Lược Thiên Ký

Chương 1200: Chẳng lẽ ta tới chậm?




- Từ thời điểm bị ma đầu kia nắm được cán, vẫn lo lắng hắn bán Hồng Hoang Cốt Điện ah...

Áo Cổ Tiểu Thần Vương đang cùng Tứ hoàng tử Thương Lan Hải ngươi một chiêu, ta một thế, bề ngoài đánh cực kỳ kịch liệt, trên thực tế đều có chút không yên lòng, bây giờ bị Phương Hành bán ra, trong lòng cũng cười khổ không thôi.

Hắn và Tứ hoàng tử Thương Lan Hải không phải không quan sát thế cục trong sân. Lúc đầu bọn họ còn nghĩ, tuyệt đối không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì, thẳng đến hết thảy kết thúc, lại chân chính lựa chọn chỗ đứng, không nghĩ tới đến thời điểm mấu chốt, sự tình lại rơi ở trên đầu bọn họ.

Xác thực, các Thần Đình Tiểu Thánh cuốn lấy Phụng Thiên Minh, Phụng Thiên Minh cũng cuốn lấy những Tiểu Thánh kia, song phương xoắn xuýt không rõ.

Vào lúc này, còn có dư lực đi ngăn cản Thần Tử Dạ tộc, chỉ còn lại hai người mình.

- Không ai có thể ngồi mát ăn bát vàng, Hồng Hoang Cốt Điện ta, cuối cùng vẫn phải ra chút khí lực...

Áo Cổ Tiểu Thần Vương hạ quyết tâm, hai cánh mở ra, cuốn lên cuồng phong, bức Tứ hoàng tử Thương Lan Hải lui lại, sau đó thần sắc ngưng trọng, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nếu ta lại thờ ơ lạnh nhạt, Thần Tử Dạ tộc chắc chắn lấy được thần vật, hi vọng cuối cùng của Thiên Nguyên sẽ tống táng, phụ vương ta sai ta đến đây, vốn là vì thần vật này, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Dứt lời, hai cánh thu vào, đã thay đổi thân hình, cúi người vọt xuống.

Nhưng lúc này, trước người lóe lên bóng đen, đã xuất hiện một ma vật, chín cái đầu dữ tợn cắn về phía hắn, Áo Cổ Tiểu Thần Vương kinh hãi, vội vã lui lại, lúc nhìn kỹ, ngăn ở trước người mình là Tứ hoàng tử Thương Lan Hải, không khỏi kêu to:

- Ngươi làm cái gì?

- Lúc đầu đã nói rõ ràng, trước khi bọn họ phân ra thắng bại không nên tùy tiện xếp hàng, hiện tại ngươi muốn sớm lựa chọn trận doanh sao?

Tứ hoàng tử Thương Lan Hải mặt không biểu tình, lạnh lẽo đặt câu hỏi.

- Không sai, đã đến thời điểm ta lựa chọn, không thể không đếm xỉa đến.

Áo Cổ Tiểu Thần Vương thấp giọng nói:

- Ngươi và ta xuất thủ một lượt đi, lấy lực lượng của hai người chúng ta, chưa chắc không ngăn cản được Song Sinh!

- Ha ha, ta thì trái lại!

Tứ hoàng tử Thương Lan Hải lại thay đổi vẻ cợt nhả lúc trước, gương mặt trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Ngươi đã sớm lựa chọn trận doanh, vậy ta cũng chỉ đành sớm lựa chọn trận doanh. Chỉ bất quá, ngươi lựa chọn cuối cùng vẫn là Nhân tộc, nhưng ta khác ngươi, dù sao Thần tộc phủ xuống, cùng Thương Lan Hải chúng ta liên quan quá lớn, nếu Thần tộc thất bại, Thương Lan Hải chúng ta sẽ không an lành, cho nên ta càng hy vọng là Thần Đình chiến thắng, dù sao đó là con đường cửu cửu lựa chọn!

- Ngươi... Lời ấy có ý gì?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương tức giận, nhìn Tứ hoàng tử Thương Lan Hải lớn tiếng gào thét.

- Ý tứ chính là, nếu như ngươi không đếm xỉa đến, chúng ta liền diễn kịch tiếp...

Tứ hoàng tử Thương Lan Hải Ngao Cuồng lạnh giọng nói:

- Nhưng nếu như ngươi khăng khăng xuất thủ, vậy ta cũng chỉ có thể ngăn cản ngươi!

- Nói cách khác, ta cũng phải xếp hàng?

Biến cố này khiến cho sắc mặt của Áo Cổ Tiểu Thần Vương trầm xuống, nửa ngày mới u lãnh mở miệng.

- Là ngươi muốn xếp hàng sớm, làm cho ta chỉ có thể lựa chọn...

Tứ hoàng tử Thương Lan Hải trầm thấp cười một tiếng, trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ, càng nhiều là hung hãn.

- Vậy để ta xem một chút, huyết mạch Thần Long nhất tộc, ở trên thân thể ngươi lưu lại bao nhiêu bản lĩnh...

Trong huyết mạch của Áo Cổ Tiểu Thần Vương, cũng cất giấu tính chất hung hãn của Hồng Hoang di chủng, trước đây không muốn tùy tiện xếp hàng, nhưng bây giờ lại bị Phương Hành bức chọn đội, đã làm ra quyết tâm, sao còn sẽ lưu tình, cự trảo kinh khủng bắt tới, phù văn hiển hóa, xé rách hư không, hung hăng bắt về phía Tứ hoàng tử Thương Lan Hải.

- Ta dù sao cũng có huyết mạch Chân Long ở trong người, mà các ngươi, bất quá là bại tướng dưới tay của tiên tổ mà thôi...

Tứ hoàng tử Ngao Cuồng hống một tiếng, chín cái đầu đồng thời ngửa mặt lên trời phun ra đạo đạo xích hà, phủ kín chân trời.

Hai người lúc đầu một lòng muốn đợi ra kết quả, sau đó ngồi mát ăn bát vàng, vào lúc này lại không nể mặt mũi.

Tựa như tổ tiên bọn họ đã từng tranh đoạt tên tuổi “Chân Long”, bây giờ hai người này cũng như vậy...

Biến cố này, suýt nữa ảnh hưởng đến đại thế vận chuyển, nhưng cuối cùng vẫn chỉ như sóng nước, chui vào trong trường hà!

Đại thế hơi trì trệ, cuối cùng lại ầm ầm vận chuyển.

Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng tốt, Tứ hoàng tử Thương Lan Hải cũng được, bọn họ đều có thực lực mạnh mẽ, trong thời gian ngắn khó phân thắng bại.

Thế nhưng Thần Tử Dạ tộc luyện hóa Tiểu Thế Giới, tốc độ lại càng lúc càng nhanh...

Năm thành, sáu thành, bảy thành...

Ở đáy lòng Phương Hành, huyễn tượng không ngừng hiển hiện, cự thú ở giữa không trung đã nuốt hắc cầu, miệng lớn thôn thiên thực địa, đã nuốt mất hơn phân nửa Tiểu Thế Giới, chỉ còn một chút tàn dư ở bên ngoài, trong lòng của hắn minh bạch, đây là một loại cảm ứng thần bí, cũng là Tiểu Thế Giới báo tin tức cho mình, chỉ cần cự thú kia hoàn toàn nuốt hết Tiểu Thế Giới, sau đó khép miệng, hết thảy sẽ kết thúc, thần vật bị Thần Tử Dạ tộc nuốt vào...

Mà những người mình, đến rơi vào trong khống chế của Thần Tử Dạ tộc, chỉ sợ rất khó chạy thoát...

Cái này khiến tâm hắn sinh ra một loại cảm giác bất lực khó nói lên lời...

Giống như nhìn mặt trời xuống núi, hắc ám thôn phệ mặt đất, sinh linh sinh tồn ở trên đại địa, lại chỉ có thể thúc thủ vô sách...

Màn đêm đã bắt đầu phủ xuống...

- Chém bọn họ...

Giữa không trung, các tu sĩ Phụng Thiên Minh đang ác chiến đều giận dữ, thần thông hoàn toàn phát huy ra, cùng các Thần Đình Tiểu Thánh quyết đấu, tựa như đánh bạc tính mệnh, đạo đạo thần thông, đạo đạo pháp quyết, tràn ngập cả phiến hư không, lúc này chiến trường đã hỗn loạn, khi thì đơn đả độc đấu, khi thì loạn đấu, khi thì Phương Hành và Không Không Nhi liên thủ đánh Phụ Sơn Tử, khi thì Hoa Mật Nhi cùng Sương Thổ tộc trưởng liên thủ, thống hạ sát thủ với Vương Quỳnh, đuổi tận giết tuyệt.

Chỉ bất quá, sự tình phát triển đến loại trình độ này, đã không phải một lời dũng mãnh có thể cải biến.

Mưu kế của Thần Tử Dạ tộc, cũng không phải đi hiểm, mà là trải qua suy tính nghiêm túc.

Bế Môn Trận mạnh hơn, các tu sĩ Phụng Thiên Minh lại dũng mãnh, nhưng các Thần Đình Tiểu Thánh ăn Nhật Nguyệt Đan, hoàn toàn có thể ngăn chặn bọn họ.

Một nén hương thời gian, bọn hắn làm sao cũng có thể chống đỡ!

- Đi phá hư năm trận kỳ kia...

Trong lúc cấp thiết, Phương Hành rống to, chỉ năm trận kỳ trong Tru Tiên Trận.

Đến lúc này, hắn đã bất chấp, biện pháp duy nhất là phá hủy trận kỳ, để cho thần vật ở lúc mấu chốt có thể tự hành bỏ chạy, tránh rơi vào trong tay Thần Tử Dạ tộc, về phần sau này thần vật sẽ xuất hiện khi nào, vậy ai còn lo được?

- Tốt!

Trong hư không, cũng không biết có bao nhiêu người đáp ứng, nhao nhao vung ra thần thông, đánh tới năm trận kỳ.

Nhưng cho dù là cách thức ngọc đá cùng vỡ, ở lúc này cũng không có tác dụng.

Lúc này Tru Tiên Trận lại tản ra đạo đạo ba văn, ngăn lại công kích của bọn hắn, thần thông của bọn họ đừng nói hủy năm trận kỳ, ngay cả Tru Tiên Trận cũng không vào được...

- Như vậy cũng không được, chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn Thần Tử Dạ tộc nuốt Tiểu Thế Giới sao?

Tâm thần của mọi người đều trầm xuống, thần sắc uể oải lợi hại, có chút tuyệt vọng.

- Ha ha ha ha...

Tiếng cuồng tiếu của Thần Tử Dạ tộc vang lên:

- Năm trận kỳ kia là tâm huyết của Bắc Hải Tù Tâm Nhai Chủ, ta đã dùng nó định trụ linh tính của thần vật, ngươi cho rằng có thể phá hủy dễ dàng như vậy sao? Tru Tiên Trận kia mạnh hơn, cũng chỉ là một tử vật, sao có thể tùy ý các ngươi đánh vào? Thông Thiên Tiểu Thánh, bây giờ thần vật quy ta, bản điện ngược lại phải cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, Dạ tộc chúng ta không có khả năng lấy được di bảo của Bắc Hải Tù Tâm Nhai, cũng không làm được đến mức này...

- Ta dùng thủ đoạn của sinh linh Thiên Nguyên Đại Lục, đến đoạt thần vật của Thiên Nguyên Đại Lục, đây là thiên ý... Ha ha...

Cự thú đã nuốt vào toàn bộ Tiểu Thế Giới, sắp khép miệng.

Màn đêm buông xuống, hắc ám thôn phệ toàn bộ mặt đất...

Trận tranh đoạt kinh thiên động địa, quần hùng xuất thế này, cũng sẽ hạ màn kết thúc...

Thiên Nguyên Đại Lục, thua!

Dù trong lòng bọn họ không cam tâm, cũng không thể không thừa nhận, lần này bọn họ vô lực vãn hồi!

Thân là một sinh linh Thần tộc, tư duy lại kín đáo như vậy, một khâu lại một khâu mưu kế đáng sợ như thế, bọn họ không có cách nào!

Ai có thể ngăn cản hắc ám phủ xuống?

Bây giờ ở bên cạnh họ phát sinh hết thảy, tựa hồ tràn đầy ý vị ngụ ngôn...

- Tiểu Thế Giới này liên quan đến thần vật của Thiên Nguyên Đại Lục... thuộc về ta!

Ở cuối cùng, Thần Tử Dạ tộc nói thật nhỏ, lộ ra cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại tràn đầy ngạo ý.

Phảng phất như hắn đang dùng câu nói kia, biểu thị sinh linh Thiên Nguyên Đại Lục chính thức lâm vào trong tuyệt vọng.

Mà trong huyễn tượng, con cự thú kia cũng thực nuốt vào cả hắc cầu, bắt đầu ngậm miệng lại.

- Thiên Nguyên Đại Lục... thua...

Phương Hành có chút tuyệt vọng.

Thế nhưng lúc này, trong tuyệt vọng vô hạn, hắn đột nhiên nao nao, cảm thấy có chút khác biệt, thời điểm cự thú sắp hoàn toàn ngậm miệng, viên hắc cầu kia lại run rẩy, dần hiện ra một điểm ánh sáng, sau đó điểm sáng bắt đầu xé rách, càng biến càng lớn, càng biến càng dài, thật giống như có người lấy đao cắt hắc cầu kia...

Ầm ầm...

Phiến hư không của bọn họ đột nhiên run rẩy kịch liệt, phía sau thì có quang minh phủ xuống!

- Cái này... Đây là có chuyện gì?

Thanh âm phẫn nộ lại khiếp sợ của Thần Tử Dạ tộc vang lên, mang theo vẻ phẫn hận khó mà hình dung.

Với hắn mà nói, loại cảm giác này, giống như thời điểm mình sắp nuốt hắc cầu tràn đầy lực lượng, hắc cầu lại bị người xé rách, tất cả lực lượng tiết ra ngoài, bao quát thần vật ở trong hắc cầu, bởi vì kẽ nứt ngoài ý muốn xuất hiện, mà hắc cầu lần nữa đạt được đường sống, cũng không chiếm được thần vật kia...

Thời điểm bụi bặm sắp kết thúc, làm sao lại xuất hiện chuyện như vậy?

Ngay cả đám người Phương Hành cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trên, vẻ mặt chấn kinh.

Bọn họ nghĩ mãi mà không rõ, thời điểm Tiểu Thế Giới sắp bị nuốt hết, làm sao lại đột nhiên xuất hiện một kẽ nứt như thế...

Trên đỉnh đầu, kẽ nứt to lớn bị xé mở, bên ngoài bỗng nhiên thò vào một cái đầu chim, hai con mắt đánh giá xung quanh, thấy được Phương Hành, trong mắt không khỏi tràn đầy ý cười, còn chưa kịp chào hỏi, đã bị ánh mắt cổ quái của những người khác nhìn đến run rẩy, thần sắc tràn đầy không hiểu nói:

- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?




















Bạn cần đăng nhập để bình luận