Lược Thiên Ký

Chương 1075: Thâu thiên đoạt cơ


Ầm! Ầm! Ầm!

Lấy Kỳ Cang dẫn đầu lại lấy Tiết Lệnh Đồ làm chủ điều khiển bốn vị thần tướng của Thần tộc, chỉ muốn thừa dịp Phương Hành đang độ kiếp làm hắn phân tâm, sau khi hắn độ kiếp thất bại sau đó mình sẽ thừa dịp kiếp lôi mất khống chế mà đàu tẩu, vậy nên mới điều hết giáp sĩ Thần tộc qua đó, ước chừng có hơn trăm người, hơn nữa đều là người chọn ra từ ngàn người để truy sát Phương hành. Bên trong sinh linh bình thường của Thần tộc đều là người nổi bật. Nếu bàn về thực lực của mỗi người sợ là mỗi người họ đều không kém gì tu sĩ Nguyên Anh trong nhân tộc, thực lực mạnh đến đáng sợ.

Chỉ có điều vào lúc này Phương Hành cũng thể hiện ra thực lực kinh khủng làm danh tiếng ma đầu của hắn nổi danh trong sinh linh Thần tộc, sát khí đang nhanh chóng dâng lên, thân hình lướt dọc khắp nơi, trảo xé chưởng kích hoặc trực tiếp huyễn hóa ra từng thanh phi kiếm chém giết tất cả sinh linh Thần tộc ở trước mắt. Thu gặt mạng người cực nhanh, quả thực khó có thể hình dung được. Văn cơ vũ pháp của hắn vốn chính là Thái Thượng Phá Trận kinh mạnh nhất trong cửu kinh, hầu như đối thủ càng nhiều thì sẽ phát huy ra thực lực càng mạnh, lúc này nhất định chính là lúc sinh linh Thần tộc thiện sát, không đâu địch nổi.

Mà cùng lúc đó, mỗi kh hắn trảm một người, phía sau sẽ có thêm một cái tàn hồn mông lung đi theo. Sau khi giết càng nhiều người thì số lượng tàn hồn ở phía sau hắn cũng tụ cả một đám, ồ ồ bay theo hắn giống như tạo thành một đám mây đen.

- Hắn điên rồi phải không? Trước mặt lôi kiếp còn không tự bảo vệ mình?

Đối mặt với Phương Hành điên cuồng xuất thủ, ngay cả đám Tiết Lệnh Đồ cũng có chút mê man. Bọn họ vốn dĩ đã thiết tưởng tới cục diện tốt nhaát là muốn làm Phương Hành phân tâm, cũng có thể làm hắn khó có thể vượt qua lôi kiếp, nhưng phân tâm của Phương Hành lại phân thật lợi hại, làm cho trong lòng bọn họ không biết đầu mối thế nào. Quả thực hắn như đã quên đi sự tồn tại của lôi kiếp, chuyên tâm bắt giáp sĩ Thần tộc để chém giết!

Lại liên tưởng đến trước đây hắn một trận đã chém giết bốn trăm người ở Bạch Ngọc kinh không khỏi khiến đám Tiết Lệnh Đồ ngờ vực vô căn cứ.

Đây là đặc biệt ham giết chóc hay sao?

- Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?

Lúc này Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng phải hít một hơi khí lạnh, trong cuộc chém giết cũng chừa lại một khu vực. Hồng Hoang di chủng vây ở bên ngoài nhiều hơn mà không tiếp tục xung phong vào bên trong, trong lòng đã dậy lên nghi ngờ, thậm chí còn có chút lo lắng. Cho dù gã không phải là tu sĩ nhân tộc cũng biết tầm quan trọng của độ kiếp, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Vì sao Phương Hành lại không chuyên tâm ứng phó với lôi kiếp lại chuyên tâm đi xung phong liều chết với đám sinh linh Thần tộc này? Dù sao có chư cao thủ của Hồng Hoang Cốt điện bọn họ ở bên, Phương Hành ra tay hay không cũng không có ý nghĩa gì lớn.

