Lược Thiên Ký

Chương 1064: Hồng Hoang Cốt điện


Người đến quá mạnh mẽ!

Cuộc đời này Phương Hành từng thấy vô số cao thủ, có lão quái vật Căn bá thâm tàng bất lộ nhưng thoạt nhìn cũng không lộ ra chút huyền cơ nào; cũng có loại nữ nhân lai lịch bí ẩn, không có cách nào hình dung cụ thể mạnh bao nhiêu, thậm chí còn từng được quan sát ác chiến giữa Thánh Nhân ở nhân gian, nhưng những người này có cường thịnh hơn, ngay lúc đó hắn tu vi yếu kém, không có cách nào sâu sắc cảm thụ được sự đáng sợ của đối phương. Cho tới tận lúc này, đứng ở một bên cốt kiều nhìn ở một phía khác đang chậm rãi có một con sinh linh bò tới, hắn không nhịn được mà sợ hết hồn hết vía. Một tay ôm vật nhỏ, tay kia bất động thanh sắc sờ tới bên hông, chuẩn bị bất cứ lúc nào sẽ thi triển tầng phòng ngự tránh bị đối phương vọt tới...

Người tới cũng là một con Hồng Hoang di chủng, hơn nữa còn là vương tộc tiêu chuẩn, đầu có hai sừng, hình dung dữ tợn, thân cao không dưới mười trượng, giống như một ngọn núi thịt vậy. Một đôi mắt thôi đã to như gian nhà, ánh mắt dao động liền nở rộ hung uy đáng sợ. Nó chậm rãi từ một phía khác của cầu tới, cốt kiều đúc thành từ bạch cốt cứng như tinh cương lúc này cũng phát ra tiếng cót két do không chịu nổi gánh nặng. Trong mũi nó đang vù vù phun ra khí tức nhàn nhạt bay về phía xa, tạo thành cuồng phong bên ngoài trăm trượng...

Một chốc thấy được nó, Phương Hành mới hiểu rõ ra, trong Bình Hoang nguyên này quanh năm có cuồng phong đáng sợ thổi mạnh, tập kích như bị cắt da cắt thịt, thoạt nhìn cuồng phong này hình thành căn bản là do tại nơi đây, là do hô hấp của lão quái vật này tạo thành!

Quá mạnh mẽ!

Phương Hành chỉ liếc mắt liền kết luận vị lão giả này sợ rằng có thực lực vượt qua cả Độ Kiếp.

Thậm chí hắn còn mơ hồ nghĩ lại, ban đầu lúc ở Bạch Ngọc kinh từng có Thánh Nhân đại chiến, Thánh Nhân Dương Ma của Tịnh Thổ ấy cưỡi một con Hồng Hoang di chủng xuất chiến, chiến lực kinh thiên, hầu như có thể giết được Thánh Nhân, mà di chủng đó hình như chính là con vật ở trước mắt này...

- Gàooooo

Di Long trầm bước đi tới, chỗ nó đi qua, tất cả Hồng Hoang di chủng đều xoay người cúi rạp xuống đất bái lạy, thấp giọng gào thét, tỏ vẻ kính phục.

- Ta nên gọi ngươi là Thần Vương, hay là Hồng Hoang Long Vương?

Cảnh tượng to lớn như vậy cũng chỉ có Phương Hành cùng vật nhỏ mà hắn ôm trong lòng là không cúi xuống bái phục. So với đám Hồng Hoang di chủng khổng lồ ở xung quanh, hai người bọn họ không lớn hơn con kiến hôi bao nhiêu. Chỉ có điều Phương Hành mặt không đổi sắc lưu ý quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó không cố kỵ quan sát con Dị Chủng Long này vài lần, như cười như không hỏi, khẩu khí dường như có hơi trào phúng.

- Phương đạo hữu hẳn là nên nhìn ra, chúng ta mời ngươi đến đây, cũng không có ác ý!

Dị Chủng Long miệng nói tiếng người, vẻ mặt nghiêm túc, con mắt liếc nhìn đằng xà đang tùm tùm bò lên bờ từ dưới hồ lớn bên cạnh, dường như có hơi bất đắc dĩ:

- Đằng xà Tiểu Vương hình như có ghi thù cũ với ngươi, việc hù dọa ngươi một chút cũng không phải do lão phu bày mưu đặt kế!

- Nhưng ngươi có thể hỏi con gái ngươi một chút, tuổi của nàng tuy nhỏ nhưng việc này chúng ta đều đã thương lượng với nàng rồi!

Bên cạnh, ngân sắc Tiểu Long Vương cũng cười cười, bình lặng nói.

- Cha, Kim Giác Long Vương gia gia cùng Ngân Lân Tiểu Long Vương thúc thúc tuy dáng vẻ xấu xí nhưng bọn họ đều rất tốt, lúc đó phần tử xấu giáng xuống từ trên trời giết thật là nhiều người, chính là do bọn họ cùng Tiểu Đằng Đằng vọt ra từ trong Ma Uyên, giết chết rất nhiều phần tử xấu, sau đó mang con tới đây, bọn họ còn đứng ra giúp con hỏi thăm tin tức của mẹ cùng người nữa, cho tới mấy ngày hôm trước mới nói người sẽ đi qua nơi này, hơn nữa sẽ gặp nguy nan nên con cầu xin họ giúp người, bọn họ đồng ý, sau đó nói khi người đi qua nhất định sẽ mang người qua đây...

Tay nhỏ mập mạp của vật nhỏ đang vuốt mặt của Phương Hành, thành thật nói một lượt những chuyện mình biết ra.

Dĩ nhiên, những lời này nói ra lại khiến cho trên mặt cả Kim Giác Lão Vương cùng Ngân Lân Tiểu Vương đều hơi khó coi...

Cái gì gọi là “tuy dáng vẻ xấu xí” chứ...

Phương Hành nghe xong lại thấp giọng hỏi vài câu, sau cũng hiểu rõ ra. Trước đây hắn chuẩn bị quyết đấu với Thiếu Tư Đồ của Phù Dao cung, đám Long Nữ đều không yên lòng muốn tới đây quan chiến, chỉ có điều vật nhỏ còn quá nhỏ, cũng không muốn để nó nhìn thấy cảnh tượng như vậy nên liền để lại trong cung Độ Kiếp tiên hội, sắp xếp người chăm sóc. Nhưng sau đó sinh linh thần tộc giáng xuống, thiên địa hoàn toàn đại loạn, Độ Kiếp tiên hội cũng bị tấn công, vật nhỏ lại sợ hãi chỉ có thể dưới sự bảo vệ của đệ tử Kiếp Đạo mà đào tẩu. Chỉ có điều sinh linh thần tộc tới rồi, người bên cạnh nó bị giết sạch, may mà vào lúc đó Đằng Xà trong Ma Uyên dẫn theo Hồng Hoang di chủng xuất hiện, cứu được nàng đi.

Còn Đằng Xà vốn là do mẹ đẻ của vật nhỏ ngẫu nhiên có được từ trong Huyền Vực, sau lại bị Linh Xảo tông của Thần Châu Bắc Vực đoạt đi. Phương Hành diệt Linh Xảo tông đoạt lại Đằng Xà này, từ đó về sau, vật nhỏ liền thừa kế đạo nguyên của mẫu thân, có lạc ấn huyết mạch với Đằng Xà, chính là tiểu chủ nhân của nó. Sau khi Phương Hành đoạt Phong Thiện đại đỉnh rồi trốn đi, Long Nữ liền dẫn theo vật nhỏ tới Nam Hải ẩn cư, mang theo Đằng Xà này sẽ bất tiện nên dưới sự chỉ điểm của Long Quân liền đưa nó tới trong Hồng Hoang Cốt điện của Ma Uyên để tu luyện.

Trong lúc ở chỗ này, Đằng Xà và vật nhỏ đã gần vài chục năm chưa từng gặp mặt, chỉ có điều quan hệ huyết mạch vẫn sẽ không chịu ảnh hưởng, cho nên khi sinh linh thần tộc giáng tới, nó là người sớm nhất cảm ứng được nguy cơ của vật nhỏ nên lao tới cứu người.

Dĩ nhiên, con Đằng Xà này vô cùng trung thành và tận tâm với vật nhỏ, nhưng đối với Phương Hành lại không giống vậy.

Thằng nhãi này đã lớn hơn không ít nhưng vẫn mang thù, vẫn nhớ kỹ ban đầu lúc nó còn nhỏ Phương Hành đánh nó chết khiếp, chuyện bị đánh như con chuột chết vẫn in hằn trong đầu, cho nên khi mời Phương Hành mới nổi lên tâm muốn bỡn cợt, muốn trả thù...

Dĩ nhiên, kết quả chính là lại bị đánh một trận ngoan độc!

- Lúc đó cục diện quá loạn, dọa con rồi!

Phương Hành ngắt mặt của vật nhỏ một cái, ánh mắt lại nghiêm túc nhìn về phía Ngân Lân Tiểu Vương:

- Lúc đó ta nhìn thấu ngươi không có sát ý, hơn nữa nhìn thấy con quái xà ở đây, cảm nhận được khí tức của tiểu nha đầu này nên mới đi cùng các ngươi, chỉ có điều nếu nhóm các ngươi thật sự không có ác ý, tại sao không trực tiếp nói rõ nguyên nhân, lại có ý thể hiện dáng vẻ đang chờ ta tới trước mặt Phù Dao cung?

- Ta làm như vậy thứ nhất là không muốn để cho Phù Dao cung biết thái độ chân chính của Hồng Hoang Cốt điện bọn ta, thứ hai...

Ngân Lân Tiểu Vương cười nhạt, nói:

- Từ trước đến nay ta không thích nhân tộc, muốn mượn cơ hội đó nhìn trò hề của đám nữ nhân...

-Ồ, còn một vấn đề nữa...

Phương Hành gật đầu, ánh mắt nhìn sang Kim Giác Lão Vương, mi tâm cũng ngưng tụ thành vướng mắc, chậm rãi nói:

- Chiếu theo lời của ngươi trước đó, Hồng Hoang di chủng đã nhận pháp chỉ của Thần Chủ, được phong làm Thần Vương thứ mười hai, việc này là thật hay giả?

Từ trước đến nay tâm nghi ngờ của hắn rất nặng, cũng không bởi vì vật nhỏ và Đằng Xà liền tin Hồng Hoang Cốt điện là bạn không phải địch. Dù sao lúc chúng nó ép mình tới hung thần ác sát, đến nơi này lại lấy lễ đối đãi, không hiểu nổi bầy quái vật này đến tột cùng là đang có ý gì, cục diện rất phức tạp, ngay cả hắn cũng khó phân địch bạn ngay chốc lát, nên đơn giản hỏi vấn đề mang tính nguyên tắc này lên.

Mà nghe xong vấn đề của hắn, Kim Giác Lão Vương cười ha ha nói:

- Chuyện này là thật!

- Hả?

Phương Hành nhướng mày, ánh mắt như kiếm nhìn vào khuôn mặt của nó.

Không khí chung quanh cũng bỗng nhiên ngưng trọng, có âm phong vô hình tụ tán, không ngừng bay lượn.

- Thần chủ giáng chỉ, phong lão phu là Hồng Hoang Thần Vương, trấn thủ triệu dặm Ma Uyên, chuyện này là sự thật!

Kim Giác Lão Vương âm trầm nói:

- Lão phu nhận thần chỉ của hắn, việc này cũng là thật!

Đầu lông mày của Phương Hành nhướng lên một cái, từ trong lời nói của nó nghe được ý không đồng lòng với chuyện này.

Quả nhiên, lúc Kim Giác Lão Vương nói đến chỗ này trong đôi mắt to cũng tỏa ra ý đùa cợt. Nó ha hả cười, thân thể chậm rãi ngẩng lên, giống như một ngọn núi cao trên không trung. Trước mắt Phương Hành tối sầm lại, bị nó chặn tia sáng, loại lực uy hiếp này hầu khó có thể hình dung, mà Kim Giác Lão Vương từ trên cao nhìn xuống, lẳng lặng nhìn Phương Hành, trong giọng nói mang theo uy nghiêm vương giả không cho phép kẻ khác khinh nhờn:

- Nhưng Hồng Hoang Cốt điện phản bội Thiên Nguyên là giả, chuẩn bị một lòng bán mạng cho thần chủ đó cũng là giả...

- Các ngươi là giả ý sẵn sàng góp sức?

Phương Hành nhíu lông mày, có chút ngoài ý hỏi.

- Ha ha, hiện tại là thật hay giả còn rất khó nói rõ ràng được!

Ngân Lân Tiểu Vương cười nhẹ một tiếng, cướp lời đáp thản nhiên:

- Thần tộc cho thấy thành ý rất lớn khi muốn lung lạc Hồng Hoang Cốt điện chúng ta, cũng rất nắm chắc, dù sao Hồng Hoang Cốt điện vẫn bị tu sĩ nhân tộc bức bách, co đầu tụt cổ ở một góc Ma Uyên, sinh tồn ngày càng gian nan, hơn nữa bàn về cừu hận với nhân tộc sợ là còn sâu hơn so với ba nghìn thần tộc đã từng là Tiên Nô kia nữa, ở một mức độ nào đó mà nói, chúng ta là minh hữu trời sinh, có một vạn lý do liên thủ với thần tộc, giết sạch nhân tộc...

- Lời của ngươi nói ngay cả ta đều đồng ý, nhưng vì sao các ngươi lại không làm như vậy?

Phương Hành nhàn nhạt cướp lời, vẻ mặt quả thực có vẻ hơi nghi hoặc.

Cộng sinh ở trên Thiên Nguyên đại lục, cừu hận giữa các chủng tộc thực sự đã không còn cách nào diễn tả bằng ngôn từ. Người tu hành của nhân tộc và yêu tộc, cùng Hồng Hoang di chủng, thậm chí cùng Thương Lan Hải Long tộc, thậm chí còn bao gồm cả ý niệm tu hành không đồng nhất là Phật môn, ân cừu giữa các thế lực đã không có cách nào đếm hết. Nếu nói là huyết hải thâm cừu, bất luận hai đại chủng tộc nào đều có huyết hải thâm cừu, trăm vạn năm nay không biết đã trải qua bao nhiêu trận chém giết cùng ác chiến, không biết đã có bao nhiêu bạch cốt cùng máu tươi trải đường, đọc sách đến bạc đầu, cũng khó mà kể hết được...

- Vì sinh tồn!

Ngân Lân Tiểu Vương không có chút do dự nào trả lời, vô cùng nghiêm túc. Nó nhìn Kim Giác Lão Vương một cái, nhận được lão cho phép thì mới trầm giọng nói:

- Thần tộc vì muốn được Hồng Hoang Cốt điện trung tâm góp sức, thậm chí còn hứa hẹn đợi khi bọn họ đạt thành mục đích của chính mình, thậm chí sẽ rời khỏi Thiên Nguyên, sẽ do Hồng Hoang Cốt điện bọn ta trấn thủ cả Thiên Nguyên đại lục, chuyện này trong mắt người khác đại khái là nguyện vọng mấy vạn năm nay của Hồng Hoang Cốt điện. Chỉ tiếc, bọn họ đều sai rồi, trên Thiên Nguyên đại lục này đã không còn thích hợp để chủng tộc bọn ta sinh tồn nữa...

Khi gã nói đến đây thì thoáng trầm mặc một chút, một lúc sau vẫn không nói gì, sau đó nhìn về phía Phương Hành, nói:

- Nói ngắn lại, ngươi chỉ cần tin tưởng chúng ta, Hồng Hoang Cốt điện không muốn làm nô, thần tộc tiếp tục ra điều kiện thêm thì cũng không có cách nào được bọn ta giúp đỡ!

Phương Hành không truy hỏi kỹ càng sự việc, chỉ là có chút cổ quái cười nói:

- Vậy các ngươi tìm ta tới để làm gì?

Kim Giác Lão Vương nghe vậy thì chậm rãi đi về phía trước, con mắt thật to nhìn chằm chằm Phương Hành, giọng nói dường như truyền tới từ bốn phướng tám hương, thần bí nói:

- Chúng ta cần ngươi làm một chuyện, cứu vớt tộc ta, cũng là cứu vớt nhân tộc!

Nó nói quá mức trầm trọng, cũng quá mức nghiêm túc, làm Phương Hành sợ ngây người.

Sau một hồi lâu, hắn mới mở miệng, giọng nói vô cùng kiên định:

- Ha ha ha ah... Ta không làm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận