Lược Thiên Ký

Chương 1772: Lão tổ xuất quan




- Ngươi cái nghiệt chướng này, gây ra tai họa bao lớn a...

Trong phòng chính của Dư thị nhất mạch, gia chủ phu nhân Triệu thị tức đến toàn thân phát run, chổi lông gà trong tay rơi xuống lông gà đầy đất, chỉ còn lại cái cán trụi lủi, tất cả hạ nhân đều bị dọa sớm trốn đến một bên, ngay cả lão quản gia cũng không dám tới khuyên, trong điện chỉ còn lại nàng và Dư Hoài Nhu quỳ ở dưới đất!

- Con không có sai!

Dư gia tiểu thiếu gia quật cường, thẳng tắp quỳ gối ở trong đình viện, nhưng vẫn cứng cổ, già mồm nói:

- Hỗn trướng kia ngay trước mặt mọi người, hồ ngôn loạn ngữ, tung tin đồn nhảm sinh sự, nói Phương tổ gia điều không phải, ta chính là tức không nhịn nổi, mới dạy dỗ hắn một cái, đánh hắn gãy mất hai cây xương sườn, trước mặt mọi người ọe miệng huyết, thế nhưng là bằng tu vi của hắn, căn bản liền sẽ không có nguy hiểm tính mạng, hừ, Tiêu Trí Viễn cũng thật sự là càng ngày càng tiền đồ, thế mà giả chết, nhất định là cố ý đe doạ ta tới, muốn xem màn kịch hay của ta...

- Còn nói người ta là hỗn trướng đồ vật, ngươi mới là hỗn trướng đồ vật!

Dư phu nhân tức đến muốn ngất, nha hoàn ở xung quanh vội vàng thay nàng xoa ngực, hơn nửa ngày mới oán hận mắng:

- Ngươi sắp đi Đại Tuyết Sơn tu hành, sao làm việc còn lỗ mãng như vậy, nhiều chuyện ở trên người hắn, hắn muốn nói ngươi liền để hắn nói, Phương tổ gia của ngươi đã chết ba trăm năm, còn có thể bị hắn nói mất khối thịt sao? Lại nói, lão tổ tông truyền ngươi thần thông mới bao lâu? Ngươi khống chế được nặng nhẹ sao? Bây giờ tốt rồi, nếu thật đánh chết người, Tiêu gia không liều mạng mới lạ...

- Phụ thân không phải đi Tiêu gia kiểm chứng sao, cháu trai kia là cố ý dọa người...

Dư Hoài Nhu điềm nhiên như không có việc gì nói:

- Bất quá lời của mẫu thân nói lại không đúng, chỉ bằng chút bản lĩnh ấy của Tiêu Trí Viễn, đương nhiên nói toạc trời cũng không làm Phương tổ gia mất một miếng thịt, thế nhưng hắn bỗng dưng tung tin đồn nhảm, này rất đáng ghét, Phương tổ gia trên trời có linh thiêng, sẽ rất tức giận!

- Phương tổ gia mới không có hẹp hòi như vậy!

Dư phu nhân hận hận mắng một câu, trong lòng cũng có chút buông lỏng.

Vừa rồi truyền tin tức đến, nói Tiêu gia thiếu gia bị Dư gia thiếu gia đánh chết, thật là dọa nàng không nhẹ, bảo chồng nhanh chóng chạy tới xem, bất quá Dư Hoài Nhu nói khẳng định như thế, làm cho nàng thoáng yên tâm, dù sao vừa rồi truyền đến chỉ là lời đàm tiếu, ai cũng không có tận mắt thấy, nói không chừng là bọn hạ nhân khuếch đại suy đoán, hại mình lo lắng vô ích một trận!

- Lão gia trở về...

Nhưng lúc này, chỉ nghe được tiếng kêu to, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy trên trời có một trung niên do gia tướng che chở cưỡi Phi Thiên Mã lướt đến, đi tới chỗ gần, trực tiếp nhấn đầu ngựa, tiên binh thần tướng rơi xuống trong nội viện, gia đinh vội vàng chạy tới, dẫn ngựa thì dẫn ngựa, lót chuồng thì lót chuồng, ngay cả Dư phu nhân cũng chạy ra, vội vàng nắm tay Dư Thiết Linh, lo lắng nói:

- Lão gia, thế nào rồi? Tiêu gia thiếu gia đến tột cùng...

- Hắn... Hắn chết rồi!

Dư Thiết Linh hít sâu một hơi, nặng nề trả lời, ánh mắt phức tạp nhìn nhi tử quỳ trên mặt đất một chút, quay người muốn đi vào phòng, nhưng một bước này bước ra, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống, Dư phu nhân vội vã dìu hắn lên, mới phát hiện ở lồng ngực của hắn, trên thiết giáp lại có một chưởng ấn màu đen, giống như bị người đánh ra...

- Vừa rồi lão gia cùng Tiêu gia chủ động thủ, lão gia nhường nhịn, bị Tiêu gia chủ đánh một chưởng...

Gia tướng ở bên cạnh trầm thấp hồi bẩm, từng người thần sắc ngưng trọng mà phẫn hận.

- Ngươi... tên nghiệp chướng này, ngươi là muốn hại chết cả cha mình sao...

Dư phu nhân vừa sợ vừa vội, quay đầu mắng Dư Hoài Nhu.

Dư Hoài Nhu chấn kinh, sững sờ một lát mới kêu lên:

- Không có khả năng, ta không giết hắn...

Hô...

Dư Thiết Linh ngăn cản phu nhân đánh con trai, trầm giọng nói:

- Đến lúc này, nói gì khác cũng vô ích, các ngươi đều vào đi, lần này Tiêu gia thật rất giận dữ, chỉ sợ chuyện này không có dễ dàng kết thúc như thế...

Mọi người vây quanh Dư gia chủ vào điện, Dư phu nhân đã sắp loạn trận cước, vừa cầm đan dược trị thương cho lão gia, vừa lo lắng nhi tử, bận bịu một hồi mắng một hồi, mãi mới chờ đến lúc khí tức của Dư Thiết Linh bình phục, lo lắng kéo cánh tay của Dư Thiết Linh nói:

- Vậy cái này làm sao xử lý, tên nghiệp chướng này đánh chết người, Tiêu gia nói như thế nào?

- Ta không có, ta thật không có giết hắn!

Dư Hoài Nhu còn quật cường kêu, nhưng trong ánh mắt cũng có vẻ mờ mịt.

- Tiêu gia nổi giận, một mực chắc chắn, muốn Nhu nhi đền mạng cho bọn hắn...

Dư Thiết Linh nặng nề thở dài, thấp giọng nói.

- Đền mạng?

Dư phu nhân nghe xong bị hù hồn phi phách tán, tức giận nhìn thoáng qua nhi tử, giọng điệu đột nhiên cứng rắn:

- Bằng cái gì? Dư thị chúng ta ở Bột Hải quốc này cũng có hơn ba trăm năm truyền thừa, lão tổ tông còn từng ở chiến trường chém giết sinh linh Thần tộc, ở Sở Nam ai không kính trọng? Tiêu gia kia bất quá là ỷ vào ra một vị nhị lão gia, trăm năm trước vào Chư Tử đạo tràng, lắc mình biến hoá liền kiêu ngạo, để nhi tử ta đền mạng? Hắn cũng dám nói...

- Nhị lão gia của bọn hắn từ Chư Tử đạo tràng trở về...

Dư Thiết Linh chỉ nặng nề thở dài, nói một câu.

Sắc mặt của Dư phu nhân trở nên tái nhợt, thật lâu không nói một lời.

- Tiêu nhị gia trở về...

Câu nói kia giống như ma chú, để bóng ma rơi vào trên đỉnh đầu Dư thị nhất tộc!

Ai cũng biết, bây giờ Chư Tử đạo tràng đại biểu cho cái gì, đây chính là tồn tại chí cao vô thượng của Thiên Nguyên, Tiêu thị nhất mạch kia, lúc đầu bất quá là một tiểu tộc ở Thiên Nam, lão tổ tông chỉ là một Kim Đan thất chuyển, nhưng bởi vì trăm năm trước Tiêu nhị gia vào Chư Tử đạo tràng, nội tình lập tức hùng hậu, ngắn ngủi trăm năm vùng dậy thành quái vật khổng lồ có khả năng sánh vai với Dư thị nhất tộc, thậm chí ở rất nhiều chuyện, ngay cả Dư thị hùng bá Bột Hải quốc ba trăm năm cũng phải nhượng bộ...

Chỉ là Tiêu gia, đương nhiên không có tư cách để Dư thị nhất mạch nhượng bộ, để Dư Hoài Nhu đền mạng...

Nhưng nếu là Tiêu nhị gia lên tiếng thì sao?

Ở Thiên Nam này, có ai dám ngỗ nghịch Tiêu nhị gia?

- Nhanh, nhanh đi bẩm báo lão tổ...

Dư phu nhân run như cầy sấy, vội vàng nói.

- Ta đã sớm biết...

Lời còn chưa dứt, ở hậu sơn vang lên tiếng than khẽ, sau đó mọi người nhìn thấy, lão tổ tông của Dư thị nhất mạch chậm rãi cưỡi mây, từ hậu sơn bay tới, đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết của Thiên Nam, Kim Đan cửu chuyển, nửa bước Nguyên Anh, nhìn cũng chỉ năm sáu mươi tuổi, vóc dáng tròn vo, mặc đạo bào màu xanh, cái bụng lớn rất dễ thấy, ở bên cạnh hắn thì đi theo một con lợn rừng, chậm rãi hạ xuống, bước vào trong điện...

- Lão tổ tông...

Dư gia tiểu thiếu gia ủy khuất nhào lên ôm lấy chân lão tổ tông, mang theo tiếng khóc nức nở:

- Con thật không giết người!

- Tốt tốt, hài nhi chớ khóc, vừa rồi lão tổ đã nghe được...

Lão tổ tông cười vuốt đầu Dư Hoài Nhu, nhẹ lời cười nói:

- Lão tổ tin ngươi, Dư gia ba trăm năm qua, không có hèn nhát làm việc không dám nhận, ngươi nói không phải ngươi giết, vậy thì nhất định không phải ngươi giết, huống hồ, xem như ngươi giết thì đã sao?

Dư thị lão tổ nói đến chỗ này, thanh âm phát lạnh, lạnh lùng nói:

- Tử tôn Tiêu gia kia hồ ngôn loạn ngữ, nên giết!

Dư gia chủ và phu nhân nghe lời này, đều nhịn không được ngẩn ngơ.

Lão tổ có tiếng tốt tính, trong ba trăm năm thiện chí giúp người, thanh danh lan xa, không nghĩ tới hôm nay việc quan hệ vị Phương tổ gia kia, hắn lại lộ ra một mặt hung ác, điều này làm cho Dư phu nhân vừa rồi mắng nhi tử cũng có chút ngượng ngùng...

- Lão tổ tông, Tiêu gia một mực chắc chắn, muốn Nhu nhi đền mạng, chỉ sợ việc này không thiện được!

Sắc mặt của Dư Thiết Linh cũng có chút ngưng trọng, thở sâu mấy hơi, mới trầm giọng nói ra:

- Vừa rồi Tiêu nhị gia còn muốn giữ hài nhi lại, may là Tiêu gia lão tổ nói nhớ tình cũ, không muốn xé toang da mặt, chỉ đuổi hài nhi đi, nhưng vừa rồi Tiêu nhị gia hạ tử lệnh, nếu Dư gia chúng ta không lập tức đưa Dư nhi cho Tiêu gia xử lý, hắn sẽ...

Sắc mặt của Dư gia lão tổ lạnh lùng, thản nhiên nói:

- Hắn sẽ thế nào?

- Tiêu nhị gia nói...

Dư Thiết Linh do dự một chút, cuối cùng mới nói:

- Hắn sẽ đánh tới cửa cướp người!

- Hừ, Tiêu gia này khẩu khí thật lớn!

Dư gia lão tổ nghe lời này, sắc mặt cũng có chút tức giận:

- Bọn hắn không hỏi rõ ràng sao? Chuyện này có phải Nhu nhi làm hay không còn chưa chắc chắn, bọn hắn liền muốn tới cửa cướp người? Bọn hắn coi Dư thị nhất mạch ta là cái gì?

- Ai, chuyện này bất luận có phải Nhu nhi giết hay không, thì cũng đã xảy ra, quá nhiều người nhìn thấy Nhu nhi và Tiêu thiếu gia đấu pháp, việc này sợ là không có chỗ quay đầu, vừa rồi hài nhi cũng cực lực giải thích, nói trong này có thể có hiểu lầm, nhưng Tiêu nhị gia lớn tiếng, chỉ bằng sự tình Nhu nhi và Trí Viễn động thủ, thì cần đền mạng, như coi còn có hiểu lầm khác, Tiêu gia bọn hắn sẽ tra rõ ràng, nhưng bất luận như thế nào, Tiêu gia thiếu gia không thể chết vô ích, Đạo Tử của Dư gia đền mạng cho hắn, xem như miễn cưỡng thích hợp!

Thời điểm Dư Thiết Linh nói ra những lời này, sắc mặt có chút khó coi, hiển nhiên tính tình tốt như hắn, cũng tức giận đến khó thở!

- Hỗn trướng! Hỗn trướng! Tiêu gia này, là khi dễ đến trên đầu Dư gia ta sao!

Dư gia lão tổ tức đến run rẩy!

- Lão tổ, có nên... truyền tin tức cho Bách Thú Tông hay không?

Dư Thiết Linh cẩn thận hỏi.

- Không cần, Bách Thú Tông là không đối phó được Tiêu nhị gia, chỉ là chịu nhục mà thôi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận