Lược Thiên Ký

Chương 1326: Cái chết không đáng giá

Chẳng ai ngờ tới, người đầu Tiên Cửu Đầu Trùng xuất thủ lại là Lam Tiên sinh.
Chuyện này nhất định là ngoài dự đoán của mọi người, đại đa số mọi người đều không phản ứng kịp. Phương Hành và Ngao Liệt có thể phản ứng lại cũng có cảm giác bất ngờ, không có ý xuất thủ ngăn cản, chỉ yên lặng nhìn xem Cửu Đầu Trùng này có ý gì.
Còn Lam Tiên sinh bị một chưởng này đánh cho thân thể chấn động, máu thịt be bét, trái tim kinh hoàng bất định. Tu vi của ông ta không kém, lúc đầu khi bước chân lên Tiên lộ thậm chí còn là một người có thực lực mạnh nhất trong ngũ lão cầu Tiên, hơn nữa còn sở hữu tiểu thế giới, từ trước đến nay luôn tự cao, nhưng không ngờ tới Cửu Đầu Trùng chỉ tùy tiện xuất thủ mình đã hoàn toàn không thể phản ứng kịp. Sự khiếp sợ trong trái tim đương nhiên không cần phải nói, kinh ngạc hơn chính là quanh đây nhiều người như vậy, có người có không ít thù oán với lão, vì sao lão lại hạ thủ với mình chứ?
Sau khi nghe câu hỏi của Cửu Đầu Trùng, ông ta càng phẫn nộ hơn, thậm chí còn có cảm giác bị oan!
- Dọc con đường này, lão phu vẫn luôn lấy lễ đối đãi với Mị Cơ, từ khi nào có hành động vô lễ chứ?
Lam Tiên sinh phẫn nộ hét lớn:
- Ngượi lại là ngươi đó, bỏ lại muội muội ruột để đi lên Tiên lộ, bỏ rơi điệt khí giáp, thủ đoạn độc dác, nhờ có ta hỗ trợ Mị Cơ mới có thể đi tới được đây, ngươi còn mặt mũi nào dám chỉ trích ta vô lễ với nàng chứ?
Cho dù Long Mẫu Vũ Mị Nhi cũng như đoán được tâm tư của Cửu Đầu Trùng, vội vàng nói:
- Đại huynh, đoạn đường này Lam Tiên sinh giúp ta không ít...
Còn đám tạp huyết Long tử Long tôn khác lúc này lại ngẩn ngơ, không có ai mở miệng.
- Hắn vì cái gì mà giúp muội, trong lòng ta đều biết, ánh mắt của hắn nhìn về phía muội khiến người ta cảm thấy buồn nôn, ta cũng nhìn thấy cả, đối với hắn, bất kỳ xuất phát điểm như thế nào, chỉ dựa vào suy nghĩ xấu xa trong lòng cũng đã là vô lễ mạo phạm rồi!
Cửu Đầu Trùng thẳng thắn nói rồi lẳng lặng nhìn Lam Tiên sinh:
- Có phải ngươi coi trọng muội muội ta không?
Hỏi ra câu này, Long Mẫu cũng không nhịn được mà đỏ mặt, còn đám Long tử Long tôn thì mỗi người đều vô cùng xấu hổ.
Lam Tiên sinh hiển nhiên cũng bị một câu hỏi này làm mê man. Ông ta có ý với Vũ Mị Nhi hay không thì khó mà nói ra được. Dù sao dọc theo con đường này mình nói gì Long Mẫu đều nghe nấy, không tiếc giúp đỡ tương trợ, trong vô thức hành động bảo vệ lộ ra ngoài nên bị tất cả mọi người nhìn vào mắt, lúc này muốn phủ nhận cũng không nói ra miệng được. Huống chi trong chớp mắt thấy được ánh mắt lo lắng của Long Mẫu nên trong lòng càng dâng lên cảm giác hăng hái, dứt khoát thừa nhận, lớn tiếng kêu:
- Cho dù là thế thì thế nào?
- Không... không nên...
Long Mẫu nghe xong lời này thì kinh hãi, nhanh chóng ngăn cản.
Nhưng Lam Tiên sinh lại chỉ quay đầu nhìn nàng một cái, nhàn nhạt cười, rồi nói tiếp:
- Lão phu một đời cầu Tiên, tâm đã như cây khô, không chú ý tới tư tình nhi nữ, cũng không bị chuyện tình cảm nam nữ gây khó khăn, nhưng sau khi gặp Mị Cơ thì sinh lòng mong ước, tình này ý này thiên địa chứng giám, đoạn đường này giúp đỡ cho tới bây giờ đều lấy lễ đối đãi, không hề có chuyện gì vượt khuôn khổ, có gì mà không dám nói ra?
Long Mẫu nghe thấy lời này thì không nói được gì nữa, chỉ cảm thấy lo lắng vô tận.
Đám Long tử Long tôn tuy đã sớm nhìn ra lão đầu tử này có ý với mẫu thân của mình nhưng cũng chỉ có thể làm như không thấy. Bởi vì không tiện phát biểu ý kiến gì. Đến lúc này nghe ông ta đường hoàng nói ra cũng không nhịn được mà đồng loạt quay lại nhìn.
Nhưng Phương Hành nghe được thì trong lòng cảm thấy vui vẻ, thấp giọng cười nói
- Lão đầu tử này động xuân tâm, đã nảy sinh thì không thể ngăn cản nổi!
Thiên tính của hắn giảo hoạt cũng nhìn thấy rõ ràng, Lam Tiên sinh là một người ngoan độc, nhân cơ hội thể hiện tâm kế.
Lão nhân này cũng không biết thế nào, gần già đến nơi rồi lại si mê Long Mẫu, chỉ là mặt mũi khó khăn, hơn nữa khó hiểu tâm ý của Long Mẫu nên vẫn cố nén không đề cập tới. Bây giờ gặp được đại ca của Long Mẫu liền dễ dàng nói ra, muốn được thành toàn chuyện tốt...
Sau khi nói xong, ông ta liền ngẩng đầu lên chính diện nhìn Cửu Đầu Trùng, không nói lời nào.
Thái độ rõ ràng chính là ta đã nói rõ rồi, phải làm sao ngươi xem mà làm.
- Đại ca của ngươi chính là Câu Ly Đại Thánh của Thần Châu?
Cửu Đầu Trùng lẳng lặng nhìn ông ta, qua một lát mới nhẹ nhàng mở miệng đặt câu hỏi.
Lam Tiên sinh hơi ngẩn ra, nhíu mày nói:
- Hắn là hắn, ta là ta, nhưng quả thực là sinh ra cùng một mẹ.
Lúc trả lời thái độ hòa hoãn lại, sau khi nghe lời đó thì cũng không nhịn được dâng lên một chút hy vọng. Cửu Đầu Trùng đã hỏi bối cảnh của ông ta tức là có ý tìm hiểu gia đình của ông ta, chẳng lẽ đã động lòng muốn gả Mị Cơ cho mình sao?
Nhưng phản ứng của Cửu Đầu Trùng lại vượt ngoài dự liệu của ông ta nhiều. Chỉ hơi gạt đầu rồi liếc nhìn Long Mẫu Vũ Mị Nhi, nói:
- Câu Ly Đại Thánh của Thần Châu cũng không phải là nhân vật tài giỏi gì, huống chi bản thân ngươi không phải Tiên không phải thánh, nói muốn thành Tiên lại dâng lên sắc tâm, đạo tâm của ngươi cũng không hề kiên cố, có tư cách gì xứng với muội muội ta? Đừng nói cái gì mà đoạn đường này nâng đỡ nhau, nếu không phải vì nó xinh đẹp, ngươi làm sao có thiện ý đó chứ? Cái gì mà dọc theo đường đi đều lấy lễ đối đãi, sợ là căn bản là chưa tìm ra cơ hội hạ thủ đi?
Lúc nói đến cuối cùng, giọng nói đã lạnh lùng:
- Với loạn người như ngươi, nói trắng ra là động tâm với nó đã là một loại vô lễ rồi!
- Đại huynh, thủ hạ lưu tình!
Vũ Mị Nhi nghe đến đó thì đã hiểu, nhanh chóng kêu to.
Còn Lam Tiên sinh cũng thất kinh, một bước nhảy dựng lên, quát to:
- Ngươi... tại sao...
Lời còn chưa nói hết, lại chợt thấy Cửu Đầu Trùng đánh qua một chưởng.
Một chưởng đó phô thiên cái địa dẫn động pháp tắc vô tận giống như cả tinh không này đều bị lão ta kéo qua, hung hăng trấn áp xuống Lam Tiên sinh, làm cho Lam Tiên sinh sinh ra ảo giác ngay cả thần hồn cũng bị trấn áp, bản thân ngay cả một tia pháp lực cũng không sử dụng nổi.
Chỉ có điều Lam Tiên sinh dù sao cũng là Độ Kiếp cấp cao, thêm nữa thời điểm sống còn nên thất thanh hô lên một tiếng, hai tay kết ấn đẩy về phía trước, đồng thời nhanh chóng triệu hoán tiểu thế giới, muốn trốn vào đó tị nạn. Nhưng một chưởng của Cửu Đầu Trùng nhìn như nặng tựa tinh không nhưng lại mờ mịt bất định lại thêm tàn nhẫn vô song, trực tiếp đánh thẳng xuống dưới. Đánh vào vị trí yếu ớt khi Lam Tiên sinh bắt đầu kết ấn. Rắc một tiếng đánh cho hai tay của Lam Tiên sinh máu thịt be bét, sau đó dứt khoát hạ xuống tiếp đánh vào đỉnh đầu của ông ta...
Đại khái cả đời này Lam Tiên sinh cũng sẽ không ngờ tới mình lại có một kết cục như vậy, cả người đều choáng váng ở đó.
Bắt đầu từ mi tâm xuất hiện một cái kẽ nứt, dần dần kéo dài xuống dưới. Kẽ nứt giống như mạng nhện, hiện đầy trên thân thể ông ta.
- Vù!
Sau khi Cửu Đầu Trùng đánh ra một chưởng thì năm ngón tay bóp một cái, trực tiếp bóp nát đầu của ông ta rồi sau đó từ trong đầu ông ta lấy ra một viên hồng hoàn quấn quanh thần quang, thuận tay thu vào trong tay áo. Sau đó một cái tay áo khác phất một cái, cả người Lam Tiên sinh giống như đồ sứ, hoàn toàn biến mất, giống như bụi bặm tan vào trong tinh không, dường như chưa từng xuất hiện vậy. Còn Cửu Đầu Trùng giống như không có việc gì, hai tay thu vào trong tay áo chậm rãi xoay người nhìn về phía đám Phương Hành, sát khí trên người đã hoàn toàn tiêu tan không còn chút nào nữa.
- Mấy vị đạo hữu chê cười rồi, đời này của bản tọa không chịu nổi người khinh miệt ấu muội ta!
Tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, hầu như đều không dám tin vào hai mắt của mình...
Lão giả trước mắt thoạt nhìn bình thản không có gì lạ, ôn nhuận như ngọc, vừa rồi lại là Cửu Đầu Trùng giết người không chớp mắt sao?
Phải biết Lam Tiên sinh là nhân vật như thế nào?
Không nói đến vị đại ca Câu Ly Thánh Nhân danh chấn Thiên Nguyên kia, vẻn vẹn chỉ bản thân ông ta cũng là đại tu hành giả xếp hàng đầu ở Thiên Nguyên rồi. Kết quả bởi vì nổi lên chút tâm tư với muội muội của Cửu Đầu Trùng mà lại bị lão yêu quái này mắt không chớp đã đánh chết rồi?
Thân là người đã từng là bạn cũ của Lam Tiên sinh, Lộc Tẩu và Lam Tiên sinh thậm chí còn cảm thấy có phần thương cảm thay!
Bọn họ cùng Lam Tiên sinh không tính là chí giao gì, nhưng đã quen biết mấy nghìn năm nhưng có ai ngờ, đại tu hành giả tâm cao khí ngạo, ngay cả đại ca Thánh Nhân nhà mình cũng coi thường này khi gần già rồi lại phải nhận một kết cục như vậy. Bàn về đạo tâm sợ là đạo tâm của người này mới không ổn nhất! Tối thiểu mấy vị lão tu khác cũng vì thành Tiên mới bước lên Tiên lộ, nhưng Lam Tiên sinh này lại rõ ràng là bởi vì mê luyến Long Mẫu nên mới bước lên Tiên lộ! Mà cuối cùng không chỉ không thể đạt được ước muốn mà còn mất cả mạng sống...
Đám Long tử Long tôn của Thương Lan Hải thì vẻ mặt khác nhau.
Lúc đầu sau khi gặp lại người cậu Cửu Đầu Trùng đã từng bỏ rơi bọn họ thì trong lòng thực sự là vô cùng căm hận. Nhưng khi lão tu vẫn quấn với mẫu hậu mình làm trong lòng bọn họ tuy chán ghét nhưng lại không có cách gì khác lại bị một chưởng như sấm rền gió cuốn của cậu đánh chết thì không nhịn được dâng lên cảm giác đắc ý, vẫn cảm thấy người cậu này làm việc chợp ý nhất.
Còn như Long Mẫu lúc này tựa như bi thương, lại giống như khóc, vẻ mặt tiều tụy, không biết làm gì cả.
Lam Tiên sinh vì nàng, hầu như đắc tội hết với mọi người, đương nhiên không ai nói chuyện vì lão nhân ông ta. Nhưng người giết ông ấy lại là huynh trưởng của nàng, nàng cũng không tiện hỗ trợ, lại tạo thành một cục diện hoang đường như thế, cũng không biết nên trách ai mới phải.
- Ha ha, đây mới đúng là Cửu Đầu Trùng mà ta biết...
Trong không khí đè nén mà trầm mặc, vẫn là Phương Hành cười mở miệng trước, phá vỡ sự tĩnh mịch quanh đây. Lông mày nhướn lên nhìn về phía Cửu Đầu Trùng, cười nói:
- Ta thích tác phong vô duyên vô cớ giết người giống như ngươi đó, nếu không... nếu là một người hiền lành thì ta cũng ngại mở miệng chửi, bây giờ tới đây nói chút chuyện đi! Là chúng ta trước Tiên trao đổi con tin rồi lại đánh, hay là đánh xong mới đổi con tin?
- Con tin?
Cửu Đầu Trùng dường như có phần hiếu kỳ nhìn về phía hắn.
Phương Hành thì chỉ Long Mẫu cách lão không xa, cười nói:
- Xem ra ngươi vô cùng để ý tới cô muội muội này, ta đây an tâm rồi, dùng mạng của nàng ta để đổi mạng của vợ ta trong tay ngươi, ta nghĩ đây là một việc vô cùng công bằng nhỉ?
- Ngươi lấy ấu muội để uy hiếp ta?
Ánh mắt của Cửu Đầu Trùng híp lại, như cười như không nói với Phương Hành.
Tuy là khẩu khí cùng vẻ mặt của lão ta chưa từng thay đổi, nhưng bầu không khí quanh đó chợt căng thẳng.
Đám Ngao Liệt và Lộc Tẩu không tự chủ được vận chuyển pháp lực, chuẩn bị kỹ càng bất cứ lúc nào, rất sợ Cửu Đầu Trùng này lại đột nhiên làm khó dễ!
Thế nhưng Phương Hành lại đón lấy ánh mắt của Cửu Đầu Trùng rồi bước về phía trước một bước, đưa tay chỉ Long Mẫu, cười lạnh nói:
- Không phải ta nói khoác với ngươi đâu, ngay bây giờ khoảng cách giữa ta và nàng ta, ta muốn giết nàng ta, cho dù ngươi là Chân Tiên cũng không cản được, có tin không hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận