Lược Thiên Ký

Chương 1549: Giác tỉnh ba ngàn đại đạo


Trong lòng thôi diễn một phen, tâm tư Phương Hành không khỏi kích động, hắn phỏng đoán ra, lại không dám tin tưởng, nay chỉ có thể cường hành đè nén cảm giác nóng lòng muốn thử, sau đó tâm tư hơi động, vận chuyển pháp môn nào đó...

Chỉ trong nháy mắt, trong sợi thần thức của hắn đã cất chứa một đạo kiếm quang!

Chính là thiên ý kiếm quang, nó khiến Phương Hành có được khả năng chặt đứt mệnh số!

Oanh!

Phương Hành thở ra một hơi, trong thức giới bắt đầu có vô tận biến hóa, từng sợi từng sợi sinh khí bốc lên từ mặt đất, chính là lực lượng bản nguyên trước đây nhục thân táng ở Thanh Huyền Thiên giới đem lại, lúc này bị hắn rút ra, hóa thành một loại lực lượng bản nguyên thuần tịnh, gia trì lên trên thần thức Phương Hành, khiến thiên ý kiếm quang cất chứa lực lượng cơ hồ vô cùng vô tận, chấn rung muốn động, phảng phất trong tối tăm có một bàn tay khổng lồ do thần lực hóa thành đang nắm chặt kiếm kia...

- Đi đi, để ta xem tiên uy vô thượng của Thái Thượng Đạo!

Phương Hành thầm nghĩ, sau đó thiên ý kiếm vạch ra một hình cung kỳ dị mà huyền ảo, chém hướng một đạo xích sắt...

- Hoa

Khác với ba xích sắt mạng số cường hành quẫy đứt lúc trước, khi đó Phương Hành chỉ dựa vào một thân man lực, cường hành giãy đứt xích sắt, nhưng hiện nay, xích sắt mệnh số kia dường như cảm ứng được gì, bỗng run rẩy, giãy dụa. Lúc kiếm quang chém đến, nó bất ngờ hóa thành bộ dạng Phương Hành, khoác lên chiến giáp đen, tay đè Âm Dương pháp, nghênh thẳng tới thiên ý kiếm quang, hóa ra mệnh số tự hành sản sinh ý thức, hơn nữa còn dùng vũ khí đã từng của Phương Hành chống đỡ kiếm quang!

Đáng tiếc, hư ảnh này đại biểu cho Phương Hành từ rất lâu trước đây, khi ấy hắn chưa có được quá nhiều lực lượng. Hơn nữa hư ảnh dị thường cứng ngắc, nó chỉ đang mô phỏng lực lượng cơ sở nhất mà Phương Hành có được lúc trước, chứ ít có biến hóa, dưới thiên ý kiếm quang căn bản không có bao nhiêu sức chống đỡ, lập tức ứng thế mà tán, sau đó một kiếm cường hành chém lên xích sắt...

Dưới thiên ý kiếm được sát khí gia trì, xích sắt choang một tiếng đứt gãy, tán lạc hư không.

Sau đó thiên ý kiếm quang một khắc không ngừng, tiếp tục chém tới đạo mệnh số thứ hai...

- Sưu!

Lại một hư ảnh Phương Hành nhảy ra, lực lượng so trước kia càng mạnh, giá ngự lôi điện, nghênh hướng thiên ý kiếm quang!

Nhưng thiên ý kiếm quang được võ đạo và lực lượng thần thông gia trì, hư ảnh lần nữa tán đi, không chút sức chống đỡ!

- Hoa

- Hoa

Từng đạo từng đạo mệnh số bị chém đứt, Phương Hành cũng gặp phải hư ảnh càng lúc càng mạnh...

Một đường đi tới, vô số chính mình, lúc này đây lại hóa thành đối thủ, cùng hắn ác chiến, ngăn trở thiên ý kiếm chém xuống. Kỳ thực trong lòng hắn đều không rõ lắm, rằng đây đến cùng là ma chướng sản sinh trong nội tâm trong quá trình chặt đứt mệnh số, hay là mệnh số phản kích. Hắn chỉ biết mình đã hạ định quyết tâm, liền không có gì do dự, dù chắn ở trước mặt có là chính mình, vậy cũng không chút do dự một kiếm chém xuống, diệt đi một đạo tiếp một đạo ảo ảnh thuộc về chính mình trong quá khứ...

Nhưng hắn không ý thức được là, quá trình này thuận lợi phi thường. Nội tâm hắn lại càng lúc càng lạnh...

- Thì ra, ta trước đây có nhiều sơ hở như vậy...

Loại cảm giác này vô cùng cổ quái, càng tiếp tục đẩy ra kiếm quang, càng phát hiện trước kia mình còn thiếu sót nhiều!

Trong quá trình này, hắn hồi tưởng quá khứ, thậm chí cảm giác, một đường đi tới đến nay đều là nhờ vận khí...

Lúc chém đến mạng số thứ năm, thậm chí hắn đã lưng đẫm mồ hôi, tâm tro như chết!

- Nếu ta thật vô dụng thế này, vậy còn tiếp tục tu hành làm gì?

- Ta trước kia toàn dựa vận khí mới đi tới bây giờ, sau này không có vận khí, không phải tất chết?

Loại ý niệm xám xịt đó quả thực khiến hắn tưởng muốn vứt bỏ hết thảy!

Có thể thấy bằng mắt thường, lúc này đạo thần thức Phương Hành dùng để giá ngự thiên ý kiếm đã ảm đạm đi nhiều, phảng phất bị một tầng khói mù xám tro bao phủ, ảm đạm vô quang, thậm chí đang co rút, đang biến hóa, giống như cây cối héo rũ, mất đi thần tính...

Bản thân loại khói mù này đến từ trong chính thần thức hắn, là một bộ phận thuộc về thần thức, bởi thế không cách nào tiêu giải!

Điều này khiến hắn ngã lòng, nản chí, thậm chí mất đi hết thảy hi vọng...

Hắn không biết, hắn nhìn như chỉ đang chém chết chính mình trước đây, nhưng trên thực tế, thứ hắn chém là mệnh số...

Mệnh số càng chém càng khủng bố, bởi vì duy có xem phá chính mình trong quá khứ, mới có thể chém diệt quá khứ. Cũng chính bởi thế, mệnh số hắn chém xuống càng lúc càng nhiều, trở lực gặp phải liền càng lúc càng lớn, đến sau cùng, khó tránh khỏi sa vào tâm ma. Từng điểm từng điểm quá khứ tuôn hiện ra, che đậy tâm linh, khiến hắn phủ định mình trong quá khứ. Trong khi bản thân hắn hiện tại là đến từ quá khứ, phủ định chính mình trong quá khứ, liền cũng dễ dàng mất đi lòng tin đối với bản thân, giống như lầu các mất đi nền đất...

Chẳng qua, ngay lúc hắn nản lòng, gần như triệt để lạc mất, ở sau đầu hắn lại lặng không tiếng thở hiện ra một mặt cổ kính, cổ kính kia óng ánh tinh khiết, phù hiện lực lượng động thấu nhân tâm, phảng phất chỉ cần bị nó chiếu vào liền có thể lau đi hết thảy trần ai!

Lúc quang mang từ mặt gương bao phủ thần thức Phương Hành, lại có ba điểm quang hoa phù hiện quanh người hắn, đó là ba ảo ảnh thu nhỏ, một là Phương Hành thân khoác đạo bào, thanh tĩnh vô vi, ánh mắt trầm tĩnh, một là Phương Hành khoác lên cà sa, bảo tướng trang nghiêm, nét mặt từ bi, một là Phương Hành ba đầu sáu tay, mặt mày dữ tợn, hung khí khiếp người, bọn họ vây chặt Phương Hành, miệng lẩm bẩm niệm, các không liên quan, nhưng đến sau cùng, thanh âm lại càng lúc càng lớn, cuối cùng hợp thành một thể, rõ nét dị thường!

- Tỉnh lại!

Một tiếng ầm vang, linh quang chợt lóe trong lòng Phương Hành, hắn đột nhiên kinh tỉnh lại:

- Không đúng, đây là ma chướng!

- Ta bây giờ nhìn ta trước kia, tự nhiên là sơ hở bách xuất, bởi vì ta so trước kia càng mạnh...

- Gọi là trảm mệnh, xét theo nghĩa nào đó chính là đánh nát chính mình trước kia, tu luyện chính mình hiện nay...

- Càng nhìn quá khứ, càng cảm thấy mình đi tới hôm nay chỉ là may mắn, càng nghĩ bó chân không tiến!

- Nhưng mà, hết thảy điều này rốt cục chỉ là ma chướng, ta có thể đi tới hôm nay, không phải bởi vì ta may mắn...

- ... Mà là bởi ta có bản sự như thế!

Đủ loại tâm tư phù trầm trong lòng, chính bản thân Phương Hành cũng nhịn không được bật cười ha hả. Trong tiếng cười có chút tự giễu, bởi vì trên một đường sóng to gió lớn đều đã trải qua, nay không ngờ lại thiếu chút hãm thân trong ma chướng, cũng may mình đạo tâm kiên định, không bị tâm ma khốn nhiễu, bằng không sẽ trực tiếp mất hết chiến ý, lạc mất trong khốn hoặc...

Theo như lời Đạo gia, cái này là tâm ma!

Tâm ma không phải tồn tại hữu hình!

Trên thực tế nó là khốn hoặc trong lòng một người, là hết thảy tâm tình mặt trái như thất lạc, nản lòng, tang chí…!

Một khi không cẩn thận hãm vào, liền vĩnh khó thoát thân, mà muốn chém tâm ma, chỉ có thể dựa vào đạo tâm kiên định!

Ba ảnh thu nhỏ kia chính là ba loại thủ hộ tâm thần xuất hiện khi hắn ngộ ra đạo tâm lúc tu luyện ba quyển thiên thư tại tiên cảnh. Chỉ cần có ba tôn thủ hộ tâm thần này, hắn liền có thể Đạo tâm kiên ổn, yên tâm lớn mật tiếp tục hướng về phía trước...

Ý thức được điểm này, tâm tình kích đãng, giá ngự thiên ý kiếm quang càng nhanh, chém thẳng đến đạo mạng số thứ sáu, trong lòng không bi phản hỉ, bởi vì hắn biết, mình gặp phải tâm ma lại chưa hẳn là chuyện xấu, bởi vì tâm ma xuất hiện, đại biểu cho hắn lạc mất, mà nguyên nhân khiến loại lạc mất này xuất hiện, chỉ có thể đại biểu cho hắn đang được đến lực lượng càng thêm cường đại...

Lực lượng càng mạnh, càng dễ dàng lạc mất, cũng chính bởi thế, mới cần phải Đạo tâm tồn tại!

Đương sơ hắn tu luyện ba quyển thiên thư do Thái Hư Tiên Vương truyền lại trong tiên cảnh, , ngộ ra Đạo tâm, lúc này liền phát huy tác dụng!

- Mạng số thứ sáu, mở cho ta!

Ầm ầm...

Lúc này trước mắt Phương Hành đã không có ảo ảnh chính mình, loại ảo ảnh đó thực ra chỉ là lời dẫn, câu lên tâm ma trong lòng hắn, hiện nay hắn đã xem phá tâm ma, những bóng dáng kia liền cũng biến mất, mệnh số vẫn cứ lẳng lặng phù hiện ở kia, không có biến hóa gì, cứ thế trôi nổi trong hư vô. Thiên ý kiếm quang chém chết mệnh số, xích sắt liền đứt đoạn, trói buộc càng lúc càng ít, cánh cửa nào đó đang hướng hắn mở rộng, mang theo một loại biến hóa thần diệu khó nói thành lời...

Cũng lúc này, trong thức giới hắn, loại pháp tắc biến hóa nào đó cũng chính đang dần dần xuất hiện.

Tùy theo hắn liên tiếp chém sáu đạo mệnh số, mảnh thức giới này tựa hồ cũng khẽ lắc lư sáu lần, trên chín tầng trời thâm thúy, mâu mù xé nứt, có sáu lỗ hổng lần lượt xuất hiện, sau đó tan biến, giống như mặt hồ bình tĩnh bị người ném vào cục đá, nổi lên một trận gợn sóng, sau đó lại quay về bình tĩnh, chỉ là lúc sáu lỗ hổng kia dần dần hiện ra, mỗi xuất hiện một cái, bên ngoài liền sẽ có một chút lực lượng kỳ dị ùa vào. Hệt như một gian phòng phong bế, không ngừng xé mở từng lỗ nhỏ, tiếp xúc với thế giới bên ngoài!

Hoặc như là một đứa trẻ được phụ thân hết mực che chở, cuối cùng bắt đầu thử thăm dò tiếp xúc với giang hồ cao thâm khó lường...

Loại dò xét nhìn như nhỏ nhẹ đó lại khiến cho phương thức giới xuất hiện biến hóa khó mà hình dung!

Nước sông, bắt đầu nhè nhẹ lưu động...

Gió nhẹ, bắt đầu xoáy vòng giữa thiên địa...

Mà cây cối, thì đang bắt đầu bị gió nhẹ thổi phất, tung bay phất phới...

Vạn sự vạn vật trong thức giới bắt đầu đây đó liên hệ, kết thành một chỉnh thể, tùy theo chúng tiếp xúc, đủ loại biến hóa cũng theo đó xuất hiện.

Thiên địa như dong lô, lúc này bắt đầu biến hóa, bắt đầu luyện ra một phương thế giới sinh cơ bừng bừng!

- Ha ha, thì ra, thì ra là dạng này...

Trải qua hết thảy, thâm tâm Phương Hành sáng bừng một mảnh, nhịn không được cuồng tiếu.

- Bọn họ, là kế thừa tiên giác, lĩnh ngộ tiên giác...

- Mà ta, sau khi trảm đủ chín cái mạng liền sẽ thông qua phiến thức giới này, giác tỉnh hết thảy tiên giác...


Bạn cần đăng nhập để bình luận