Rắc! Rắc! Rắc!

Ngay lúc chúng tu đang sinh nghi hoặc trong lòng, trên cửu thiên đã truyền đến tiếng lôi vân trầm muộn, sau khi đè mây đen dường như có một chùm lôi hải bốc lên, tia sáng xuyên thấu qua khe hở giữa các đám mây, chiếu sáng thiên địa. Cảm giác này làm cho quân mã vô cùng ở sau đám mây đang bày binh bố trận chuẩn bị một lần hành động tấn công kẻ địch!

- Lôi kiếp mạnh nhất tới rồi!

Nhìn thấy màn này, Tiết Lệnh Đồ chỉ cảm thấy đáy lòng tỏa ra khí lạnh, thấp giọng rống to hơn.

Không cần y nhắc nhở, đám Kỳ Cang đều đã vọt ra phía ngoài, chỉ có một suy nghĩ trong đầu, chính là rời Phương Hành càng xa càng tốt!

Kiếp lôi mạnh nhất sắp sửa đánh xuống lan tới một diện rất rộng, bọn họ không muốn trở thành pháo hôi trong khi Phương Hành độ kiếp.

Xèo xèo

Không riêng gì bọn họ, giáp sĩ Thần tộc cũng không ngốc, lúc này giống như nước chảy tràn về bốn phương tám hướng, làm diện tích đất trống ở giữa thành rộng trăm trượng, trung tâm đất trống chính là Phương Hành đang giết tới máu me khắp người, còn có từng đạo lôi kiếp dẫn dắt giống như từng sợi tơ liên hệ giữa hắn cùng đại đạo nào đó trên cửu thiên. Mà ở giữa không trung, trên mây đen đang càng tụ càng nhiều khí tức lôi kiếp, cũng chỉ thẳng về hướng hắn, giống như có một thanh mâu từ trên trời xanh nhắm ngay lồng ngực hắn.

- Ha ha ha ha, được rồi, đến đây đi!

Phương Hành cũng cảm ứng được sự biến hóa của cửu thiên, ngừng hành động truy sát giáp sĩ Thần tộc, ngẩng đầu lên nhìn.

Lúc này hắn không ngồi xếp bằng nữa, không tụng kinh, không lấy pháp khí ra, cũng không có ý sử dụng một thân pháp lực, chỉ là chiến ý toàn thân dâng cao, lại như đang coi lôi kiếp trên cửu thiên như một đối thủ đang hung ác điên cuồng khiêu chiến với cửu thiên vô biên.

Ầm! Ầm! Ầm!

Cửu thiên không làm cho hắn thất vọng, cũng không làm cho người đang toàn tâm toàn ý nhìn hắn độ kiếp thất vọng. Sau mấy hơi yên lặng, đột nhiên bầu trời sáng rực lên, lôi âm điếc tai, sau đó mây đen bị đẩy ra, từng đạo kiếp lôi lớn như thát lưng của người hội tụ lại, giống như có sinh mạng treo ngược từ trên không trung xuống, chan lấn điên cuồng tràn tới Phương Hành, vô biên vô hạn.

Nếu nói mới rồi kiếp lôi là một tia nước nhỏ, như vậy hiện tại mới đúng là trường giang đại hà!

Từng tầng từng tầng kiếp lôi lúc này giống như từng cơn sóng dữ, từng cơn ập tới Phương Hành.

- Đây là lôi kiếp sao? Đây giống như ông trời muốn lấy mạng của hắn vậy!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương theo bản năng kêu thành tiếng, thần sắc trở nên cực kỳ cổ quái, thậm chí còn có chút nghi hoặc.

Cho dù nó không phải là nhân tộc, cũng chưa từng nhìn thấy người độ kiếp nhưng vẫn cảm thấy lôi kiếp này của Phương Hành không khỏi cường hãn quá mức.

- Làm sao có thể như thế được...

Vào lúc này, Tiết Lệnh Đồ cũng đang nghiến răng nghiến lợi, cả hai mắt đều đang vừa hận vừa vội:

- Nhìn thọ nguyên của hắn còn chưa bằng ta, vì sao lại có tạo hóa bậc này, vì sao khoảng cách chênh lệch giữa chúng ta lại xa như vậy? Lúc ở Dao Trì Tiên hội nhìn hắn đại chiến một trận với Viên Gia tử, còn cảm thấy mình có bảy thành nắm chặt có thể bắt được hắn. Mà nay mới qua chưa tới nửa năm, vì sao hắn lại mạnh hơn nhiều như vậy rồi?

- Bất công! Bất công! Trời xanh bất công!

Trong lòng y như đang có một tiếng nói đang gầm thét:

- Người của tiểu tiên giới chúng ta trời không bắt, đất không muốn, bị đại tiên giới quên lãng, lại bị Thiên Nguyên bỏ qua, lẻ loi ở lại ở ngoại vực, chịu nhiều đau khổ không nói, ngay cả đường tu hành, cũng bị người ta bỏ qua rồi sao?

Trong nhiều tiếng trớ chú, y tức giận mắng trời xanh, chỉ có điều khi nhìn thấy kiếp lôi càng lúc càng cuộn trào mãnh liệt, trong lòng rồi lại mơ hồ cảm thấy bình ổn lại:

- Hoặc là cũng có thể ông trời rất công bằng, ta từng thấy sư tôn độ kiếp ở ngoại vực, kiếp lôi tới từ hư không, cuộn trào mãnh liệt đáng sợ, nhưng dường như còn kém hung ác như ma đầu này, nhìn kiếp lôi này cho dù lão quái nghìn năm cũng không nhất định có thể chịu nổi, huống chi con chó con này? Lôi kiếp này hắn căn bản là không đỡ nổi, mười phần thì có tám chín phần là tử kỳ của hắn tới rồi, ông trời có mắt, muốn lấy lại khí vận trên người của hắn.

- Sinh ra khoản nợ không lo, rận rệp quá nhiều lại không cắn, ta nợ ngươi một khoảng nợ oan nghiệt, ngươi còn muốn giết ta sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, Tiết Lệnh Đồ nhanh chóng suy nghĩ mấy lượt. Phương Hành cũng cười to ha hả, ở một mức độ nào đó, hắn và Tiết Lệnh Đồ lại có cùng một quan điểm, đó chính là kiếp lôi đang tụ tập hồi lâu phía sau mây này bản thân mình căn bản không có khả năng chịu được, thậm chí tình huống của hắn so với tưởng tượng của Tiết Lệnh Đồ còn nghiêm trọng hơn, bởi vì hắn vừa mới vượt qua một đạo lôi kiếp, nội tình hầu như đã tiêu hao sạch sẽ. Đạo lôi kiếp thứ hai này căn bản là ngoài kế hoạch, tựa như một khoản nợ cùng quỷ mới vừa rồi, bỗng nhiên lại có chủ nợ tới cửa.

Chỉ có điều Phương Hành rất thiếu cốt khí với đám quỷ ngho này, không chút sợ hãi, khí thế ngược lại càng ngày càng mạnh.

- Ra đi!

Hắn đột nhiên rống lớn một tiếng, hai cánh tay rung lên, giống như muốn rút một thế giới từ trong hư không.

Sau động tác của hắn, giáp sĩ Thần tộc trước đây bị hắn chém giết trở thành một đám oan linh đi theo phia sau hắn không tự chủ được bị hắn kéo ra ngoài, xếp thành hàng ngũ, chắn trước mặt hắn. Nhưng chuyện này còn chưa tính, sau khi trong miệng hắn ngâm tụng, bỗng nhiên càng ngày càng có nhiều oan linh chui ra từ trong hư không, giống như là bị hắn gọi tới, càng ngày càng nhiều, từng người chỉ còn lại tàn hồn, thê lương gào khóc, còn mang theo cái bóng lúc còn sống tràn đầy oán độc, lại không thể không ngoan ngoãn ngăn ở trước người Phương Hành.

Trong một vùng đen kịt lại có không dưới hơn ngàn bóng người, cũng có thần hình.

Lúc giương mắt nhìn lên, nhất định là một đội quân, bày binh bố trận ở bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm lên cửu thiên!

- Đây là đám sinh linh lúc trước chết trong tay hắn...

Áo Cổ Tiểu Thần Vương ngưng nhìn thoáng qua, trong lòng cũng treo cao, từ trong vô số tàn ảnh loạn tượng, gã đã đoán được lai lịch của nhóm oan hồn kia. Chính là sinh linh chết trong tay Phương Hành ở trận đánh Bạch Ngọc kinh, không ngoài bơn bốn trăm sinh linh của Cốt tộc, hắn còn chém không biết bao nhiêu tu sĩ nhân tộc, có người từng thống kê, sinh linh bị chôn thây trong trận đó không dưới ngàn người.

Vào lúc này, hơn ngàn oan hồn bỗng nhiên đều bị hắn kêu gọi ra, bày ra âm linh đại trận!

- Thủ đoạn chí tà bậc này, ngay cả bộ tộc Hồng Hoang ta nghe xong cũng phải sợ run, rốt cục thằng nhãi này muốn làm gì?

Lúc một suy nghĩ còn chưa kịp hiện lên trong đầu, trước mắt đã có tiếng sấm rền vang vọng.

Kiếp lôi tụ tập đã lâu trên cửu thiên cuối cùng đã tới giống như thủy triều, đợt sau cao hơn đợt trước ầm ầm chấn động đánh về phía Phương hành. Uy thế đó dường như trong nháy mắt có thể đánh thân ảnh thon gầy của Phương Hành thành mảnh nhỏ, nhưng ngay lúc này, Âm Linh đại quân đen kịt một vùng bên cạnh Phương Hành cũng bị sức mạnh vô hình đẩy về phía phía trước, đứng mũi chịu sào, va chạm với lôi kiếp ngập trời.

Rầm rầm rầm!

Oanh linh bị lôi hà đánh hầu như trong một chớp mắt đã bị kiếp lôi đánh tan hóa thành một loại lực yên diệt sau khi thần hồn bị tiêu tán, biến mất vô hình. Bất kể là oan linh này khi tới trước mặt lôi kiếp đều không có lực chống đỡm nhưng cố tình lại có quá nhiều oan linh, từng đoàn từng đám trong chốc lát hình thành một tầng ngăn cản hữu hiệu, chặn thế đánh hung ác của kiếp lôi lại.

- Ta mượn thiên lôi, tắm một thân oan nghiệt của ta!

- Ta mượn oan linh, giúp ta đoạt thiên cơ!

Lúc này Phương hành cũng đã đứng giữa đám oan linh, trực diện đối diện với kiếp lôi ngập trời, hai mắt khép hờ giống như một vị bồ tát giáng thế. Từng oan linh bóa thành tro bụi ở bên cạnh, tan biến giữa thiên địa lại có từng luồng kiếp lôi uy lực đã suy yếu bay tới, xoay quanh thân hắn, linh động như tinh linh cộng hưởng với khí huyết và đạo cơ trong cơ thể hắn, âm hưởng của đại đạo vang rền trên không.

Một cảnh này thực sự quá tà dị, người chung quanh đều ngơ ngác quan sát, mãi lâu không có ai nói chuyện.

Thậm chí ở hướng Hồng Hoang Cốt điện cũng có hai ánh mắt kinh ngạc nhìn tới, đó là Kim Giác Lão Long Vương.

Mà người đầu tiên mở miệng quát, là Tiết Lệnh Đồ!

Y mặt mày bi khuất, tức tối lớn giọng hét:

- Ngươi thì tính là tu hành cái mẹ gì, rõ ràng là đang cướp đoạt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận