Lược Thiên Ký

Chương 1448: Tâm ý của Thanh La




- Phốc...

Đối mặt với một kích của Thần Đồ Thái Tuế, Thanh La tiên tử lựa chọn đón đỡ, này đối với nữ tiên như nàng mà nói, hiển nhiên không phải một cách làm sáng suốt, nàng đón đỡ một kích này, để đám người Phương Hành tránh khỏi trực tiếp bại lộ ở dưới công kích của Thần Đồ Thái Tuế, hai cánh tay giống như núi lớn, lại bị nàng đón lấy, sau đó quát một tiếng, Thần Đồ Thái Tuế bị đẩy lui về phía sau, đại địa không ngừng run rẩy, giống như đã dẫn phát địa chấn đáng sợ, chỉ là sắc mặt của mình cũng tái nhợt, nửa ngày sau, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi...

- Nữ nhân này choáng váng rồi sao?

Thanh La xả thân tương hộ, lại khiến cho sắc mặt của Phương Hành và Thái Hư Bảo Bảo thay đổi, trong lòng có loại cảm giác khó tả, nữ nhân này cũng không tránh khỏi quá ngu đi, lấy cảnh giới Thái Ất Thượng Tiên của nàng, chiến với Thần Đồ Thái Tuế, tuyệt đối không đến mức một chiêu liền bị thương, thậm chí phần thắng cực kỳ lớn, nhưng nàng vì bảo vệ đám người Phương Hành, đón đỡ một kích, thì tương đương với dùng sở đoản của mình, tấn công sở trường của địch!

Từ trình độ nào đó, đây chính là một loại đấu pháp xả thân...

- Đi!

Thanh La tiên tử cúi đầu, ánh mắt quyết tuyệt, nhìn về phía Phương Hành hét lớn, sau đó trong nháy mắt xoay người qua.

Một khi động thủ, mấy vị Thượng Tiên đều không nương tay, mặc dù Thanh La tiên tử miệng phun máu tươi, bộ dáng thê lương tiều tụy, đại khái nam nhân khắp thiên hạ gặp đều sẽ tâm sinh chiếu cố, nhưng Phong Quân lại không để ý, trái lại khuôn mặt lộ ra cười lạnh, hiển nhiên Thanh La đã bị thương, một hơi chưa kịp chuyển hóa, hắn lập tức bắt lấy cơ hội này, đột nhiên bước ra một bước!

- Gió! Gió lớn!

Hắn lạnh giọng quát, giữa thiên địa đột nhiên nổi lên gió lớn!

Cuồng phong gào thét, từ chân trời mênh mông xoắn tới, cát bay đá chạy, càng lúc càng cuồng, lại có vẻ tê thiên liệt địa...

Oanh! Oanh! Oanh!

Gió lớn xoắn tới, đừng nói đám người Phương Hành, ngay cả hơn ba trăm tùy tùng kia cũng đứng mũi chịu sào, bị gió lớn bao phủ!

- Đáng chết!

Ánh mắt Thanh La run lên, không lo được mình thụ thương, vội vã phi thân lướt đến, hai tay áo vung ra, thình lình hóa thành tiên quang hỗn độn, giống như một mảnh sóng dữ, đụng thẳng về phía cuồng phong, thình lình vẫn là đấu pháp lấy mạng đổi mạng, cuồng phong kia quá mức mạnh mẽ, nàng vốn nên tránh né, nhưng nếu nàng tránh, đám người Phương Hành sẽ đứng mũi chịu sào, bởi vậy nàng lại lần nữa làm ra một tuyển chọn ngu ngốc, ngạnh sanh vận chuyển tiên lực, đi ngăn cản cuồng phong kia...

- Ai, một khi người thông minh muốn đần, kia thật đúng là không ai nói chuyển được...

Vũ Thiếp thấy cảnh ấy, trên mặt lộ ra ý trào phúng, một bên nhẹ nhàng mở miệng, một bên chậm rãi cất bước đi về phía trước, đợi cho tới gần Thanh La tiên tử không quá trăm trượng, nàng đột nhiên hợp lại hai tay, cũng không biết thế nào, lúc đầu Phù Đồ Thiên Giới cực kỳ khô ráp, tựa hồ một tia hơi nước cũng không có, thế mà đột nhiên trở nên hơi nước mịt mờ, sau đó hơi nước mịt mờ cuốn lên mây đen, hóa thành giọt mưa cuồng bạo, rầm rầm hạ xuống, như tơ như kiếm...

Thanh La tiên tử vốn đã thụ thương, lại mạnh mẽ chống đỡ Chân Thiên Ma Phong, đáy mắt thậm chí hiện ra vẻ tuyệt vọng, không còn dư lực chống cự mưa bụi từ trên trời giáng xuống, ra sức phất tay, quét hơn phân nửa mưa bụi, nhưng vẫn có không ít giáng lâm xuống, như phi kiếm xuyên thủng ngực của nàng, máu tươi lập tức dính đỏ váy xanh, theo bắp chân bóng loáng chảy xuống, lại làm ướt mặt đất khô cạn rạn nứt, để thổ nhưỡng đỏ sậm biến thành đỏ tươi...

Oanh...

Cũng theo nàng bị giọt mưa xuyên thủng nhục thân, rốt cuộc không chống cự được Chân Thiên Ma Phong, bị Chân Thiên Ma Phong phô thiên cái địa, âm u đầy tử khí bao phủ, trong sân người người hoảng sợ, như muốn nhắm mắt chờ chết, nhưng lại phát hiện, Chân Thiên Ma Phong không có trực tiếp phá vỡ đến, mà hóa thành vô số vòng xoáy đáng sợ, trực tiếp vây bọn hắn vào giữa, không ngừng xoay tròn, giống như bầu trời phủ đầy kiếm khí, cắt qua thân thể đám người Phương Hành, nhìn kỹ lại, là Thanh La tiên tử ở thời khắc cuối cùng, tế ra một cái ô.

Lúc này dù đã mở ra, phát ra đạo đạo Hồng Mông bảo quang, bảo hộ bọn hắn ở bên trong...

Chỉ là lúc này rõ ràng đã có chút miễn cưỡng, Chân Thiên Ma Phong đáng sợ sớm chấn cái dù rung động, cơ hồ băng liệt.

- Hỏng bét, nàng không phải đối thủ của nhiều người như vậy...

Thái Hư Bảo Bảo đã bị hù trợn tròn cả mắt, thân thể run rẩy, muốn chạy trốn, lại không biết chạy đi đâu.

Nói thật, cục diện trước mắt quá rõ ràng, Thanh La tiên tử tuyệt đối không yếu, đường đường Thái Ất Thượng Tiên, thực lực ở trong Thái Ất cảnh cũng là đỉnh phong, nhưng đối mặt với nhiều Thái Ất Thượng Tiên, lại còn phải bảo vệ Phương Hành, vậy thì có chút lực bất tòng tâm, đơn đả độc đấu, có lẽ nàng có thể thắng bất kỳ ai, nhưng ở trong tình hình này, trừ khi nàng lập tức vứt đám người Phương Hành bỏ chạy, bằng không kéo đến kéo đi, cuối cùng chỉ là nàng và đám người Phương Hành mất mạng!

- Đế Lưu điện hạ, ta không phải đối thủ của bọn họ...

Bất quá lúc này, Thanh La tiên tử rõ ràng không có ý tứ đào tẩu một mình, trái lại cố nén thương thế, quay đầu nhìn về phía Phương Hành, tuyệt nhiên nói:

- Nhưng ta sẽ không để cho ngươi rơi vào trong tay bọn họ, ta sẽ dùng hết toàn lực, xé mở vòng vây của bọn hắn, phá ra một con đường sống cho ngươi... Nếu như ngươi thật có thể còn sống trở về, nhất định phải nhớ kỹ... Giết sạch những người này, báo thù cho ta!

- Cái này... Cái này không tốt lắm đâu...

Thái Hư Bảo Bảo nghe lời này, cũng có chút cảm động nước mắt rưng rưng.

Nhưng Phương Hành lại bất động thanh sắc, một bộ như có điều suy nghĩ, thật lâu không nói.

- Đế Lưu đại nhân, ta không chịu nổi...

Hốc mắt Thanh La tiên tử đỏ lên, khóe miệng lại có máu tươi rơi xuống.

- Thanh La tỷ tỷ...

Ngay cả Si Nhi đại tiểu thư cũng nhịn không được, khẩn trương đi qua ôm lấy cánh tay của Thanh La:

- Chúng ta cùng đi...

- Ngươi... Các ngươi đi trước, chờ các ngươi chạy trốn, ta cũng sẽ tìm cơ hội rời đi!

Thanh La tiên tử lại nhìn Si Nhi một chút, miễn cưỡng cười an ủi.

Chỉ là nhìn nét mặt của nàng, ai cũng biết trong lòng nàng đã có tử chí, căn bản không có dự định đào tẩu.

- Đế Lưu điện hạ, xin chuẩn bị kỹ lưỡng...

Thanh La tiên tử lại nhìn về phía Phương Hành, hít sâu một hơi, muốn mạnh mẽ ngưng tụ tiên lực còn lại.

- Ai... Được rồi được rồi!

Nhưng lúc này, Phương Hành nặng nề thở dài, cực kỳ bất đắc dĩ đứng lên, lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Thanh La, uể oải đánh giá nàng nói:

- Ta tới bây giờ, cuối cùng cũng minh bạch tâm ý của ngươi...

Sau đó hắn quay đầu nhìn ra ngoài cái dù, cười nhạt nói:

- Chuyện còn lại ngươi không cần phải để ý đến, để ta tới!







Bạn cần đăng nhập để bình luận