Lược Thiên Ký

Chương 1676: Đế thị trường sinh kiếp




- Vù!

Ngay lúc một dòng kim mang đó, cũng tức là thần thức của Phương Hành vươn ra, tiếp xúc với khối bia đá, Phương Hành lập tức cảm giác đầu óc choáng váng, bên trong bia đá đó không ngờ sinh ra một sức hút đáng sợ, trực tiếp kéo tất cả thần hồn bên trong kim liên của hắn ra, sau đó đưa vào trong bia đá, biến đổi này tất nhiên khiến hắn kinh hãi, theo bản năng liền cho rằng đây là âm mưu của Đế Lưu, cố ý để bia đá này kéo kim liên ký sinh trong thức hải của hắn ra, hòng thoát khỏi mình.

Không đợi hắn phẫn nộ hét to, hắn đã liền không nói ra lời.

Vào khoảnh khắc này, hắn thậm chí ngay cả thần thức cũng không tỉnh táo, đột nhiên rơi vào trong ảo tượng vô tận.

Sau khi kiên định đạo tâm, Phương Hành trên cơ bản không thể lâm vào trong ảo tượng!

Bởi vì không có bao nhiêu ảo tượng có thể khiến hắn trầm luân!

Nhưng lúc này, hắn lại đột nhiên lâm vào trong ảo tượng, cơ hồ là không có một chút sức phản kháng nào.

Rất nhanh hắn liền minh bạch, đây là bởi vì không phải hắn rơi vào ảo tượng mà là một loại ký ức.

Hoặc là nói, đây là một loại văn bia, văn bia trên bia đá!

Trên bia đá này quả thật ghi lại rất nhiều thứ, nhưng nghiêm khắc mà nói, lại đều về một sự kiện.

Cái chết của gia chủ các đời Đế thị.

- Giết...

Bên tai Phương Hành nghe thấy tiếng hô, khi mở mắt ra thì nhìn thấy Thần tộc sinh linh bộ dạng quái dị hung tàn, giống như thủy triều xông về phía hắn, loại khí thế này cơ hồ sắp bao phủ hắn, mà chính hắn thì hóa thành một vị đại tướng thống quân, chung quanh đều là tu sĩ, theo mình xung phong liều chết, bọn họ xông vào trong đám Thần tộc sinh linh vô tận, không ngừng xung phong liều chết, không ngừng chiến đấu, đây là một hồi chiến đấu vô cùng thảm thiết, lại kéo dài vô tận, ước chừng tiến hành ba tháng, hắn cũng xung phong liều chết ba tháng.

Người bên cạnh hắn càng lúc càng ít, nhưng Thần tộc sinh linh đó lại dường như càng lúc càng nhiều!

Đến cuối cùng, chung quy chỉ còn lại một mình hắn, trên người không còn một chút tiên khí, bản thân bị trọng thương, đường đường là đại tu Độ Kiếp, thậm chí ngay cả khí lực để giơ binh khí lên cũng không có, cuối cùng, hắn bị vô số Thần tộc sinh linh vây khốn, xé nát nhục thân.

- Đó là một mảng tiên cảnh bao la.

Lại một lần nữa, Phương Hành giống như hóa thân thành một người khác, hắn đối mặt với ánh mắt lo lắng của vô số người, trên mặt lộ ra hào quang kiên nghị:

- Cho nên, bất kể những quái vật này hung tàn cỡ nào, cường đại cỡ nào, chúng ta cũng nhất định phải cướp lấy một nơi để sống, vì thế, tu hành ma công thì sợ gì? Các ngươi lo sẽ tẩu hỏa nhập ma, ta thì không lo, để ta bế quan tu luyện trước, đợi lúc ta thần công đại thành, ta sẽ giống như phụ thân suất binh xung phong, trong vạn quân lấy thủ cấp của yêu ma đó, mang tới trước lăng của cha ta tế bái.

Nhưng rất nhanh Phương Hành liền lại nhìn thấy, mình ở trong một động phủ u ám, tu luyện ma công tới tẩu hỏa nhập ma, thống khổ vạn phần, hắn muốn hét lên, muốn tìm người để cầu cứu, nhưng lại một từ cũng không nói ra được, cuối cùng lặng lẽ tịch diệt trong thống khổ vô biên.

- Nghe người ta nói, có một loại dị bảo trời ban, có thể giúp chúng ta đạp phá cảnh giới Độ Kiếp, chém giết, liều mạng cũng phải cướp về...

...

- Ta chính là tộc trưởng Đế thị, các ngươi dám đả thương ta?

Từng màn từng màn, nhất sinh nhất diệt, vô số ảo tượng hiện ra trong lòng Phương Hành, hắn trải qua trạng thái sắp chết của vô số người, cùng với ấn ký cuối cùng bọn họ lưu lại trên bia đá này, hắn nhìn thấy từng đời tộc trưởng của Đế thị, hoặc là bởi vì chém giết với Thần tộc mà vẫn lạc, hoặc là bởi vì cố tăng tu vi, tẩu hỏa nhập ma mà vẫn lạc, hay là trong lúc tranh đoạt tiên mệnh với tiên nhân cùng đến từ Thiên Nguyên mà vẫn lạc, thậm chí còn có một số người bị một số thích khách thần bí ám sát, cuối cùng vẫn lạc một cách không cam lòng.

Nếu những vẫn lạc này đều coi như bình thường, nhưng ảo tượng về sau lại khiến hắn càng lúc càng cảm thấy cổ quái!

- Không ngờ, lão bất tử kia đột phá đến cảnh giới mới, ta cũng phải bế quan, đột phá tiếp.

- Đế thị ta gặp đại nạn, nếu không qua được kiếp nạn này, chẳng phải là sẽ cắt đứt hương khói sao? Các ngươi đi đi, để ta lấy!

- Ài, đây là một tạo hóa có một không hai, nếu có thể thành, ta chết có là gì, Đế thị nhất mạch sẽ trở thành chúa tể. . .

Lần này hắn nhìn thấy một kiểu chết khác, có một số Đế thị tiên chủ, khi lần mò cảnh giới tu hành mới, tiên nguyên nổ tung mà chết, có một số là ở gia tộc bị kẻ địch đuổi giết, liều chết đánh lui địch mà chết, cũng có một số, hoặc là nói rất nhiều người phải bỏ tính mạng khi tranh đoạt tạo hóa trở thành Thiên Đế với thế lực tiên gia khác mà chết.

- Đây là bia vinh quang mà tổ tiên của Đế thị nhất mạch lập ra à?

Trong ảo tượng vô tận, Phương Hành chỉ còn một tia tỉnh táo, trong lòng bắt đầu xuất hiện nghi hoặc vô tận.

Sau đó lại tiếp tục xuất hiện ảo tượng, khiến hắn lập tức phủ quyết ý tưởng này.

- Ta chấp chưởng thiên đình đã ba ngàn năm, thọ nguyên cũng đã đạt tới vạn năm, nếu cứ tiếp tục thì còn gì thú vị?

Hắn biến thành một lão giả dáng người khô gầy, lại địa vị cao quý vô cùng, co quắp trên một chiếc ghế cực lớn, trong điện trống rỗng, một người cũng không có, hoặc là nói, dưới điện đều là người, nhưng trong mắt hắn lại không có bất kỳ ai, trong cơ thể hắn dường như có lực lượng vô tận, dường như hắn chỉ cần giơ tay nhấc chân liền có thể làm được tất cả mọi chuyện, nhưng trong lòng hắn lại mỏi mệt đến cực điểm, vạn niệm đều không còn, lâm vào trong một loại thống khổ giống như tịch diệt, cuối cùng, hắn cười khổ một tiếng, tán đi một thân thần hồn!

- Đế tử tám ngàn năm, chưa bao giờ nghe thấy....

Hình ảnh lại xuất hiện, Phương Hành lại ngồi trên chiếc ghế trên cực lớn đó, lần này, hắn không mỏi mệt như vậy nữa, ngược lại tràn ngập phẫn nộ, hắn nhìn nam tử trung niên cũng đang phẫn nộ trước mắt, nghe hắn lớn tiếng gào thét:

- Ngươi làm Thiên Đế cũng đủ rồi, ngươi sao không chịu nhường ghế? Ngươi rốt cuộc muốn làm chúa tể vạn giới tới khi nào? Ta đã chịu đủ rồi, ta chịu ngươi luôn đè trên đỉnh đầu ta đủ rồi, cho nên, phụ vương, ngươi thoái vị đi, Thiên Đế này đến phiên ta làm...

- Phụ vương, ngươi già rồi, lại không có dũng khí tiến thủ, ngươi đã hai ngàn năm không phá cảnh, mà ta đã vượt qua ngươi, cho nên, nhường vương vị này đối với ngươi cũng không có gì là không tốt cả, ngươi ở lại chỗ này mà ẩn cư đi.

Rất nhanh hắn lại nhìn thấy một nam tử anh tuấn bá đạo, mặt mày tươi cười nói với hắn, lần này, hắn thậm chí không hề có cảm giác phẫn nộ, chỉ cảm thấy một sự khủng bố, bởi vì trong mắt hắn lúc này, nam tử kia, nam tử vốn vô cùng quen thuộc với hắn kia không ngờ có tu vi mạnh hơn hắn, đáng sợ hơn hắn, khiến hắn một ngón tay cũng không dám động đậy.

- Phụ vương à, ta đã thay đổi chủ ý, ẩn cư không phải là kết quả tốt nhất, chỉ cần ngươi còn sống, sẽ luôn có người sinh ra dã tâm với danh hào của ngươi, dao động sự thống ngự của ta, khiến ta phiền lắm, cho nên ngươi hay là. . . Trở về thiên địa đi!

Hình ảnh lại biến đổi, vẫn là nam tử đó, chỉ là lần này lại không phải là đang khuyên hắn thoái vị!

- Ngươi dựa vào cái gì mà cứ ngồi mãi trên vương tọa? Ngươi đã mấy ngàn năm rồi không để ý đến chính sự, vậy sao ngươi sao không trực tiếp thoái vị cho ta? Chư thiên vạn giới, hiện tại không ai hài lòng với ngươi cả, bọn họ đều nguyện ý để ta ngồi trên vương vị, cho nên, ngươi buông tay đi...

Lại một lần, hắn nhìn thấy vô số cao thủ, vây quanh hắn, sát khí như thủy triều ập tới.

- Ha ha, từ ngày ta đoạt vương vị của gia gia ngươi, ta đã biết sẽ có một ngày này, đến đây đi, con ta, tất cả của ngươi đều là ta dạy, ta cũng vẫn đang chờ một ngày này, hiện tại thi triển ra tất cả bản lĩnh của ngươi đi, xem hai cha con ta ai xứng đáng ngồi trên vị trí này hơn, người khác thì đừng quản họ làm gì, cho dù bọn họ hủy thiên đình...

Lại một lần nữa, Phương Hành nhìn thấy một người thanh niên xuất hiện trước mặt mình, sau đó triển khai đại chiến khuynh thế!

- Vù!

Không biết qua bao lâu, Phương Hành mới đột nhiên thoát thân khỏi ảo tượng vô tận, lại cảm ứng được thần thức tỉnh táo của mình, hắn có một loại cảm giác thoải mái giống như từ trong ác mộng tỉnh lại, loại cảm giác đó cơ hồ giống như là giải thoát.

- Ha ha, hiện tại ngươi đã biết lời nguyền của Đế thị nhất mạch ta rồi chứ?

Thanh âm của Đế Lưu vang lên, khiến Phương Hành tin mình quả thật đã thoát ly ảo tượng đáng sợ đó.

- Mẹ nó, Đế thị nhất tộc các ngươi đều nuôi ra cái hạng gì thế, giết cha mình mà như vui chơi vậy.

Phương Hành thở phào, lâp tức liền chửi ầm lên.

Cũng không trách hắn mắng khó nghe như vậy, thật sự hắn ở trong bia đá đó nhìn thấy rất nhiều thứ, quả thật giống lúc trước đã nghĩ vậy, tộc trưởng các đời của Đế thị, có đủ loại kiểu chết, thậm chí có một số đều không ghi lại trên bia đá, chỉ là biến mất rồi, có người tẩu hỏa nhập ma, có người bị ám sát, có người chết trận, thậm chí có một số là chán sống, tự mình giải thoát, nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu, trong đây kiểu chết nhiều nhất không ngờ là nhiều đời con giết cha mà chết!

Nhất là đến về sau, cơ hồ là liên tục mấy đời đều như vậy.

Loại cảm giác khiến thần thức của hắn quả thực đã trải qua sự tra tấn thống khổ khó có thể hình dung.

- Đây là số mệnh của Đế thị nhất tộc chúng ta!

Mà nghe thấy Phương Hành chửi ầm lên, Đế Lưu không ngờ không tức giận, ngược lại còn cười lạnh.

Hắn ngừng lại một chút, mới thản nhiên nói:

- Trong nhân thế có luân hồi, luôn có người phải chết, sau đó có người thay thế, nhưng tiên giới lại khác, có tiên mệnh, chỉ cần ngươi muốn, tránh khỏi tất cả kiếp nạn, thậm chí có thể sống sót vĩnh viễn, đây là trường sinh, nhưng trường sinh lại mang đến rất nhiều vấn đề, giống như Đế thị ta vậy, cho dù có thể trường sinh, lại không có Tiên Đế vĩnh hằng, luôn sẽ có nhi tử của ngươi tới giết ngươi, ngồi trên vị trí của ngươi. Giống như ta, bắt đầu từ ngày ta trở thành đế tử, ta biết rằng mình sớm muộn gì cũng sẽ phải tranh giành vị trí của phụ vương ta, nếu không phải ta giết hắn, thay thế hắn thì là hắn giết ta.

Khi nói đến đây, trên mặt Đế Lưu lộ ra một nụ cười vô cùng cổ quái, nói khẽ:

- Cầu trường sinh mà không được, ngược lại đời đời chết oan chết uổng, giống như bị nguyền rủa vậy, đây là Trường sinh kiếp trong truyền thuyết của Đế thị nhất mạch!


Bạn cần đăng nhập để bình luận