Lược Thiên Ký

Chương 1643: Không làm thịt ngươi không họ Phương




Phương Hành đang đối kháng với đại trận của Thiên Nguyên, kỳ thực đã nhận ra sau lưng xuất hiện khí tức lạnh lẽo, chỉ là đối phương đến quá nhanh, tuy hắn phát hiện, nhưng còn chưa kịp xoay người lại, đã bị Độc Long Tử đánh lén, sau đó miệng phun máu tươi, thân hình mất khống chế, như một ngôi sao bị đánh bay ra ngoài gần vạn dặm, đụng vào một viên đại tinh, sau đó lại đâm xuyên nó, tiếp tục bay về phía trước, liên tiếp xuyên qua ba viên đại tinh, lúc này mới mài hết thế đi, không nhúc nhích nằm ở trong tinh không...

Miệng hắn phun máu tươi, lưu lại một huyết tuyến, loang lổ điểm điểm, lẳng lặng trôi nổi...

Bá...

Biến cố bất thình lình, lập tức chấn kinh tất cả mọi người, không gian lặng lẽ tĩnh mịch!

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Độc Long Tử đột nhiên ra tay kia, ánh mắt vừa kinh vừa sợ.

Vừa nãy bọn họ đều vây quanh Phương Hành ác chiến, có thể nói cực kỳ hung hiểm, áp lực như núi, lúc nào cũng có thể chết ở trong tay tiểu ma đầu kia, Độc Long Tử đột ngột ra tay, một chưởng đánh tiểu ma đầu kia không rõ sống chết, theo lý thuyết là giúp bọn họ, nhưng lúc này, bọn họ ai cũng không có ý cảm kích, trong lòng càng không dám ung dung, trái lại cảm thấy áp lực khủng bố...

Độc Long Tử kia chỉ dùng một chưởng, đã hóa thành hình tượng ma thần ở trong lòng bọn hắn!

Ở trong nháy mắt này, bọn họ do dự, không biết nên làm như thế nào...

Giúp tiểu ma đầu kia cố nhiên là không thể, nhưng giúp vị Đại La Kim Tiên thần bí kia càng không nên, nhưng nếu ở một bên nhìn, tựa hồ cũng không được, trong lúc nhất thời, bọn họ cảm giác hỗn loạn khó có thể phân trần!

- Ha ha!

Độc Long Tử chỉ nhìn lướt quá các sinh linh Thiên Nguyên và sinh linh Thần tộc, cười gằn một tiếng, không nói lời nào, chậm rãi xoay người, đi về phía Phương Hành, tựa hồ muốn đi bồi thêm một kích...

- Ngươi dám giết hắn, ta trước giết ngươi!

Nhưng hắn mới bước ra một bước, bên tai đã truyền đến một thanh âm thê thảm, Độc Long Tử dừng lại, cau mày nhìn sang, liền thấy Thanh Nhan Tiên Tử, nữ tử này đã vung chưởng nhảy lên, mạnh mẽ bắt pháp ấn, muốn đi qua liều mạng với hắn, trên người ánh sáng năm màu càng tụ càng nhiều, quả thực đã như một đoàn tường vân, nhưng sắc mặt của nàng càng ngày càng xám, vết máu ở khóe môi còn chưa khô, so sánh với sắc mặt tái nhợt của nàng, càng làm người nhìn thấy mà giật mình.

- Hừ!

Vị Đại La Kim Tiên kia nhẹ nhàng hừ lạnh, hai mắt híp lại, thần mang hiện lên.

Thanh Nhan Tiên Tử áp chế thương thế của mình ra tay, ánh sáng năm màu bị ánh mắt của hắn chiếu rọi, thần hồn lập tức bị chấn động mạnh, nàng vốn đã trúng Phương Hành một chưởng, hơn nữa trong lòng tuyệt vọng, tâm tình di động, tinh thần bất ổn, lúc này vận chuyển tu vi còn là thần thông cấm kỵ, bị Đại La Kim Tiên liếc mắt nhìn, thần hồn va vào một phát, ánh sáng năm màu tiêu tan, tiên ý phản phệ, lại phun ra một ngụm máu lớn.

- Thanh Nhan Tiên Tử, ngươi không ngăn được...

Đạo Vô Phương vội vã ngăn ở trước người nàng, cảnh giác nhìn Độc Long Tử, hiển nhiên là lo lắng hắn tiếp tục hạ sát thủ, nhưng Độc Long Tử chỉ hơi ngừng chân, liền nghiêng đầu, tiếp tục đi về phía trước, không để ý tới nàng.

- Vị tiền bối này, ngươi...

Ở trước mặt Độc Long Tử, còn có rất nhiều tu sĩ Thiên Nguyên, có người không cam lòng nhường đường, không nhịn được trầm giọng mở miệng.

Bọn họ cảm thấy không cam lòng, nếu để Độc Long Tử giết hoặc bắt ma đầu kia, như vậy chẳng phải Hỗn Độn Tiên Viên lọt vào trong tay đối phương, vậy bên Thiên Nguyên mình mưu tính, chẳng phải thành rổ trúc múc nước?

- Cút!

Nhưng ánh mắt của Độc Long Tử lạnh lùng quét qua, ngón trỏ hơi gảy, khách khách mấy tiếng, hư không như kết thành lưu ly, đâm về phía tu sĩ Thiên Nguyên mở miệng nói chuyện, hầu như trong nháy mắt, tu sĩ Thiên Nguyên kia miệng phun máu tươi, thân hình như diều đứt dây bay ra ngoài, va lăn mười mấy người, trong lòng những người khác chìm xuống, theo bản năng lui về phía sau, ánh mắt mọi người đều sợ hãi kiêng kỵ nhìn Độc Long Tử.

Ánh mắt của Độc Long Tử quét qua lần thứ hai, ở trước người hắn, đã không có ai dám chặn đường.

Coi như là Từ Thiếu Yết, ánh mắt hắn thâm trầm, mang đầy thù hận, thấy mọi người lui về phía sau, do dự vài lần, cuối cùng cũng không nói gì, thậm chí thời điểm bị ánh mắt của Độc Long Tử quét qua, cũng theo bản năng tránh đi.

Trong tinh vực lặng lẽ, không người dám nhìn thẳng Độc Long Tử, cũng không người dám nói chuyện.

Độc Long Tử nhìn trước mặt đã không có một bóng người, tựa hồ cực kỳ hài lòng, hơi gật đầu, muốn bước đi tiếp.

- Ai, sao hiện tại các ngươi nhu nhược như thế?

Nhưng lúc này, trong hư không tĩnh lặng, lại có một giọng nói vang lên.

Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng xung quanh quá yên tĩnh, vì vậy có vẻ rất chói tai, cực kỳ rõ ràng.

Vô số người thẹn thùng, quay đầu nhìn về phía hắn, vừa nhìn thấy đối phương, trong lòng không khỏi tức giận, người nói chuyện gầy gò xấu xí, chính là Ô Nhất Điển, lúc này hắn hiếu kỳ đánh giá chung quanh, tựa hồ không hiểu tại sao người chung quanh đều sợ Độc Long Tử như thế, dáng dấp vô tội...

Có điều Độc Long Tử cũng nghe được âm thanh này, lạnh lùng liếc hắn một cái, làm hắn sợ hãi đến biến sắc, người chung quanh đều cách hắn rất xa, hiển nhiên là sợ bị hắn liên lụy, hai chân Ô Nhất Điển run run, khuôn mặt khổ sáp, như cầu xin nhìn Độc Long Tử:

- Ngươi... Ngươi đừng giết ta, ta có hậu trường...

- Hừ!

Thấy chỉ là một kẻ điên điên khùng khùng, Độc Long Tử cũng lười tính toán, hơn nữa trong lòng Đế Thích cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vẫn thúc hắn, vì vậy tiếp tục đi tới, thân hình tăng nhanh, vài bước đã đến chỗ Phương Hành...

Vèo!

Độc Long Tử nhìn thấy Phương Hành đã bị mình đánh không rõ sống chết, bổ thêm một đòn là có thể đại công cáo thành, trực tiếp bắt giữ, nhưng không nghĩ tới, vừa bước vào vùng tinh vực này, lại cảm giác trước người sát cơ tăng vọt, ánh đao bổ xuống, hắn nở nụ cười lạnh, thân hình hơi nghiêng, động tác nhìn như đơn giản, nhưng diệu đến đỉnh cao, tránh thoát ánh đao, sau đó thuận thế vỗ ra một chưởng, chỉ nghe một tiếng rên lên, thân hình Phương Hành bị đánh bay ra ngoài.

Lần này, hắn bị đánh thương thế càng nặng, ngay cả đao cũng mất, như túi rách va nát một viên tinh thần.

Ánh lửa lan tràn, máu tươi phun mạnh, thân hình suýt nữa ngã oặt, nhưng lại gắng gượng đứng ở giữa không trung, hắc giáp đã sớm rách rưới, xem ra lúc nào cũng có thể ngã xuống, khó đứng lên được nữa, nhưng cuối cùng gắng gượng đứng, sau lưng biển lửa lan tràn...

- Trước đây ngươi có thể chiếm tiện nghi, là bởi vì ta bị ngươi lừa gạt...

Độc Long Tử chắp hai tay sau lưng, lần thứ hai đi về phía hắn, mắt dọc lấp loé, âm thanh đã biến thành Đế Thích, cười dài nói:

- Lần này ngươi và ta xem như chính diện giao phong, ngươi nghĩ mình còn có thể có phần thắng sao?

Vừa nói, hắn vừa đến gần Phương Hành, giơ tay lên, Khi Thiên Bá Man Đao bị hắn triệu hoán, trực tiếp bay vào trong tay hắn, sau đó hắn nhẹ nhàng cầm đao, chậm rãi chỉ về phía Phương Hành, trong thanh âm hiện lên sát khí:

- Việc đã đến nước này, ngươi còn có lời gì muốn nói không?

- Từ Thiếu Yết, đây chính là kết quả ngươi muốn sao?

Xa xa, bất kể là sinh linh Thiên Nguyên, hay sinh linh Thần tộc, sau khi cùng Phương Hành ác chiến, đều đã tử thương nặng nề, ngay cả sĩ khí cũng giảm, vào lúc này thực rất khó có dũng khí chiến một trận với Đại La Kim Tiên, trở thành khán giả, ngơ ngác nhìn hư không.

- Ta...

Tựa hồ Từ Thiếu Yết cũng rất khó tiếp thu, một lát sau mới trầm mặt nói:

- Ma đầu vô liêm sỉ, người người phải trừ diệt!

- Đến tột cùng hắn là ma đầu, hay bị tư tâm của ngươi bức thành ma đầu?

Đạo Vô Phương lạnh giọng hét lớn, lửa giận bùng cháy.

Tựa hồ Sấu Mã Đao Khách thẹn quá thành giận, quát lên:

- Lại không chỉ một mình ta nói hắn là ma đầu, vì sao tới hỏi ta?

- Ngươi... ha ha...

Nghe được hắn trả lời, Đạo Vô Phương cảm giác quá hoang đường, giận dữ cười lên.

Người ở chung quanh nghe tiếng cười của hắn, trong lòng đều khó chịu, cảm giác cực kỳ phức tạp.

- Xong xong, lần này xong...

Ở trong trầm mặc, Ô Nhất Điển có chút kinh hoảng mở miệng.

Người chung quanh đang tức giận, trong lòng kìm nén hỏa diễm không nơi phát tiết, vì vậy lớn tiếng giáo huấn:

- Tiểu ma đầu kia sắp mất mạng ở trong tay Đại La Kim Tiên, Hỗn Độn Tiên Viên bị người đoạt mất, đương nhiên là xong, còn cần ngươi tới nhắc nhở chúng ta sao?

- Không, không đúng...

Nhưng Ô Nhất Điển không chỉ không câm miệng, trái lại âm thanh càng vang, ánh mắt vừa kinh vừa sợ chỉ về phía trước, vẻ mặt như đưa đám nói:

- Ta là nói, lúc này các ngươi thật bức hắn nổi nóng, lần này là thật xong, hắn nóng giận rất đáng sợ...

Mọi người nghe vậy, trong lòng đều cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

- Ngươi hỏi ta có lời gì muốn nói?

Mà lúc này, Độc Long Tử đã đến trước người Phương Hành, Phương Hành bị thương nặng, thậm chí có thể nói thê thảm rốt cục đứng thẳng người, hắn đối mặt với Đại La Kim Tiên, hai mắt lộ ra vẻ hung ác, cắn răng, giống như gằn từng chữ mở miệng:

- Việc đã đến nước này, vậy ta chỉ có một câu để nói...

- Ngày hôm nay nếu không làm thịt được ngươi, tiểu gia ta không họ Phương!



Bạn cần đăng nhập để bình luận