
- Ai về chỗ nấy đi!
Giọng của ông ta cũng không lớn nhưng lại truyền xa ra ngoài, như một tiếng sấm liên tục vang rền, cuồn cuộn từ chân trời ào về phương xa.
Trong mộc chốc, đầu người tấp nập, không khí ồn ào náo động tới xem lễ cũng đều yên tĩnh lại. Không biết có bao nhiêu ánh mắt đều nhìn về phía ba người ở trên đại sơn. Bầu không khí có vẻ vô cùng quỷ dị, sau đó Đại Uy Yêu chủ liền cùng Đại Bi Phật chủ, Đại Đức Đạo chủ chậm rãi bay lên trời, kề vai ở giữa không trung, đồng thời khom người thi lễ về phía nam:
- Cung thỉnh thánh giá của Cảnh chủ giáng lâm...
Sau khi nói một câu này, mọi người ở phía dưới đều đột nhiền quỳ lạy về phía nam, tiếng như thủy triều.
- Cung thỉnh thánh giá Cảnh chủ giáng lâm...
Ngay vào lcus này, Phương Hành bề ngoài đang ôn thuần nhu thuận đứng thẳng như tượng gỗ đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua hướng nam.
Hắn từng quan sát, bên Phi Tiên hồ này có bốn ngọn núi lớn, trong đó có ba ngọn núi lớn đều có tôn chủ tọa trấn, duy chỉ có ngọn núi lớn thứ tư là vẫn trống. Thậm chí ngay cả đệ tử tùy tùng cũng không có ai, chỉ có một cái ghế ngọc cô đơn đặt ở đó. Nói vậy đó là vị trí của vị tôn chủ thần bí thứ tư kia rồi. Bây giờ nhìn dáng vẻ này, vị tôn chủ thứ tư có thân phận cao hơn ba người khác rất nhiều. Cần ba người này khom người đón chào mới xuất hiện. Vì thế hắn lại nổi lên tâm tư muốn xem người này có dáng vẻ gì.
- Xì xào...
Ở phía nam, bỗng nhiên có sóng triều mơ hồ vang lên, trống rỗng, chấn động tâm hồn...
Ngay vào lúc này, tất cả sinh linh trong Tiên cảnh đều cúi đầu, không có ai dám nhìn.
Ngay cả Phương Hành lúc này cũng cẩn thận, cố nén không ngẩng đầu lên để tránh bị người ngoài phát giác ra.
Ước chừng cúi đầu yên lặng trong thời gian cuống cạn một chung trà, bên tai chỉ nghe thấy Đại Đức Đạo chủ nhẹ giọng nói:
- Được rồi, Cảnh chủ đã giáng lâm!
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lần nữa cúi đầu về phía ngọn núi phía nam, sau đó ngẩng đầu lên.
Phương Hành cũng vội vàng ngẩng đầu, không làm người khác chú ý mà liếc nhìn một cái, nhưng cái nhìn này lại làm hắn cảm thấy kinh hãi.
Trên ngọn núi ở phía nam, ghế ngọc vẫn trống rỗng đặt ở đó, ngay cả một sợi tóc cũng không nhìn thấy, đâu ra thánh giá gì giáng lâm chứ? Nhưng sau khi nhìn trái nhìn phải lại thật giống như thật sự có một vị thánh giá đã giáng xuống ngồi trên ghế ngọc đó vậy. Vậy mà lại không có chút kinh dị nào, mỗi người đều cung kính muốn chế, cúi lạy về hướng ngọn núi phía nam rồi ai về chỗ nấy, thành thật cùng đợi.
- Thời gian đã tới rồi, mời Thiên Thượng cung tới đây đi?
Đại Đức Đạo chủ mở miệng thương lượng với hai vị tôn chủ khác một câu. Ba người trao đổi ý kiến rồi mỗi người tự đứng dậy, đồng thời bóp nổi vân tay lên. Một thân tu vi kinh người bạo phát, xa xa ấn từ bốn ngọn núi lớn vào Phi Tiên hồ. sau đó chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, hồ nước phía dưới không ngừng bốc lên hơi nước, sau đó cuốn lại rồi ở dưới nước bỗng nhiên có một tòa cung điện càng lúc càng dâng cao, sáng chói bay thẳng ra ngoài mặt hồ, vẫn đang tiếp tục cao lên...
Đương nhiên đó là một tòa đại điện thanh đồng cũ nát, chỉ là bên trên đó lại có Tiên quang làm lòng người hoảng sợ.
Bất kỳ sinh linh nào, bao gồm cả Phương Hành, khi nhìn thấy tòa đại điện này đều cảm giác được như bị Tiên phong phất qua.

Trong lòng đột nhiên có một loại kích động muốn tiếp tục cúng bái Tiên điện này.
- Đây chính là Tiên mệnh sao?
Trong lòng Phương Hành cũng không nhịn được mà điên cuồng nhảy dựng lên, cố gắng áp chế làm mình không quá kích động lộ liễu.
Từ khi vào trong Tiên cảnh hắn vẫn đang hỏi thăm xem Thiên Thượng cung này ở nơi này, lại không ngờ nó bị giấu ở đáy hồ...
Chỉ có điều cũng tốt, đợi lâu như vậy, bây giờ rốt cục đã nhìn thấy dáng vẻ của Thiên Thượng cung rồi!
- Ha ha, cơ hội siêu thoát đã tới rồi, Si Nhi còn đang chờ gì nữa?
Đại Bi Phật chủ cũng híp mắt nhìn về phía tòa Thiên Thượng cung đang bay thẳng lên cửu thiên, cười ha ha nói với Phương Hành.
- Được, vậy thì không đợi nữa!
Phương Hành hít sâu một hơi, bước một bước ra ngoài chậm rãi lao lên trên cao.
Người Phật chủ nghe được câu trả lời của hắn dường như cảm thấy có hơi không bình thường, thoáng ngẩn ra, hoài nghi nhìn hai con mắt của hắn nhưng cũng không nói gì.
Lúc Phương Hành phóng lên cao, ba tòa sơn phong khác bỗng nhiên cũng có mười mấy thân ảnh phóng lên, đồng thời bay lên trên không.
Có lẽ đều là người tham gia đại hội luận đạo lần này, đương nhiên là có tăng có đạo, có người có yêu, thậm chí còn có vài người rõ ràng lf có huyết mạch thần tộc. Lộc Tẩu và Ngao Liệt cũng ở trong số đó, có thể nói là thiên kỳ bách quái. Điểm duy nhất giống nhau chính là những người này đều có ý tôn sùng với Thiên Thượng cung từ trong suy nghĩ, một đặc điểm khác chính là đều có tu vi không tầm thường. Trong mười mấy người ngoại trừ ba người Phương Hành gương đối khác biệt ra, còn có ba bốn người là Độ Kiếp, những người khác cũng có cảnh giới Nguyên Anh. Còn những sinh linh thần tộc kia một thân huyết mạch cũng cực kỳ lợi hại. Có một vài người đã không kém những tiểu thánh của thần tộc mà Phương Hành đã gặp.
- Hăng hái tu hành, đắc đạo thăng Tiên...
Lúc bọn hắn bay lên không tủng, phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng kêu to như thủy triều.
Cúi đầu nhìn lại, tất cả người dự lễ cho dù là người phàm trong Tiên cảnh này hay là người tu hành, thậm chí là đệ tử tam giáo, lúc này mặt đều đã điên cuồng nhìn những người họ lớn tiếng kêu, gương mặt sùng kính, hận không thể lấy thân thay thế...
- Tế phẩm lần này, Cảnh chủ đã hài lòng chưa?
Ba người Đại Đức Đạo chủ, Đại Bi Phật chủ, Đại Uy Yêu chủ lúc này cũng ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt say mê.
Mà vào lúc này, tất cả người tham gia đại hội luận đạo đều ngẩng đầu nhìn Thiên Thượng cung trên bầu trời, phút chốc không dám rời mắt.
Chỉ duy có Phương Hành là không nhịn được bị tiếng hoan hô bên dưới thu hút sự chú ý, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Cũng trong khi liếc mắt này, cả người hắn đều chấn động, sau đó thở dài một tiếng, trái tim nặng nề.
- Nào có Thánh giả Tiên Phật khắp núi gì, chỉ có yêu ma quỷ quái đầy đất mà thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận