Lược Thiên Ký

Chương 1299: Trốn cũng trốn không thoát


- Nói rõ ràng chút!

Câu trả lời như lọt vào trong sương mù của Văn tiên sinh khiến tâm tình Phương Hành không khỏi trầm xuống. Rất lâu sau, hắn mới trầm giọng mở miệng thúc giục.

Văn tiên sinh thoáng trầm ngâm, thần tình ngưng trọng đáp:

- Đương sơ ta bị tinh lưu đẩy đi trong Tinh Hải, trốn ra khỏi ma trảo của Long mẫu và Lam tiên sinh. Tinh không bao la, chỉ có thể một mình một người lao đi. May mà trước đó có xem qua phần tinh đồ trong tay Long mẫu, bản tọa cũng là người trí nhớ tốt, xem qua một lần liền không quên, thế là cũng miễn cưỡng men theo hướng cũ tiến về phía trước. Nhưng đi được chừng bảy ngày, lại không cẩn thận bị cuốn vào một biển mây hắc ám không bờ không bến, mây kia như là một cánh cửa do người cố ý lưu lại trên tiên lộ Long Tộc. Ở trong mây đó, ta không cảm giác được thời gian và không gian tồn tại, hồn hồn ngạc ngạc liền đến tiên cảnh...

- Biển mây hắc ám không bờ không bến?

Phương Hành hơi ngớ, cực lực suy tư, nửa buổi sau, cuối cùng nghĩ đến một loại khả năng:

- Vô Lượng?

Lần này đến lượt Văn tiên sinh hơi ngớ:

- Cái gì vô lượng?

Phương Hành bình tĩnh hồi đáp:

- Ta nhìn thấy qua trên Tinh Không đồ giám Thần Chủ đưa cho. Trong tinh không vô biên có một loại tồn tại, nơi đó có thể hấp nạp hết thảy, thời gian, không gian, thậm chí cả ánh sáng, nó giống như một cái hố tồn tại trong tinh không, đôi lúc liền như đại trận truyền tống hình thành tự nhiên, có thể đưa người đi không biết bao xa, cũng có lúc, người đi vào liền trực tiếp bị chôn diệt vô hình, loại hố đó bị Đạo gia xưng là Vô Lượng, đây là một loại tồn taijd đối ứng cùng Hỗn Độn, Hỗn Độn sinh ra hết thảy, Vô Lượng thì lại cắn nuốt hết thảy. Đồ giám kia nói qua, một số tồn tại chí cao ở đại tiên giới đã hiểu được lợi dụng lực lượng của Vô Lượng!

- Lực lượng đáng sợ như thế mà cũng có thể lợi dụng?

Văn tiên sinh thần tình ngưng trọng, hơi có mấy phần cảm khái và sợ hãi, rất lâu mới chậm rãi lắc lắc đầu, nói:

- Trên tiên lộ Long Tộc hẳn cũng là lợi dụng loại lực lượng này, dựng lên một cánh cửa, ta bị cuốn vào trong đó, tưởng là mình chết chắc rồi. Nhưng không ngờ lại hồn hồn ngạc ngạc xuất hiện trước tiên cảnh, mơ mơ hồ hồ xông vào. Lúc đó, Cửu Đầu Trùng vừa mới trộm tiên mệnh rời đi, ta bị trấn áp vào đại ngục, đến sau đại khái là cảm thấy ta còn hữu dụng, mới thả ta ra. Mà ta, vì khiến tác dụng của mình càng lớn chút, đành phải nói ra hết những gì mình biết... Bao gồm các ngươi và đám người Long mẫu...

- Như thế tính ra, quả thực cũng gần gần ba mươi năm...

Phương Hành khẽ gật đầu, đã hiểu được ba mươi năm kia từ đâu mà tới.

Rất rõ ràng, sau Tinh Hải, tiền bối Long Tộc bố trí một đạo Vô Lượng môn hộ, tính là một loại đường tắt, có thể truyền tống một đoạn cự ly, Văn tiên sinh ngã vào môn hộ này, Cửu Đầu Trùng trước đây hẳn cũng đi môn hộ này. Khăng khăng mình vì luyện hóa phiến Tinh Hải kia, khiến cho tinh không phát sinh biến hóa cực lớn, môn hộ Vô Lượng lại có liên quan trực tiếp đến tinh không chung quanh, Tinh Hải trôi mất, nó cũng theo đó bay đi. Vì thế mà mình trúng phải đại tạo hóa trong Tinh Hải, lại cũng vì đó mà không còn đường tắt!

Phúc này họa chi sở ỷ, đạo lý chính là như thế!

Trong lòng hiểu ra, trên miệng lại không nói mà tiếp tục hỏi tiếp:

- Vậy ngươi sau khi tu hành Vô Lượng Đạo Hóa Công thì có cảm giác gì?

- Khổ... Khổ không thể tả...

Nói đến đây, thần tình Văn tiên sinh liền ngưng trọng dị thường, nói:

- Đương sơ ta được truyền Vô Lượng Đạo Hóa Công, còn cảm thấy mình đụng đại vận, hoan hỉ không thôi, tuy trong lòng cũng có vài phần hoài nghi, nhưng sau khi được đến công pháp truyền thừa lại không sao kềm nén được khát vọng đối với đại đạo? Căn bản không kiên trì được bao lâu liền bắt đầu tu hành, đoạn thời gian đầu quả thực khiến ta có được cảm giác vui sướng khi Đạo sắp thành, cảm thấy rất nhiều nan đề trên đường tu hành đều được giải quyết dễ dàng, cảm thấy mình đã vô hạn tiếp cận đại đạo, cảm thấy ta cách thành tiên chỉ còn một bước nhỏ...

Thẳng đến lúc này, nói đến cảm giác đã từng xưa kia, trên mặt Văn tiên sinh còn treo lên nụ cười hồi vị, phối với bộ dạng tiều tụy kia, thật sự khiến người sởn cả tóc gáy. Nhưng dần dần, giọng hắn càng lúc càng trở nên trầm thấp:

- Lão phu tự nghĩ không phải hạng người ngu đần, tốc độ tu hành Vô Lượng Đạo Hóa Công càng nhanh hơn người khác. Đi tới tiên cảnh sáu năm liền nghênh tới một lần đại hội luận đạo. Đương thời ta lợi dụng vô thượng diệu pháp biện đảo rất nhiều đối thủ, được đến tư cách truyền thừa tiên mệnh...

- Ha ha, khi đó, ta còn cảm giác buồn cười thay cho Cửu Đầu Trùng, cần gì phải trộm tiên mệnh mà đi?

Văn tiên sinh cười khổ:

- Chuyên tâm tu hành, chẳng phải cũng có thể được truyền thừa tiên mệnh? Hắn làm như vậy, đúng là được không bù mất. Chỉ đến sau này, ta mới biết được, người ngu xuẩn là ta... Ta quả thực có tư cách kề cận tiên mệnh, lúc thử truyền thừa tiên mệnh đúng là cũng có cảm giác thành Đạo, loại cảm giác đó... Rất khó hình dung, hệt như ta đã có thể gom cả tòa thế giới, thiên địa vô biên vào trong cơ thể mình. Giống như ta đã trở thành Bàn Cổ Đại Đế khai thiên tích địa thời Thái Cổ, có thể nắm giữ hết thảy quy luật thế gian, không chỗ không thể... Khi đó, ta biết mình đã đắc đạo, cảm giác đắc đạo chân thực vô cùng...

Phương Hành không ngắt lời hắn, chỉ mặc cho hắn bình tĩnh trần thuật.

- Nhưng mà cảm giác dù chân thực đến mấy, cuối cùng chẳng qua vẫn là một giấc mộng huyễn...

Thanh âm Văn tiên sinh có chút chua xót:

- Ba ngày sau, ta liền tỉnh lại khỏi giấc mộng kia, sau đó ta phát hiện, mình gần như đã mất đi toàn bộ tu vị, thậm chí bao gồm cả tư cách tự chủ vận mệnh của một sinh linh. Một thân pháp lực, bao gồm cả nhục thân, cơ hồ đã hoàn toàn không thuộc về chính ta. Đến khi đó, ta mới hiểu được, không phải ta luyện hóa tiên mệnh, mà là tiên mệnh kia luyện hóa ta... Cảm giác vui sướng khi đắc đạo đương thời thật ra là bởi trong quá trình nó luyện hóa ta, ta cảm nhận được cảm nhận của nó, còn ta vốn hẳn nên đã chôn diệt trong đại đạo, từ đó triệt để tan biến khỏi thế gian...

- Ai, kể ra ngược lại phải cảm tạ các ngươi!

Nói đến sau cùng, Văn tiên sinh lại cười khổ một tiếng, nhìn hướng Phương Hành:

- Chắc là cảm thấy ta còn hữu dụng, liền không triệt để luyện hóa, mà lưu lại cái mạng tàn này du đãng trong tiên cảnh, không sống, cũng không chết, một mực du đãng đến nay, đã sắp ba mươi năm rồi, ta mới được đến ám thị từ vị tôn chủ thứ tư của tiên cảnh, một vị tồn tại không chỗ không tại, không chỗ không biết, hắn để cho ta tới tìm ngươi, hướng ngươi tự thuật vui sướng khi đắc đạo, khuyên ngươi nhanh chóng tu hành đạo pháp...

- Thế pháp lực vừa nãy của ngươi là chuyện gì?

Phương Hành thấp giọng hỏi, hắn còn nhớ rõ, lúc mới gặp gỡ Văn tiên sinh, một thân tu vị của hắn quả thực rất đáng sợ.

Nhưng sau khi vào tiểu thế giới hắn lại hoàn toàn đại biến, tán đi toàn bộ tu vị và pháp lực, biến thành bộ dáng như bây giờ.

- Ngươi còn không hiểu ư?

Văn tiên sinh cười khổ:

- Pháp lực kia không phải của ta, là của tôn chủ, hắn nắm giữ tiên mệnh, cũng nắm giữ hết thảy lực lượng trong tiên mệnh, bao gồm cả phần đã từng bị luyện hóa của ta. Hắn muốn cho ta, liền có thể cho ta, muốn lấy đi, liền có thể lấy đi. Ta bây giờ, nói trắng ra, chỉ là một con khôi lỗi trong tay hắn, chỉ là khôi lỗi này còn có chút ý thức...

Rõ ràng là một người sống sờ sờ, lại bị luyện thành khôi lỗi...

Lời Văn tiên sinh thực sự khiến Phương Hành cảm thấy sởn cả da gà!

Mà nghe được như thế, hắn rốt cục đã làm rõ câu chuyện của Văn tiên sinh...

Đắc đạo, lại ném mất chính mình!

Tu luyện công pháp ba người kia truyền cho, xác thực có thể đắc đạo...

Chỉ là loại đắc đạo này không phải đắc đạo chân chính. Đạo là lĩnh ngộ, là một thân tu hành nở hoa kết quả, trong khi loại đắc đạo này, lại giao đạo quả của người khác cho ngươi cảm ngộ, sau đó lúc ngươi tự cho là đắc đạo liền bị người khác cầm đi hết thảy...

Đạo của mỗi người trên thế gian đều khác nhau!

Duy có đắc đạo của chính mình, vậy mới kêu là đắc đạo...

Đạo chân chính mang đến cho người đại tự tại, đại hoan hỉ. Còn loại đạo này lại mang đến đại trói buộc, đại khủng bố!

Loại đạo như thế, dù tính là đạo, thì cũng chỉ có thể xưng là... Tà đạo!

- Sau khi biết các ngươi quả nhiên tới tiên cảnh, ta liền một mực lo lắng, sợ các ngươi đã luân lạc, chẳng qua nhìn thấy ngươi rồi, ta rốt cục yên tâm. Ngươi trúng độc chưa quá sâu, hơn nữa rõ ràng còn có sức kháng cự, điều này khiến ta nảy sinh hi vọng, dù có bốc lên nguy hiểm bị tôn chủ thứ tư phát hiện cũng phải hướng ngươi cầu trợ. Lại không ngờ, bản sự ngươi lớn đến nhường này, len lén lưu lại một tiểu thế giới... Giờ, ta không có yêu cầu khác, chỉ cầu ngươi... Mau dẫn ta rời đi!

Thần tình Văn tiên sinh cấp bách dị thường, ánh mắt nhìn Phương Hành quả thực như đang cầu khẩn.

- Ta... Còn không thể đi...

Nghe lời này của hắn, Phương Hành lại chậm rãi lắc đầu.

Văn tiên sinh lập tức khẩn trương:

- Vì sao? Ngươi đấu không lại bọn hắn, ngay cả Cửu Linh vương đều đấu không lại, giờ ngươi còn có thể chống đỡ đạo chướng, lại có tiểu thế giới trên ngươi, chính là cơ hội duy nhất cho ngươi đào ly, vạn vạn không thể lỡ qua...

- Bởi vì ta tuy có thể miễn cưỡng chống đỡ đạo chướng, nhưng hai đứa này lại không thể...

Phương Hành cúi đầu cười khổ, mang theo Văn tiên sinh thuấn di trong thức giới, đi đến một nơi khác, nơi đó ở trên một phương hắc hải, có hai cột trụ thanh đồng vút lên, trên mỗi cột trụ trói một người, chính là Lộc Tẩu và Ngao Liệt. Biểu tình hai người cực kỳ thống khổ, trên người bọn họ có từng đạo khói đen bốc lên, thiêu đốt trụ đồng và xích sắt, cảnh tượng quỷ dị vô cùng. Phương Hành thấp giọng nói:

- Hai bọn họ đều được truyền thừa, đã kềm nén không được muốn đi tu hành, ta cường hành trấn áp bọn họ ở nơi này. Lại phát hiện, trong tiểu thế giới của ta, loại dụ hoặc khó mà nói rõ kia thậm chí hiển hóa thành một loại độc chướng, hoặc có thể nói là nguyền rủa, như giòi bám xương, căn bản không cách nào tiêu trừ...

Nói xong, hắn nhè nhẹ rung người, tay áo giơ ra, lại thấy trên người hắn cũng thăng lên khói đen nhàn nhạt.

- Ngay cả trên người ta cũng có loại độc chướng này, khác biệt chỉ là ta còn có thể tạm thời áp chế...

Nói xong, Phương Hành thần tình ngưng trọng, nói ra một câu chỉ thẳng trọng điểm:

- Không làm rõ chướng này, sợ là trốn cũng trốn không thoát?

Văn tiên sinh tuyệt vọng, loạng choạng lùi ra sau:

- Vậy thì xong rồi, đạo chướng này căn bản không giải được...

- Nếu nói đây là một loại độc, vậy thì độc này căn bản là được trực tiếp trồng ở trong lòng...

Bạn cần đăng nhập để bình luận