Lược Thiên Ký

Chương 1746: Lấy trận phá trận


Phía tây một vầng tà dương rơi xuống đường chân trời, phía đông một vầng mặt trời chói chang nhảy ra đỉnh núi!

Phía trước mặt trời chói chang kia còn phác hoạ ra mấy bóng người trầm mặc không nói, người ngoài cùng bên trái tay cầm trường thương, sau lưng bồng bềnh áo choàng, người ngoài cùng bên phải vóc dáng cao gầy, trên đỉnh đầu là một bím tóc xiên xẹo vểnh lên trời, tay cầm một chiếc gậy tang cực lớn, hai người chính giữa, một là dù có mặt trời phía sau lưng cũng không che được sắc thái đỏ tươi như máu thấm ra trên người, người còn lại là một nữ tử vóc dáng yểu điệu, tay trái tay phải mỗi người nắm một chiếc viên luân, sát khí đằng đằng...

Từ khí tức thì thấy, bốn bóng người lại thêm vầng mặt trời chói chang kia đều không giống cao thủ, thậm chí đều không có khí tức đại đạo đặc trưng của Đại La Kim Tiên, nhưng sự tồn tại của bọn họ lại không ai dám sinh ra cảm giác khinh thường, thoáng chốc khi bọn hắn xuất hiện liền dẫn đến sự chú ý của Yến Triệu Ca, Tiêu Bắc Minh, Nhạc Sơn Nhi, Tống Cái và cực ác tiểu ma chủ, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên!

- Đây lại là thứ gì?

Đón lấy hào quang chói mắt từ hướng đông kia, tâm tình Yến Triệu Ca quả thực bực bội tới cực điểm!

Rõ ràng là Đế tử Đại Xích Thiên đang thân hãm trùng vây, lật tay là có thể chém xuống, sao cứ liên tục hiện ra nhiều cứu viện như vậy?

Một cái tiếp một cái, một đợt tiếp một đợt, rốt cục lúc nào mới hết?

- Xem ra chẳng qua là mấy tên Thái Ất thượng tiên, cũng dám càn rỡ như thế?

Cực ác tiểu ma chủ Vạn Giang Hận lạnh lùng nói:

- Yến Triệu điện hạ chớ giận, ta đi chém bọn họ...

Nói xong, hắn cười lạnh một tiếng, hai tay rung lên, sau lưng hiển hóa ra mấy đạo Đại Giang, đạo đạo hướng lên trời, chiếu ở sau người, khiến hắn nhìn như một vị hung thần, tiên uy tràn ngập nửa góc trời!

- Giết...

Còn không chờ hắn kịp ra tay, mấy bóng người kia đã đồng loạt rống to một tiếng, nhào thẳng về phía trước. .

Lấy vầng mặt trời chói chang kia dẫn đầu, trực tiếp hóa thành một viên sao chổi cường hành đánh tới, quang mang lộng lẫy chí cực sáng chói mắt người, hung man bá đạo, đi qua nơi đâu, trực tiếp xông cho tiên binh ngăn ở nơi đó tán loạn, tu vi thấp chút thậm chí trực tiếp bị ánh sáng nóng rực trên người hắn thiêu thành tro tàn, tan biến trong vô hình, mấy bóng người còn lại cũng gắt gao theo sát, thoáng chốc đã giao thủ cùng Tiên Binh Ma Tướng vây xung quanh Phương Hành, hung hãn xé ra từng đạo lỗ hổng!

- Chỉ bằng chút tu vi này cũng dám nhúng tay đại sự Đế cung?

Cực ác tiểu ma chủ Vạn Giang Hận ánh mắt lạnh lẽo, trực tiếp vọt tới, đại đạo mênh mông, chớp mắt liền đã vận chuyển một đạo ánh sáng như sông dài trải rộng mấy ngàn dặm, sau đó ầm ầm vang vọng, trấn áp thẳng tới năm người, theo hắn thấy, chỉ bằng lực lượng cao hơn bọn họ một cảnh giới của bản thân, muốn trấn áp năm gia hỏa kia quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay!

- Ai nha, bị Đại La Kim Tiên nhắm vào, chạy mau...

Ngoài dự đoán mọi người, từ hung thế của đám kia, Vạn Giang Hận vốn tưởng mình sẽ phải trải qua một phen ác chiến. Lại không lường trước, lực lượng đại đạo mình vừa trải, chợt thấy gia hỏa bộ dạng nhìn như vầng mặt trời chói chang kia đột nhiên kêu lên một tiếng quái dị, sau đó xoay người bỏ chạy không chút do dự, lúc trốn còn nhanh hơn cả lúc đến, mấy bóng người còn lại cũng không chút do dự chạy theo, đồng thời còn truyền đến một tiếng oán giận phi thường:

- Đều do ngươi, sính uy phong cái gì, làm ra thanh thế lớn như vậy, muốn không bị nhắm vào cũng khó...

- Chuyện này...

Vạn Giang Hận sửng sốt mất một lát, cũng không đuổi theo, chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc.

