Lược Thiên Ký

Chương 1096: Đại ác nhân đệ nhất thiên hạ


Chuyện ám sát nhanh chóng truyền đi ầm ầm.

Từ đó cái danh đại ác nhân đệ nhất thiên hạ lại không có ai có thể tranh chấp với Phương Hành nữa.

Thật sự tuy thọ nguyên của hắn không lớn, thời gian tu hành cũng không dài nhưng chuyện đã làm lại nhiều lần vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.

Thế gian không phải không có người phản bội đi theo tộc nhân, thậm chí số lượng còn rất nhiều. Hiện nay Thiên Nguyên ngoại trừ chín đại cấm khu cùng với Tịnh Thổ ra, nơi gót sắt mà Thần tộc đạp tới có mấy ai dám không hàng phục? Nhưng tuy là đi theo địch, tình huống cũng khác biệt, ma đầu kia vì mạng sống mà không tiếc khún núm cầu xin tha mạng mà sẽ sàng góp sức đã làm người ta thấy trơ trẽn, sau lại dâng pháp môn của Cổ Thánh lên, tức thì bị người ta không ngừng lăng nhục, cho là đó là hành vi tư địch với hắn, mà quá đáng hơn còn là thủ đoạn độc ác của hắn, sau khi biến hóa nhanh chóng bỗng nhiên hóa thành đồ tể.

Không sai, chính là đồ tể!

Do người đứng đầu cấm khu Bắc Hải Tù Tâm nhai lập thệ với Thiên Nguyên muốn giết Phương Hành, chuyện này đã truyền đi khắp nơi trong thiên hạ rồi.

- Có tu sĩ máu nóng của thiên hạ, thiếu chủ Bắc Hải Tù Tâm nhai cũng tham gia, ám sát kẻ phản bội ác tu Phương Hành, đáng tiếc là thất bại trong gang tấc, bị ma đầu tàn nhẫn chém giết. Từng nhóm người đều không một ai còn sống, máu tươi vẩy khắp nơi, máu nóng lướt qua đất sinh hồng liên, trời xanh âu sầu than khóc, mưa to như thác lũ liên tục mười ngày tắm máu của nghĩa sĩ cô phong bất tận. Chủ Bắc Hải Tù Tâm nhai vỗ án, thề với thiên địa: Phải trảm tên tặc này...

Một vài lão tu sĩ phụ trách ghi chép lại lịch sử của Thiên Nguyên, đã run rẩy ghi chép lại chuyện này.

Nhất thời không biết có bao nhiêu tiếng mắng nhằm vào Phương Hành.

Bắc Hải Tù Tâm nhai là tồn tại bậc nào?

Sau khi Thần tộc giáng xuống, thế gian có không biết bao nhiêu ẩn sĩ bị ép xuất sơn, thủ hộ mồi lửa của Thiên Nguyên, Tù Tâm nhai chính là một trong số đó.

Cũng là sau khi có cái tên cửu đại cấm khu, hậu nhân Bồng Mông của Tù Tâm nhai mới được thế gian biết tới, mà một chi tội nhân từ thời Đại Thánh Hậu Nghệ của thượng cổ đã bắt đầu có danh tiếng khó coi, bây giờ cũng bởi vì lấy danh thủ hội mồi lửa Thiên Nguyên mà dần dần có danh hiệp nghĩa, bắt đầu được tu sĩ Thiên Nguyên lưu lạc trên thế gian tôn sùng mà một trong chí tôn của Thiên Nguyên, người đứng đầu của cấm khu chắc chắn là chính nghĩa, còn ma đầu Phương Hành sẵn sàng góp sức cho Thần tộc đương nhiên là tà ác. Con của cấm khu bởi vì máu nóng trong chốc lát mà ám sát ma đầu sẵn sàng góp sức cho Thần tộc, kết quả là chịu khổ bị giết. Đây là bi kịch điển hình cỡ nào chữ, chỉ là ở trong quá trình này, cho tới bây giờ còn chưa có ai hoài nghi tới nội tình khác.

Dù sao, không có bất luận kẻ nào liên hệ giữa con của cấm khu cùng Thần tộc!

Mà đối với Phương Hành thì đó chính là một cục diện hết đường chối cãi!

May mắn, cho tới bây giờ hắn cũng không hề cãi lại, lười giải thích!

- Chúng ta không thể chỉ nghĩ tới trước mắt được, tương lai dù sao cũng phải suy nghĩ cho thanh danh của ngươi, cũng không thể làm cho thế nhân vẫn hiểu lầm ngươi được, chỉ là chuyện này thật khó dây dưa, chúng ta căn bản là không có biện pháp giải thích rõ được, nếu như tên con trai của đứng đầu cấm khu gì đó cấu kết với truyền nhân Minh tộc, đứng đầu cấm khu chắc chắn có đánh chết lão cũng không thừa nhận. Dù sao danh tiếng của Tù Tâm nhai bọn họ vẫn luôn xấu như thế, ngay cả Phù Dao cung chúng ta cùng chư thế gia của Trung Vực, thậm chí là Thánh Nhân đều chưa bao giờ muốn giao thiệp với bọn chúng. Hiện tại con trai của đứng đầu cấm khu chết trong tay ngươi, đối với danh tiếng của Tù Tâm nhai bọn họ lại càng ngày càng tốt, lão nhất định sẽ không thừa nhận con trai mình...

Nhưng Dao Trì tiểu công chúa lại bắt đầu lo lắng cho chuyện này.

Lúc đó tuy nàng bị thương nặng nhưng dù sao cũng không phải là vết thương trí mạng, thêm nữa có tu vi không tầm thường, lại có linh đan tương trợ, qua vài ngày đã điều dưỡng tốt. Mà đối với chuyện bị ám sát đó ngay cả Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng trong chốc lát không thể nhìn ra kẽ hở, nàng lại có quan điểm không khác Phương Hành lắm, cho rằng trong chuyện này chắc chắn có mờ ám. Nguyên nhân lại đơn giản, trong mắt của những môn phái đạo thống lớn như các nàng, Tù Tâm nhai vốn là một chỗ tà ác, giống như người hoàng thất nhìn thiên lao vậy, đi ra từ trong lao tù, có thể có thứ tốt gì chứ?

Dĩ nhiên, một nguyên nhân khác chính là nàng tín nhiệm Phương Hành vô điều kiện.

Tuy Phương Hành chỉ nói qua loa cho nàng một câu nhưng nàng ngay lập tức nói một hiểu một trăm, hiểu đại khái chuyện này.

Sau lại liên kết với các chi tiết lúc đó không khỏi càng nghĩ càng đồng ý với suy đoán của Phương Hành.

Xuất thân danh môn đại phái, đương nhiên là tương đối coi trọng thanh danh. Trước kia nàng tràn đầy phấn khởi muốn bảo vệ Phương Hành, nhưng sau khi trải qua chuyện ám sát cuối cùng cũng hiểu mình vẫn được bảo vệ tương đối khá. Vì vậy lại bắt đầu suy nghĩ thay Phương Hành tới những chuyện khác, vẫn luôn đau khổ suy nghĩ xem nên rửa sạch oan khuất cho Phương Hành như thế nào. Chỉ tiếc Phương Hành căn bản không lưu ý tới, một câu nói bảo nàng đi chơi chỗ khác...

- Vậy ngươi cứ để tất cả mọi người hiểu lầm ngươi như thế sao?

Dao Trì tiểu công chúa rất không phục, hằm hằm hét lên với Phương Hành.

- Không là tất cả mọi người!

Phương Hành tràn đầy lòng tin:

- Tối thiểu cũng có một con quạ đen, một tên quỷ oa tử, còn có một, ặc! Có mấy người đàn bà xinh đẹp sẽ không hiểu lầm ta, cho dù người khắp thiên hạ nói ta không tốt, bọn họ cũng sẽ không tin, ngươi cứ yên tâm đi...

Nói rồi lại trầm trầm cười, khinh thường nói:

- Còn như những người khác, bọn họ có tư cách gì bắt ta đi giải thích chứ?

Nghe xong lời nói của Phương Hành, Dao Trì tiểu công chúa cũng chỉ có thể vẻ mặt đau khổ nói:

- Không thể không thừa nhận, lúc ngươi mặt dày thật là đẹp trai!

...

...

Chuyện ám sát này cũng không phải không có lợi, tối thiểu hung danh của Phương Hành truyền ra ngoài, tất cả mọi người đã biết hung tính của hắn quá độ, thủ đoạn độc ác, sẽ không nhớ tới nửa phần tình duyên cá nước. Hơn nữa tu vi của hắn bình thường đã tới tình trạng khiếp sợ, muốn tới ám sát hắn thì cũng phải chuẩn bị tốt chuyện phải chết. Cho nên tu sĩ thế gian hận hắn nhiều hơn, nhưng người dám ra tay động thủ lại ít đi, cho dù là trên đại lộ hành tẩu, những ánh mắt ẩn sau mây theo dõi cũng ít đi rất nhiều, dường như là người người lảng tránh...

Dĩ nhiên, cũng có một nguyên nhân quan trọng hơn đó chính là trong mắt rất nhiều người, Phương hành cũng đã là một người chết?

Người đứng đầu cấm khu của Tù Tâm nhai lập huyết thệ muốn tru diệt Phương Hành báo thù, bị một đại nhân vật như Thánh Nhân để mắt tới như vậy, tiểu ma đầu cho dù có Thần tộc che chở nhưng còn sống được mấy ngày chứ? Có thể sau một hơi thở liền bị một thanh thần tiễn bay tới từ chân trời lấy mạng rồi!

Hơn nữa trải qua việc này, Cửu U Thần Vương cũng chú ý tới đoàn bọn họ, quãng đường còn lại an toàn đi nhiều. Còn Phương Hành quả thực để ý tới uy hiếp của người đứng đầu cấm khu của Tù Tâm nhai. Dù sao loại thần tiễn có thể uy hiếp tới tính mạng này xác thực khiến người ta sợ hãi, vì vậy trên quãng đường còn lại đã dứt khoát coi cốt lâu như khiển liễn, dứt khoát ngự cốt lâu mà bay, uy phong bát diện!

Chuyện ám sát đó ảnh hưởng duy nhất tạo thành cho hắn chính là hủy đi ma thân của hắn. Thế nhân đều biết hắn một mạng hai thân, giống nhau như đúc, huyền ảo cực kỳ, sợ là tương đương với việc hủy diệt một nửa tu vi của hắn. Ở trước mặt truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc cùng thần tử Song Sinh của Dạ tộc, Phương Hành cũng tự nhận việc này, cảm khái mũi tên kia đã bắn rụng một nửa thực lực của mình, cũng làm cho hai người kia khinh thường không ít. Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng vô cùng lo lắng, không biết tổn thất một nửa thực lực rồi Phương hành còn có thể gánh được phần trọng trách đó hay không.

Chỉ có lúc Dao Trì tiểu công chúa qua đây hỏi, Phương hành mới nói thật:

- Thần hồn của ta đồng nguyên cùng loại, một thân hai mệnh, ma thân bị hủy, chỉ cần vẫn còn thần hồn thì vẫn có thể tẩm bổ ra thêm, không cần tới thời gian một tháng là lại như ban đầu rồi, sẽ được như ban đầu nhưng đáng tiếc cho viên xá lợi này, bị mũi tên kia bắn thủng, văn phù cùng đạo uẩn ở bên trong đều bị hủy, từ nay về sau không có cách nào luyện làm thân thể để dùng nữa!

Dao Trì tiểu công chúa kinh hãi:

- Vậy ngươi còn xá lợi nào khác không?

Vẻ mặt Phương Hành đau khổ trả lời:

- Vật kia mất một viên là mất hẳn, ta còn lại cũng không nhiều lắm.

Dao Trì tiểu công chúa lo lắng hắn không vui, kéo tay hắn an ủi:

- Còn lại thì cẩn thận sử dụng... ngươi còn lại bao nhiêu?

Phương Hành thở thật dài một cái:

- Chỉ còn lại có chín nghìn viên...

- Ta... con bà nó!

Dao Trì tiểu công chúa ngẩn ngơ, sau đó đánh một quyền tới.

...

...

Khi đám Phương Hành chạy tới Thần Châu Bắc Vực, trở lại chốn cũ lại phát hiện tất cả đều đã không giống ngày xưa nữa. Phong Thiện sơn nguy nga vẫn cao vút ẩn trong mây, trấn định Thần Châu Bắc Vực, chỉ tiếc ở trên Phong Thiện sơn cũng đã xây lên một tòa cung điện cổ quái màu đen, mái cong hình cung, đỉnh nhọn trụ lớn, đặt ở trên ngọn núi cao nhất của Phong Thiện sơn, thoạt nhìn như đang trấn trụ khí vận của Thiên Nguyên. Tòa đại điện này chính là do Cửu U Thần Vương ra lệnh cho mấy vạn thần tướng tới, trong thời gian ngắn ngủi hơn tháng đã tạo dựng lên – Thần Tiêu đại điện.

Uy chấn thiên hạ, phách tuyệt thần tiêu!

Thần Tiêu đại điện chính là một loại tương tự với hành cung tại Thiên Nguyên của Thần Chủ.

Phương Hành cùng chư sứ giả của các Thần Vương khác đều đã tới Thần Tiêu cung, chính là vì yết kiến Thần Chủ.

Đối với việc yết kiến này, chư Thần Vương đã sớm chuẩn bị đủ, vẫn có người suy đoán lần này Thần Chủ thậm chí có khả năng dùng chân thân giáng tới Thần Tiêu cung, vì lần này ông ta triệu kiến chư thiên kiêu tiểu bối cảu ba nghìn Thần tộc tới ban thưởng thần thông tăng cường tu vi, mà sau đám thần tướng này sẽ là lực lượng chủ lực trong đám đồng lứa, phái ra ngoài tìm kiếm đạo tạng thần bí nhất cho ông ta, Phong Thần bảng!

- Vào bên trong điện đi thôi, hiện nay các cao thủ nhân tộc, thiên kiêu của Thiên Nguyên sẵn sàng góp sức cho Thần tộc đều đã vào điện rồi!

Đứng ở chân Phong Thiện sơn, từ xa nhìn Thần Tiêu cung hắc sắc như ẩn như hiện trên núi, truyền nhân Minh tộc thấp giọng nói.

Liếc mấy người khác một cái rồi muốn ngự không mà lên, nhìn lại đã thấy Phương Hành vẫn còn ở chân núi, vẫn chưa lên đường.

- Trên đường chúng ta bởi vì chuyện của ngươi nên đã trì hoãn thời gian không ngắn, Thông Thiên thần tướng còn không nhanh lên chút hay sao?

Truyền nhân Minh tộc không vui, lạnh giọng nói một câu.

- Các người đi trước đi, ta tự đi bộ lên núi!

Phương Hành nhàn nhạt trả lời, giương mắt nhìn đường núi gập ghềnh.

- Ngươi...

Truyền nhân Minh tộc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong Phong Thiện sơn cao vút trong mây, sơn đạo vòng quanh đi lên không biết sâu xa bao nhiêu, cho dù bằng vào thực lực của bọn họ, đi bộ lên núi cũng không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian nên không khỏi nhíu mày, cảm thấy Phương Hành không thể nói lý. Chỉ có điều từ sau việc ám sát, gã đã có khoảng cách với Phương Hành, thâm cừu đại hận cũng chỉ tự giấu trong tim, cho nên cũng không muốn nhiều lời, chỉ tùy tiện khoát tay chặn lại cho hắn tự đi, mình thì phi thân lên đạp tường vân bay lên đỉnh núi.

- Vì sao phải đi lên?

Dao Trì tiểu công chúa ở lại bên người Phương hành, cùng hắn đạp thềm đá kề vai mà đi, có chút hiếu kỳ hỏi.

- Trên thạch giai này hẳn là còn có vài mộ phần, thuận tiện lên bái một lượt!

Phương Hành nhẹ giọng trả lời, ngẩng đầu nhìn núi, ánh mắt sâu xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận