Lược Thiên Ký

Chương 1142: Cho các ngươi cơ hội giết ta.




Khiêu chiến tất cả mọi người Tịnh Thổ?

Một câu nói kia của Phương Hành ý khiêu khích quá mạnh, ngược lại làm chung quanh yên tĩnh trở lại, thật lâu không người tiếp lời.

Trên mặt Tiên Minh tứ đại thiên kiêu và các Thần Đình Tiểu Thánh, thần sắc đều ngưng trọng, có người kinh ngạc, có người lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ.

Ngược lại là Phương Hành hiển nhiên đã sớm quyết định chủ ý, sau khi nói xong, lại bước về phía trước một bước, thần sắc lãnh đạm, ẩn hàm pháp lực, thanh âm truyền đi bốn phía:

- Tiểu gia ta đã tới, liền không có nghĩ thành thành thật thật qua mấy ngày, các ngươi chán ghét ta, ta cũng nhìn các ngươi không vừa mắt, vậy thì thống khoái chiến mấy trận đi! Từ ngày hôm nay bắt đầu, tiểu gia ta bắt chước cổ lệ của Thần Châu Tịnh Thổ, cùng quần hùng của Tịnh Thổ tranh phong, trong vòng bảy ngày, không cần biết ngươi là yêu ma quỷ quái, La Hán Bồ Tát gì, đều có thể đến chiến ta, tiểu gia tuyệt đối không tránh chiến! Ha ha, cơ hội đã cho các ngươi, có dám tới chiến một trận hay không, kia là chuyện của các ngươi...

Dứt lời, ánh mắt âm sâm dày đặc quét qua quần tu phía dưới, trầm thấp cười lạnh một tiếng.

Lời này lại làm quần tu tâm tư phấn chấn, nửa ngày sau tiếng nghị luận vang lên, đều đang thấp giọng nghiên cứu thảo luận.

- Ma đầu kia thực có can đảm khiêu chiến quần hùng Tịnh Thổ?

- Tên này thật cuồng, không để các tu sĩ Tịnh Thổ vào mắt sao?

Phía dưới các loại nghị luận càng ngày càng vang, không biết bao nhiêu người ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Phương Hành, càng có một ít người ma quyền sát chưởng, lẫn nhau mời gọi, hẹn cùng đi giáo huấn ma đầu kia, cục diện vốn giương cung bạt kiếm, lại bởi vì Phương Hành khiêu khích mà chậm lại rất nhiều, không có nhiều người muốn nhảy ra khó xử Phương Hành, dù sao Phương Hành khiêu chiến các tu sĩ Tịnh Thổ, cũng đã hẹn thời gian đấu pháp, vào lúc này còn hung hăng càn quấy, lại có vẻ là bọn họ vô lý.

- Phương đạo hữu thật khí phách, ngươi muốn chiến quần hùng Tịnh Thổ ta?

Ngay cả Khương Vấn Đạo, lúc này ánh mắt cũng cực kỳ cổ quái, lúc đầu Phương Hành thuận miệng nói "ngươi còn chưa xứng để cho ta khiêu chiến", để hắn cảm nhận được miệt thị thật sâu, trong lòng giận dữ, bất quá sau khi nghe Phương Hành khiêu chiến Tịnh Thổ, trong lòng lại nao nao, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành có chút cổ quái, phẫn hận, kinh ngạc, còn có chút kiêng kị!

- Ta là muốn khiêu chiến Tịnh Thổ, nhưng Tịnh Thổ lại chưa chắc tất cả đều là anh hùng...

Phương Hành lãnh đạm trả lời, trên mặt không có một tia biểu lộ.

- Cử động này sợ là không hợp lý a?

Hồ Tiên Cơ có chút động dung, nhịn không được mở miệng nói, liếc nhìn Phương Hành thật sâu.

- Không có gì không hợp lý cả, Thông Thiên Tiểu Thánh có nhã hứng, các tu sĩ Tịnh Thổ phụng bồi là được!

Là lão giả phụ trách lễ nghi bên Chư Tiên Minh nói, đạt được Cổ Hạc ám chỉ, liền lạnh lùng nói một câu, mà lúc này, Thần Tử Dạ tộc lại không có ngăn cản, sự tình phát triển có chút vượt qua tưởng tượng của bọn hắn, nhưng ẩn ẩn phù hợp kế hoạch, vốn sứ giả Thần Đình vào Tịnh Thổ, ai cũng không nghĩ tới sẽ an an ổn ổn tâm sự vài ngày, đấu pháp tranh tài chính là chuyện sớm hay muộn, mỗi người bọn họ đều làm xong chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới Phương Hành sớm đẩy ra như vậy mà thôi!

- Nếu như thế, mời theo chúng ta vào hành cung dự tiệc rượu đi!

Trong Tiên Minh cũng không có người nói gì, sai người dâng lên ngọc xa, mang theo sứ giả Thần Đình chạy đến hành cung.

Ngoài Trấn U thành ba ngàn dặm, sớm đã có người Tiên Minh đóng quân, chính là trạm thứ nhất nghênh đón sứ giả Thần Đình, sau khi sứ giả Thần Đình chạy đến, liền tượng trưng cho Thần Đình và Tịnh Thổ đàm phán chính thức bắt đầu, lúc đầu mỗi người đều quan tâm kết quả của trận chiến này, có người muốn cùng Thần Đình ác đấu đến cùng, triệt để trục xuất bọn hắn ra khỏi Thiên Nguyên Đại Lục, cũng có người cảm thấy Thần Đình thế lớn, bây giờ cùng Thần Đình đàm phán, dù trên danh nghĩa là đầu hàng, chỉ cần có thể bảo trụ lực lượng của Tiên Minh không mất, đó cũng là một sự tình tốt đẹp.

Nhưng lần đi sứ được muôn người chú ý này, lại bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà hoàn toàn đi chệch.

Nguyên nhân xuất phát từ trên người Thông Thiên Tiểu Thánh!

Hắn lại muốn dùng sức một mình, khiêu chiến quần hùng Tịnh Thổ?

Vì thế không đợi đám sứ giả Thần Đình đến Trấn U thành, tin tức này đã truyền khắp Tịnh Thổ!

- Ngươi có biết ngươi làm như vậy, sẽ đẩy mình vào địa phương nguy hiểm hay không?

Trên tiệc rượu, vô luận là các tu sĩ Tiên Minh hay Thần Đình Tiểu Thánh, hiển nhiên cả đám đều có chút không quan tâm, ánh mắt lúc nào cũng nhìn về phía Phương Hành, mỗi người đều giống như có một bụng lời muốn nói, lại không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng vẫn là Hồ Tiên Cơ cười tủm tỉm bưng một chén rượu tới, thời điểm chạm cốc, thần thức nàng khẽ động, truyền âm qua:

- Bây giờ Tịnh Thổ hội tụ khí vận của Thiên Nguyên Đại Lục, cao thủ nhiều như mây, nhân vật lợi hại như cá diếc sang sông, Thông Thiên Tiểu Thánh, Phương Hành đạo hữu, ngươi sẽ không thật coi mình vô địch thiên hạ chứ?

- Không đến mức vô địch thiên hạ, nhưng đầu của tiểu gia không dễ dàng mất như vậy!

Phương Hành cười lạnh lắc đầu, giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Hồ Tiên Cơ, nói:

- Bất quá, hồ ly lẳng lơ, ta cũng không nghĩ tới, ngươi lại có bản sự lớn như vậy, có thể leo đến vị trí bực này, xem ra trong khoảng thời gian này cũng có đại tạo hóa nha, tu vi nhìn cũng không tầm thường, ngay cả ta cũng không thể xem thấu nội tình của ngươi, thật sự là lợi hại, lợi hại!

- Hi hi...

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên Cơ lưu chuyển, che miệng cười một tiếng, phong tình vạn chủng nhìn Phương Hành nói:

- Kỳ thật ta vốn rất lợi hại, nhớ năm đó Yêu Địa lưu truyền Hồ Tiên Cơ ta trí kế vô song, thật coi ta là dùng tiền mua được sao? Chỉ bất quá mỗi lần gặp phải ngươi, lại luôn ăn thua thiệt, vì vậy cũng làm cho người trong thiên hạ xem nhẹ ta, ai...

Nàng nhẹ nhàng nói, lại thấp giọng thở dài, bỗng nhiên nhìn thẳng Phương Hành, giống như cười mà không phải cười nói:

- Trên đời này nếu như có người biết sự lợi hại của ngươi, vậy Hồ Tiên Cơ ta tuyệt đối có thể tính một cái, cho nên ta quyết không cho rằng ngươi sẽ tự tìm đường chết, lần này vì sao ngươi muốn làm chuyện ngu xuẩn như vậy, có thể nói cho ta biết không?

- Tịnh Thổ có nhiều người muốn giết ta như vậy, vậy ta liền cho bọn hắn một cái cơ hội nha!

Phương Hành cũng giống như cười mà không phải cười liếc nhìn Hồ Tiên Cơ, nhẹ nhàng trả lời.

- Chỉ đơn giản như vậy?

- Chỉ đơn giản như vậy!

Hồ Tiên Cơ hơi có chút thất vọng, nở nụ cười xinh đẹp nói:

- Vậy ta chỉ có thể khuyên Thông Thiên Tiểu Thánh một câu!

Phương Hành ngẩng đầu nhìn nàng, nàng lại cúi người xuống, ghé vào bên tai Phương Hành thổ khí như lan:

- Ngươi một người khiêu chiến Tịnh Thổ nhất định là không thành, không bằng đảo loạn khái niệm, trận đọ sức này làm thành Thần Đình và Tiên Minh so đấu, tập hợp lực lượng của mười vị Thần Đình Tiểu Thánh, như vậy mới có thể ở trong hỗn loạn sống sót, tiểu muội cũng là vì tốt cho ngươi, mới ra chủ ý này, ngươi có thể...

Động tác thân mật của nàng, lại làm mọi người trong đại điện giật nảy mình, ánh mắt phức tạp nhìn qua.

Người tu hành thần thông bách biến, muốn nói thì thầm, cách thức còn nhiều, còn sát lỗ tai làm gì ah...

Ngay cả Phương Hành, tựa hồ cũng sửng sốt một chút, nửa ngày không lấy lại tinh thần.

Bất quá lúc này, Hồ Tiên Cơ còn chưa nói xong, đột nhiên bên cạnh có một tay áo phật qua, ẩn hàm thần thông, phảng phất như ngay cả thời gian cũng đọng lại, mang theo lực lượng khó nói nên lời, Hồ Tiên Cơ cả kinh, thân hình bất động, lại như lưu tinh lui về phía sau mấy trượng, ngưng thần nhìn lại, không ngờ thấy được một nữ tử quốc sắc thiên hương đang giận dữ thu tay áo, ánh mắt bất thiện nhìn nàng, oán hận mắng:

- Cách nam nhân của ta xa một chút, hồ ly tinh!

Hồ Tiên Cơ cũng không nhịn được ngẩn ngơ, không nghĩ tới nửa đường giết ra một cái Trình Giảo Kim, cũng may nàng trí kế bách xuất, công phu dưỡng khí cũng rất tốt, rất nhanh liền xóa đi vẻ không vui, mỉm cười, liếc qua nữ tử, lại nhìn Phương Hành hỏi:

- Vị tiên tử này nhìn rất quen mắt, lại không biết nàng và Thông Thiên Tiểu Thánh...

Phương Hành cũng cười khổ, lôi Dao Trì tiểu công chúa đang giận dữ trở lại, nhìn Hồ Tiên Cơ cười nói:

- Nàng là lão bà của ta, hận nhất hồ ly tinh, ngươi chẳng những là hồ ly tinh, còn ở trước mặt nàng thông đồng ta, nàng làm sao có thể không tức giận?

- Ha ha...

Lời này vừa nói ra, ngược lại đưa tới chung quanh cười vang.

Biểu lộ của Hồ Tiên Cơ cũng có chút mất tự nhiên, trầm thấp thở dài nói:

- Ta vốn có ý tốt, sao Thông Thiên Tiểu Thánh không lĩnh tình chứ!

Dứt lời, thân hình nhẹ nhàng xoay chuyển, về tới chỗ ngồi, lại không có chút xấu hổ.

Trong lúc bất động thanh sắc, nàng lại liếc qua Cổ Hạc, khe khẽ lắc đầu, ra hiệu cái gì cũng không hỏi thăm được.

Bữa tiệc rượu này, chỉ bất quá là lễ nghi cần thiết, ai cũng không thiết ăn uống, cũng không nghĩ đến ở trên bữa tiệc kết giao người nào, ngược lại sự tình Phương Hành khiêu chiến Tịnh Thổ càng được mọi người chú ý, tiệc rượu rất nhanh kết thúc, các Tiểu Thánh đều về hành cung mà Tiên Minh an bài, chỗ của Phương Hành lại ở phía đông Trấn U thành, phía dưới là một con sông lớn xoay quanh, chung quanh trống rỗng, rất thích hợp người tu hành đấu pháp.

Thời điểm màn đêm buông xuống, dưới ngọn núi này, liền không biết hội tụ bao nhiêu tu sĩ Tịnh Thổ.

Vô số người sau khi biết Phương Hành muốn khiêu chiến tu sĩ Tịnh Thổ thì đều suốt đêm chạy tới dưới ngọn núi này, nhân số càng tụ càng nhiều, tình thế đã khó có thể dùng để hình dung, hơn nửa đêm liền có không biết bao nhiêu người cãi nhau, hùng hùng hổ hổ, thậm chí có người hô hào khẩu hiệu "Trảm Phương Hành, trừ Nhân hại", trùng trùng điệp điệp mấy ngàn người, đều cực kỳ mong đợi chờ thời điểm húc nhật đông thăng đến...

Mặc dù bởi vì kích động, khiến người cảm giác một đêm này dài dằng dặc, nhưng húc nhật cuối cùng vẫn bay lên.

Một vòng thái dương nhảy ra biển mây, sắc trời rõ ràng.

- Rốt cục trời đã sáng, diệt trừ ma đầu kia, chính là lúc này...

Không biết có bao nhiêu người tu hành công phu dưỡng khí không tốt, khi nhìn thấy húc nhật đông thăng, thậm chí nhảy cẫng hoan hô.

Kẹt kẹt!

Cũng vào lúc này, theo húc nhật đông thăng, tia sáng mặt trời đầu tiên bay tới, trên ngọn núi lẻ loi kia, đại môn chậm rãi mở rộng, lộ ra cung điện tối om, giống như một cự thú chậm rãi há miệng...

- Phương Hành muốn chiến các tu sĩ Tịnh Thổ, không biết vị đạo hữu nào tới chỉ giáo trước?





Bạn cần đăng nhập để bình luận