Thấy hắn không đuổi, vầng mặt trời chói chang kia cũng ngừng lại, lúc này mới thấy rõ, đó là một con kim ô ba chân khắp toàn thân toả ra kim quang, thân hình béo tốt tựa như một ngọn núi nhỏ, khí thế trên người hùng hồn đến mức khó có thể tưởng tượng, chỉ là tu vi còn chưa đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, nó len lén quay đầu nhìn Vạn Giang Hận một cái, thấy hắn không đuổi theo, liền lập tức xông vào trong đại quân xung quanh đồ sát... Hoặc nói là ngược sát, tu vi của nó bắt nạt tiên quân bình thường vẫn là không thành vấn đề!

- Lớn mật!

Thấy thế, Vạn Giang Hận lửa giận lại trướng, lần nữa chạy tới.

Con Đại Kim Ô kia thấy, lập tức lại quái khiếu lui đi, tốc độ cực kỳ khủng bố, vô số tiên quân chung quanh cũng gấp gấp nhảy lên truy đuổi, khăng khăng không ngăn được nó, trái lại còn bị nó quấy loạn tung, trận không thành trận, quân không thành quân, cứ như ruồi nhặng không đầu!

- Ha ha ha ha, ta biết các ngươi sẽ đến mà!

Lại nói Phương Hành, hắn cũng chú ý tới vầng mặt trời và mấy đạo khí cơ toát ra từ phương đông kia, lập tức hưng phấn lên, kêu to một tiếng, nhưng tiếng thét còn chưa hạ xuống, liền nhìn thấy cực ác tiểu ma chủ xông lên, sau đó con Ô Nha quay đầu liền chạy, trên trán không khỏi nổi gân xanh. Chẳng qua đợi hắn nhìn thấy con Ô Nha kia một bên trốn, một bên không ngừng xuyên cắm vào trong tiên quân, chọc ra một mảnh đại loạn, lập tức rõ ràng dụng ý mấy đứa này, cười lớn một tiếng, nói:

- Quả nhiên đều là một đám gia hỏa thông minh!

Sau lần gặp ở Đa Bảo tiên hà, đến nay đã có ba năm, truyền thừa đám Đại Kim Ô được đến đều không thấp, lại thêm được tặng tiên mệnh, tiền đồ vô lượng, chỉ tiếc dù sao thời gian quá ngắn, bây giờ chúng nó mới chỉ có thể hoành hoành ở cảnh giới Thái Ất thượng tiên, thật gặp phải Đại La Kim Tiên thì đúng là vẫn đánh không lại, vốn trong lòng Phương Hành còn có chút bận tâm, sợ bọn họ nhất thời nóng đầu đi lấy trứng chọi đá với Đại La Kim Tiên, nhưng giờ nhìn thấy liền cũng yên tâm, mấy tên kia tinh ranh như quỷ, làm sao sẽ chịu thiệt?

Nhìn viện hữu dần dần xuất hiện chung quanh, trong lòng hắn không khỏi dâng lên tâm trạng quái dị.

Đó là cảm giác thỏa mãn...

Cũng là cảm giác thoải mái, nhiệt huyết dâng trào, khiến hắn có phần khó mà kìm nén!

- Nên đến đều đến rồi, vậy thì chân chính làm một vố lớn thôi?

Hắn ngửa mặt lên trời cười to, quét mắt nhìn hướng Đế tử Đại Thương Thiên Yến Triệu Ca nơi xa.

- Muốn làm vố lớn, vậy trước phải chạy ra được hẵng tính...

Sau lưng có một thanh âm vang lên, nghiêng đầu, hắn liền nhìn thấy tiểu quỷ vương Lệ Anh cười hì hì, Hàn Anh mặt không cảm xúc, Lệ Hồng Y khí chất yêu dị, cùng với Vương Quỳnh dáng dấp càng ngày càng kiều mị đáng yêu, chỉ là sát khí giữa hai hàng lông mày cũng càng ngày càng đậm đặc. Thì ra nhân khi Đại Kim Ô ỷ vào tốc độ mang theo cực ác tiểu ma chủ chạy loạn khắp nơi, quấy nhiễu cho quân trận xung quanh hoàn toàn đại loạn, bốn người bọn họ ẩn hình biệt tích, xoải qua tiên quân, cuối cùng vọt vào sâu trong vòng vây, đi tới bên người Phương Hành...

- Các ngươi tới, ta còn có thể không ra được?

Phương Hành cười to, huyết bào sau lưng lay động, quét xuống vô số mưa tên và trận quang rơi đến xung quanh, nhẹ nhàng mở miệng nói.

- Còn thiếu một người...

Lệ Hồng Y mở miệng cười nhẹ, hướng Đại Kim Ô phía xa xa kêu nói:

- Tặc Ô Nha còn không mau tới?

- Tới ngay đây!

Vầng mặt trời chói chang kia lớn tiếng quái khiếu, lượn một vòng, như sao chổi xông thẳng đến, sau lưng nó là cực ác tiểu ma chủ đang căm giận truy kích. Chỉ là lúc này hắn đã thả lỏng truy đuổi, cười gằn mặc nó vọt vào, vừa nãy hắn cũng đã nhận ra mục đích mấy người này, biết bọn họ muốn tiến vào trùng vây, lúc này mới cố ý để tặc Ô Nha nhiễu loạn chú ý, đồng thời để cho quân trận nhiễu loạn, bằng không, với tu vi Thái Ất thượng tiên của con họ căn bản không khả năng giết ra một con đường như thế!

Chỉ là, dù nhìn thấu ý đồ bọn họ, hắn vẫn không ngăn cản.

Đối với bọn hắn mà nói, mặc cho những người này quấy rối phía bên ngoài, không bằng dẫn bọn họ nhập bẫy, chém giết càng nhẹ nhàng!

Hơn nữa bọn hắn cũng không lo lắng những người này vọt vào vòng vây thì như thế nào, dù sao chỉ là mấy tên Thái Ất thượng tiên mà thôi, có thể có tác dụng gì? Tử cục như vậy, trừ phi là một chi đại quân trực tiếp xé rách quân trận mới có thể cứu ra được Phương Hành, còn Thái Ất thượng tiên thế này, có bao nhiêu đến bấy nhiêu, vào vòng vây rồi chỉ còn nước chờ chết. Khoan nói những cái khác, chỉ riêng nói trong Tiên Binh Ma Tướng bao vây quanh Đế tử Đại Xích Thiên đã có không biết bao nhiêu là tiên tướng cảnh giới Thái Ất thượng tiên. Cục diện như thế, há là bọn họ có thể xoay chuyển?

Đúng vậy, dù bọn họ không chủ động tiến vào vòng vây, Vạn Giang Hận cũng sẽ đuổi bọn họ đi vào!

Dù sao, Thái Ất thượng tiên tiến vào vòng vây này, liền bằng với lao vào chỗ chết!

- Chư bộ ma tướng, vận chuyển đại trận, giảo sát bọn họ!

Cực ác tiểu ma chủ Vạn Giang Hận đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn xuống, sau đó lớn tiếng quát.

Cùng lúc đó, Đế tử Thái Huyền Thiên Yến Triệu Ca và mấy vị ma đầu còn lại cũng đến trước mặt, đều ở một bên âm thầm vận tiên uy...

Đại trận chư bộ ma tướng vừa động, tiên uy hạo đãng, lúc sức ép trấn áp Đế tử Đại Xích Thiên đạt tới mức độ lớn nhất, cũng chính là thời cơ bọn họ ra tay, một hơi triệt để trấn sát tên Đế tử kia, đây là đạo lý vị chiến tiên nào cũng hiểu, cũng là dự định trong lòng bọn họ!

Ầm ầm ầm...

Ma Binh Ma Tướng vây xung quanh cũng biết đến thời khắc khẩn yếu, tâm thần không khỏi ngưng trọng.

Sau đó, vô số đạo trận kỳ bay giữa không trung, từng toà từng toà đại trận đồng loạt vận chuyển, từ bốn phương tám hướng, trận quang phô thiên cái địa ùn ùn trút về chính giữa, trời đất hư không đều bị sức mạnh to lớn này đè ép đến nát tan, càng không cần nói tới người nằm ở chính giữa toà đại trận này, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không nhất định có thể chịu đựng được uy thế đến vậy...

Nhưng điều chẳng ai nghĩ tới chính là, mấy người hiện bị vây trong đại trận lại nhìn nhau khẽ cười, sau đó đồng thời vận chuyển thần thông, những người này, bao quát vị Đế tử Đại Xích Thiên kia đều chỉ có tu vi Thái Ất. Hơn nữa trừ Đế tử Đại Xích Thiên nắm giữ thực lực vượt xa Thái Ất thượng tiên ra, mấy người khác đều hoàn toàn chỉ là Thái Ất thượng tiên, theo lý thuyết với chút tu vi ấy của bọn họ, căn bản không tạo thành được uy hiếp gì đối với đại trận, nhưng khăng khăng, một màn ngoài dự đoán mọi người lại xuất hiện!

- Lục Đạo Luân Hồi đại trận...

Một đoàn tia sáng chói mắt hiện ra từ trong vòng vây đại quân, có sáu đạo tiên quang bất đồng hình thành nên một vòng tròn.

Ở chung quanh vòng tròn, từng đạo trận quang đại trận oanh xuống, nhưng đều bị vòng tròn chuyển hướng tới nơi khác...

Thoáng chốc, thiên địa biến sắc, Hỗn Độn trận khí xông thẳng chín tầng trời, chư bộ Ma Binh vây quanh Phương Hành đều bị lực lượng của chính phe mình xung kích, đại trận nháy mắt bị hủy, không biết tử thương bao nhiêu tiên binh ma tướng, trong tiếng kêu khóc bi thảm, một tiếng cười lớn truyền đến...

- Yên tâm nhất vẫn là các ngươi đánh các ngươi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận