Lược Thiên Ký

Chương 139: Hung khí tất lộ


Hai tiếng giòn vang, phảng phất như định thân chú, nhất thời hù dọa đệ tử Bách Thú Tông đều không dám nhúc nhích....

Hồng y tiểu cô nương bị Phương Hành bóp cổ cản ở trước người, đoản đao đâm vào cổ nàng một ngón tay, chỉ cần nhẹ nhàng đâm thêm, có thể đem khí quản của nàng chém đứt, đến lúc đó, coi như là thần tiên cũng khó cứu. Dưới loại tình huống này, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho dù là Linh Động tầng chín, cũng không có nắm chắc ở cục diện như thế đem hồng y tiểu cô nương cứu ra.

Mà hồng y tiểu cô nương tựa như bị hai cát tát này đánh cho choáng váng, lại tựa hồ bị đoản đao đâm vào cổ dọa cho sợ hãi, ngơ ngác đứng ở trước người Phương Hành, một cử động cũng không dám, sách trong tay đã sớm rơi xuống đất.

Trên sách, rõ ràng khắc một hàng chữ lớn: Đông cung đồ —— dương bản khắc.

Thì ra đây chính là Âm Dương Hòa Hợp...

Nếu thật sự ngẫm nghĩ, cũng quả thật không sai.

Chẳng qua là Bách Thú Tông đệ tử hoàn toàn ngây dại, ai có thể nghĩ đến, chính mình nhiều người như vậy, lại bị một cái con nít chưa mọc đủ lông thoạt nhìn không chút nào thu hút dùng một quyển Đông cung đồ lừa cho chạy đông chạy tây, còn để tiểu sư muội bị giam giữ?

- Buông tiểu sư muội ra, nếu không ta sẽ thề, đem tất cả bọn ngươi bầm thây vạn đoạn...

Thanh niên cẩm y sắc mặt xanh mét, lời nói giống như từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng nặn đi ra.

- Thề thằng cha ngươi, có bản lãnh ngươi chém chết hết cho ta xem nào?

Phương Hành cười lạnh:

- Giữa mùa hè mặc áo bông y như thằng ngốc, cảm giác ngươi rất lợi hại phải không?

- Ngươi!

Thanh niên cẩm y hàm răng cắn cách cách rung động, hận ý trong đôi mắt cơ hồ bốc lửa.

Tiểu quỷ này lại dám chửi mình là thằng ngốc?

Thanh niên cẩm y thật sự nằm mơ cũng không nghĩ ra, nếu không phải là mình tu luyện công pháp bá đạo thì làm sao lại mặc như vậy.

- Tiểu quỷ, ngươi thật sự nghĩ ta không dám giết người sao?

Thanh niên cẩm y lạnh giọng nói, đồng thời ánh mắt bất thiện hướng Thanh Vân Tông đệ tử nhìn sang.

Lại là hắn cũng muốn bắt người tới đây, cùng Phương Hành nói điều kiện.

Phương Hành cười hắc hắc, nói:

- Tốt, ngươi bắt đi, trừ Phong Thanh Vi Phong sư tỷ, ngươi bắt ai ta cũng không lo lắng...

Trong đám đệ tử Thanh Vân Tông, bỗng nhiên vài đạo mục quang nhìn về Phong Thanh Vi.

Phong Thanh Vi sợ hết hồn hết vía, vội vàng trốn được phía sau Tiếu Kiếm Minh, run giọng nói:

- Ngươi... Ngươi đừng nói lung tung!

Mà Tiếu Kiếm Minh thì ánh mắt lẫm liệt, tay đè thiết kiếm, bước lên trước một bước, Hứa Linh Vân cũng đứng lên cùng hắn.

Hai người bọn họ hiển nhiên cũng phát hiện một tia cơ hội, vừa có con tin nơi tay, liền không nhất định không nên bị đối phương kiềm chế.

- Phương sư đệ, đến phía sau ta đi!

Hứa Linh Vân tay cầm trường kiếm, nhẹ giọng hướng Phương Hành nói.

Phương Hành cười hắc hắc, nói:

- Vẫn là Linh Vân sư tỷ tương đối tốt...

Vừa nói nhắc tới hồng y tiểu cô nương, từ từ đi về phía trước, Bách Thú Tông đệ tử biết Thanh Vân Tông muốn bảo vệ cho Phương Hành, tự nhiên không muốn để cho hắn đi qua, không nói một lời ngăn trước người hắn. Phương Hành lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên đoản đao vạch hai vạch trên mặt hồng y tiểu cô nương, lập tức ở trên má trái của nàng vẽ một chữ "X" máu tươi lâm ly, nhìn thấy mà giật mình.

- Chó ngoan không cản đường, các ngươi tránh ra cho ta, nếu không đao tiếp theo sẽ đâm vào mắt nàng!

Phương Hành lạnh lùng mở miệng, tuyệt không giống như đang nói giỡn.

Bách Thú Tông đệ tử cản đường hắn hoảng hốt, vội vàng tránh ra hai bên.
Vết thương trên mặt có thể trị lành, nhưng nếu đâm mù mắt, phiền toái có thể lớn lắm.

Mà hồng y tiểu cô nương cảm thấy trên mặt rát rát, cũng biết mình bị phá dung, hơn nữa trong lòng cảm giác sợ hãi càng ngày càng lớn, đột nhiên "Oa" một tiếng khóc lên, lại là nàng bình thời tài cao gan lớn, tự nhiên lộ vẻ hết sức giảo hoạt, nhưng nàng lá gan lớn hơn nữa, gặp được loại tiểu ma tinh lòng dạ độc ác như Phương Hành, cũng bị dọa cho bộc lộ tính cách nhát gan.

- Hà hà...

Hung nô nghe được tiếng khóc, đột nhiên nổi điên, hướng Phương Hành lao đến.

- Hung nô, đừng hành động thiếu suy nghĩ!

Hai cái đệ tử Bách Thú Tông vội vàng ngăn cản hung nô, sợ hắn chọc giận tới Phương Hành.

Tiểu cô nương mặc dù là trên danh nghĩa là tiểu sư muội của bọn họ, trên thực tế thân phận tôn quý dị thường, tương đương với chủ nhân vậy.

Nếu nàng có sơ xuất, Bách Thú Tông đệ tử ở đây một cái cũng không sống được.

Điểm này, lại là thời điểm Phương Hành cùng Kim Ô nói chuyện với nhau đã biết.

Hung nô bị cản lại, vẫn "Hà hà" kêu to, hung bạo dị thường...

Phương Hành cười lạnh một tiếng, nhanh chóng nhích tới gần Thanh Vân Tông đệ tử, sau đó hướng hai cái đệ tử Bách Thú Tông hét lớn:

- Để hắn tới đây!

- Sao?

Hai cái đệ tử Bách Thú Tông cản hung nô đều ngơ ngẩn.

Đoản đao trong tay Phương Hành ở trên con ngươi hồng y tiểu cô nương quơ quơ, kêu lên:

- Để hắn tới đây!

Hai cái đệ tử Bách Thú Tông không biết Phương Hành muốn làm gì, nhưng sợ hắn thật sự đâm vào mắt tiểu cô nương, không dám cãi lời, tránh ra ở một bên, hung nô là một yêu man quái dị, trí lực rất thấp, lực lượng lớn vô cùng, thấy không có Bách Thú Tông đệ tử ngăn chính mình, lập tức hướng Phương Hành lao đến, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là cứu tiểu chủ nhân của mình.

- Giết hắn đi!

Mắt thấy này hung nô tới gần, Phương Hành bỗng nhiên lạnh lùng hướng Ngô Tương Đồng hạ lệnh.

- Đoán Chân cốc đệ tử nghe lệnh, lấy thần cơ nỏ, xích đồng liên, phụng mệnh sư huynh, giết!

Ngô Tương Đồng ngây ra một chút, sau đó mới giật mình, đối với lời của Phương Hành không dám có chút làm trái, quát to một tiếng, chúng đệ tử Đoán Chân cốc lập tức nhất tề nhảy ra, bốn người cầm trong tay hỏa đồng liên màu đỏ, ngay tại chỗ lăn một vòng, đem hung nô kéo trượt ngã, sau đó triền lên, có một đệ tử Đoán Chân cốc khác cầm trong tay thần cơ nỏ nửa ngồi thân thể, hai người khác bên cạnh hắn hộ pháp, nhắm ngay đầu của hung nô.

Lúc này hung nô đôi mắt nhìn hồng y tiểu cô nương gắt gao, trong miệng hà hà kêu to.

Nhưng cũng vào lúc này, thần cơ nỏ ầm ầm rung động, một đạo quang hoa hung mãnh bạo xạ ra.

- Thình thịch...

Đầu hung nô to như chậu nước rửa mặt như dưa hấu nổ tung, máu, óc, xương vỡ vụn rơi đầy mặt đất.

Lần này, không chỉ có đệ tử Bách Thú Tông giật nảy mình, ngay cả đệ tử Thanh Vân Tông cũng có mấy cái thân thể run lên.

- Hung nô...

Hồng y tiểu cô nương vô lực vươn tay, hướng hung nô không có đầu, vẫn hướng chính mình vươn tay tìm kiếm.

Thanh âm bi khuất, tế như văn nhuế.

- Ha ha...

Phương Hành cười to một tiếng, cầm cổ nàng tiến vào đám người chúng đệ tử vây quanh, hướng thanh niên cẩm y nơi xa cười nói:

- Một mạng đổi một mạng, hiện tại huề nhau, chúng ta có thể thương lượng giải quyết vấn đề như thế nào một chút!

Thanh niên cẩm y lạnh giọng nói:

- Buông Xảo Xảo sư muội ra, mọi người riêng mình rời đi, nước giếng không phạm nước sông!

Phương Hành cười hì hì, nói:

- Thằng cha ngươi, ăn gì mà khôn thế...

Thanh niên cẩm y ánh mắt như kiếm:

- Ngươi muốn như thế nào?

Phương Hành nói:

- Đến đây, đem túi trữ vật của các ngươi đều giao ra đây cho ta!

Bách Thú Tông đệ tử nhất thời ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau, trong lòng tựa như có vạn con yêu thú chạy qua...

Cẩm y nam tử ánh mắt, tựa hồ có huyết quang chớp động, mang theo tức giận ngập trời hướng Phương Hành nhìn tới.

Phương Hành cười hì hì lơ đễnh, không chút nào e sợ lui nhìn thẳng hắn.

Qua thật lâu, cẩm y nam tử mới nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Đem túi trữ vật ném cho hắn!

Chúng đệ tử Bách Thú Tông hận đến nghiến răng, nhưng vẫn cởi xuống túi trữ vật, rối rít ném xuống.

Ngô Tương Đồng thấy thế, hướng Phương Hành nhìn tới, ánh mắt ý bảo có muốn đi nhặt hay không.

Phương Hành nói:

- Để cho đệ tử Sơn Hà cốc đi nhặt!

Thanh Vân Tông đệ tử ngẩn ra, tất cả đều hướng Phương Hành nhìn tới, một đệ tử Đoán Chân cốc nói:

- Tại sao vậy Phương sư huynh?

Phương Hành cười nói:

- Bởi vì bọn họ chết thì ta không đau lòng a!

Đoán Chân cốc đệ tử lập tức ngậm miệng lại, Sơn Hà cốc đệ tử thì mắt lộ buồn rầu.

- Ngươi vọng tưởng...

Phong Thanh Vi quay đầu hướng Phương Hành hét lớn.

Nhưng lời còn chưa nói hết, Tiếu Kiếm Minh đã không nhịn được nói:

- Đi nhặt đi, bọn họ không dám vọng động!

Lại là ngay cả hắn cũng đã nhìn ra, Phương Hành bắt giữ tiểu cô nương này thân phận vô cùng lớn, nếu không sẽ không để cho Bách Thú Tông đệ tử khẩn trương như vậy, cho dù Sơn Hà cốc đệ tử bị bắt đi, hai bên trù mã không giống, đối phương cũng không dám nói điều kiện.

Sơn Hà cốc đệ tử bất đắc dĩ, không thể làm gì khác đành cẩn thận đi ra ngoài, đem túi trữ vật đầy đất cũng nhặt được trở lại, cũng may Bách Thú Tông đệ tử mặc dù mọi người ánh mắt bất thiện, nhưng cũng không có người nào dị động, mặc cho bọn họ đem túi trữ vật song phương đều nhặt sạch sẽ, trở lại đám người, Phương Hành để cho Đoán Chân cốc đệ tử đem túi trữ vật thu lại, Sơn Hà cốc đệ tử cũng không dám không từ.

- Hiện tại có thể thả người chưa?

Thanh niên cẩm y âm trầm nói, mặt ngoài trấn định, bên trong cẩm bào, cũng đã toát mồ hôi.

- Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ thả người sao?

Phương Hành cười hì hì nói, con tin mãi mới vào tay, hắn không muốn để cho chạy thoát.

- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Thanh niên cẩm y cũng có chút mất bình tĩnh rồi, Phương Hành khó dây dưa vượt xa dự liệu của hắn.

Phương Hành cười hắc hắc, nói:

- Phải ăn một thứ này!

Vừa nói chuyển hướng Hứa Linh Vân, nói:

- Linh Vân sư tỷ, có thể luyện một nhóm độc đan trong khoảng thời gian ngắn để cho bọn họ không dùng được linh khí sao?

Hứa Linh Vân hơi ngây ra, cau mày suy tư một hồi lâu, nói:

- Có thể, cho ta nửa canh giờ!

- Ngươi muốn ép chúng ta uống độc đan ư?

Thanh niên cẩm y sắc mặt đại biến, không nhịn được hướng Phương Hành quát lên.

Phương Hành đoản đao hướng trong cổ hồng y tiểu cô nương, cười lạnh nói:

- Đó là đương nhiên, nếu không ta làm sao biết thả người rồi các ngươi có phối hợp hay không? Bất quá các ngươi yên tâm, ta chỉ muốn các ngươi ăn vào độc đan, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào vận chuyển linh khí mà thôi, cũng không cần quá nhiều người ăn vào, chỉ cần ngươi cùng hai cái Linh Động tầng chín khác, cùng với còn một nửa số người phục dụng độc đan là được rồi!

Chương 140: Nhớ kỹ ngươi

Thanh niên cẩm y nhíu mày thành một đoàn, hắn đương nhiên là nghĩ tới sau khi cứu hồng y tiểu cô nương, lại ra tay giết sạch đám người kia cho hả giận, chỉ bất quá chủ ý này của Phương Hành vừa ra, đã phá hỏng cơ hội để bọn hắn ra tay, dù sao nhất phương bên mình, lực chiến đấu mạnh nhất là mình cùng hai cái Linh Động tầng chín khác, nếu bọn họ không cách nào xuất thủ, còn dư lại mấy người cũng không đủ nắm chắc.

Hơn nữa, bên kia có con bài mạnh mẽ hơn, bọn họ cho dù không muốn phục dụng độc đan cũng không có biện pháp.

Dù sao Phương Hành đưa ra phương pháp, cũng không đem sức chiến đấu của bọn họ toàn bộ xóa đi, rõ ràng cho thấy cho bọn hắn tự vệ lực.

- Hắc hắc, nếu ngươi không đáp ứng, ta cũng chỉ có thể đem nàng tới Thanh Vân Tông làm khách rồi!

Phương Hành đưa tay kéo tóc hồng y tiểu cô nường, ở trên mặt nàng hôn một cái, cười hì hì nói.

Thanh niên cẩm y tức giận, trầm mặc một hồi lâu sau, cuối cùng thở dài, nói:

- Thôi được, tùy ngươi!

Tiểu sư muội rơi vào trong tay đối phương, tương đương cầm mệnh môn của mình croofi.

Hơn nữa tiểu quỷ này tuổi tác mặc dù không lớn, nhưng rõ ràng biểu hiện ác độc, chính mình trừ đáp ứng, cũng không có lựa chọn nào khác.

Hứa Linh Vân thấy thế, lập tức để cho Tê Hà cốc đệ tử dâng lò luyện đan, để nàng tự mình chế biến linh dược, kiểm tra dược tính từng viên, chừng nửa canh giờ, năm miếng độc đan luyện ra ngoài, cũng không phải đan dược có thể đem người độc chết, thậm chí đan dược này ăn vào, căn bản cũng không có bất kỳ dị trạng, nhưng trong vòng ba ngày, hơi vận linh khí, loại độc này sẽ phát tác, sống không bằng chết.

Mỗi một vị đan sư, trên trình độ nào đó cũng là cao thủ dụng độc, luyện chế viên thuốc này, đối với Hứa Linh Vân mà nói cũng không khó.

Bách Thú Tông môn nhân cũng có người hiểu đan, một phen nghiên cứu xác định viên thuốc này cùng Thanh Vân Tông đệ tử nói giống nhau. Sau đó hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chọn năm người ăn vào độc đan, ba cái Linh Động tầng chín tự nhiên phải ăn vào, hai người khác phục dụng viên thuốc này đều là Linh Động tầng tám cao thủ do Phương Hành chỉ định, ăn vào độc đan, bọn họ lập tức cưỡi dơi viễn độn trăm trượng, không dám nhích tới gần.

Lúc này bọn họ không cách nào cùng người động thủ nữa, cũng đến phiên bọn họ sợ đệ tử Thanh Vân Tông sinh lòng ác ý.

Phương Hành thờ ơ lạnh nhạt, xác định quá trình này cũng không lộ chút sơ hở, lúc này mới yên lòng, vỗ vỗ mặt hồng y tiểu cô nương, cười nói:

- Đi thôi, nha đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nếu không mau mau bôi thuốc, chỉ sợ sẽ để lại sẹo đó!

Vừa nói đem nàng đẩy ra bên ngoài, cười hì hì, không lo lắng chút nào nàng vồ đến.

Hồng y tiểu cô nương vẻ mặt có chút ngây ngốc, tựa hồ một lát sau, mới ý thức tới mình đã được thả. Nàng cúi đầu nhìn một chút thi thể hung nô không có đầu, mắt lộ ra buồn rầu, bỗng nhiên xoay người, quát lên:

- Ta muốn giết ngươi!

Vào giờ khắc này, trong cơ thể nàng chợt bộc phát linh khí kinh người, trên không trung hóa thành hình dáng một đầu giao long một sừng, quanh co vặn vẹo, mang theo hung tàn nhè nhẹ khó nói lên lời, thẳng hướng Phương Hành vọt tới, Thanh Vân Tông đệ tử tất cả đều kinh hãi, trong nháy mắt sợ hãi xa xa trốn rời khu vực này, mà Đoán Chân cốc đệ tử cùng hét lớn, các loại pháp khí rối rít tế ra.

Hứa Linh Vân lúc này, cũng nhấn chuôi kiếm, không xuất thủ, là bởi vì phát hiện Phương Hành vô cùng trấn định.

Quả nhiên, mắt thấy giao long một sừng nhào tới trước người chính mình, Phương Hành đột nhiên năm ngón tay mở ra, Thanh Long Bích Diễm đao ở trong tay, thân thế vừa chuyển, "Hô" một tiếng bổ xuống, thanh long sát khí cơ hồ chốc lát thôi động đến cực hạn, tựa như một con rồng thực sự, đem giao long một sừng huyễn hóa ra bổ đôi, sau đó đại đao không có chút nào trì trệ hướng trên đỉnh đầu tiểu cô nương đánh xuống.

- Dừng tay...

Các đệ tử Bách Thú Tông kinh hãi hét lớn, muốn lao tới cứu viện, đã không kịp nữa.

- Ông...

Đại đao bổ tới cách trán hồng y tiểu cô nương chừng một ngón tay, khó khăn lắm mới dừng lại.

Bởi vì dừng lại lưỡi đao, lực lượng quá mãnh liệt, đến nỗi lưỡi đao ông ông tác hưởng, biến ảo không ngừng.

- Chỉ có điểm tài nghệ này cũng không biết xấu hổ khoe khoang trước mặt người khác, trở về luyện mấy năm nữa sao!
Phương Hành khinh thường, Thanh Long Bích Diễm đao bỗng nhiên run lên, trực tiếp đem cô bé này hất bay ra ngoài.

Nơi xa Bách Thú Tông đệ tử nhất tề chạy tới, đem hồng y tiểu cô nương tiếp lấy, hoảng sợ kiểm tra một phen, phát hiện Phương Hành hất một cái thoạt nhìn rất nặng, nhưng không vận dụng linh lực, chẳng qua là đem cô bé hất bay ra, cũng không làm bị thương.

- Tiểu sư muội, đi thôi, hôm nay chúng ta đã thua một cách thảm hại...

Một người thấp giọng khuyên nhủ, ôm hồng y tiểu cô nương ngồi trên lưng dơi đen.

- Bất quá con đường tu hành còn rất dài, lần sau đem mọi thứ đòi lại là được!

Một người khác cũng khuyên, trong bụng cũng còn uất ức.

Dơi đen đã bay lên, hồng y tiểu cô nương mới hoàn hồn, bỗng nhiên lạnh lùng hướng Phương Hành hét lớn:

- Ngươi tên là gì?

- Muốn báo thù sao? Tiểu gia đi không đổi danh ngồi không đổi họ...

Phương Hành ha ha cười một tiếng, hào khí vạn trượng nói:

- Thanh Vân Tông Dư Tam Lưỡng là ta!

- Bá...

Thanh Vân Tông đệ tử suýt nữa ngã cả đám...

Mà hồng y tiểu cô nương nhìn thân ảnh Phương Hành trên mặt đất càng ngày càng nhỏ, yên lặng nói:

- Dư Tam Lưỡng... Ta nhớ ngươi rồi!

- Phương sư đệ, lần này cũng đã phiền ngươi!

Bách Thú Tông đệ tử đã rời đi, Hứa Linh Vân xoay người, khẽ mỉm cười, hướng Phương Hành nói.

Phương Hành ha ha cười một tiếng, nói:

- Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, không cần khách khí như vậy!

- Hừ, bắt cóc một cô nương, sợ cũng không phải là anh hùng nên làm sao?

Một thanh âm khinh bỉ vang lên, lại là Phong Thanh Vi khuôn mặt đầy vẻ khinh thường.

Nhưng sau khi nàng nói xong, thấy mọi người chung quanh ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, ngay cả Tiếu Kiếm Minh cũng lạnh lùng liếc mình một cái.

- Ta nói sai sao?

Phong Thanh Vi có chút lo lắng, lớn tiếng nói.

Không người nào để ý đến nàng, chúng đệ tử Thanh Vân Tông đều nhìn về phía Phương Hành.

Một lát sau, có người dẫn đầu, hai tay ôm quyền, hướng Phương Hành yên lặng thi lễ một cái.

Người bên cạnh thấy, có thật là nhiều người học bộ dạng của hắn, yên lặng thi lễ một cái, mặc dù không nói gì, nhưng thành ý thành khẩn.

Bất quá cũng có một chút người, lại vẫn đứng im, không muốn thi lễ.

Phương Hành cười hì hì hướng mọi người trả lễ, mặc dù tư thế tuyệt không tiêu chuẩn, dầu gì cũng là lễ tiết.

Bất quá quay đầu hướng Ngô Tương Đồng nói:

- Ngươi giúp ta nhớ rõ, người nào hành lễ thì đem túi trữ vật trả cho bọn hắn, không hành lễ thì không trả!

Ngô Tương Đồng mỉm cười đáp ứng, Thanh Vân Tông các đệ tử sợ hết hồn, vội vàng hành lễ.

Ngô Tương Đồng lúc này mới đem túi trữ vật của Thanh Vân Tông đệ tử phân biệt rõ ràng, trả lại cho chúng đệ tử Thanh Vân Tông, về phần từ trên người Bách Thú Tông đệ tử đoạt tới túi trữ vật, mặc dù biết rõ bên trong có thể có rất nhiều thứ tốt, nhưng cũng không có ai dám tự ý động, tất cả đều đưa đến trước mặt Phương Hành, mặc cho hắn xử lý, mà Phương Hành cũng hào phóng, trực tiếp vung tay lên, nói:

- Nhập vào công quỹ!

Ngô Tương Đồng mừng rỡ, khom mình thật sâu, nghĩ thầm có Phương tiểu sư huynh ở đây, quả nhiên hết thảy cũng dễ dàng chí cực.

Ban đầu sư tôn để cho hắn làm đệ tử dẫn đầu, bản thân còn có chút không phục, bây giờ nhìn lại, sư tôn ánh mắt thật là cao minh.

Phương Hành suy nghĩ, vừa nhìn thoáng qua Hứa Linh Vân, nói:

- Tê Hà cốc cũng ra thêm chút sức, liền phân các nàng năm... bốn sao!

Ngô Tương Đồng mặt mỉm cười, nói:

- Hẳn phải vậy!

Vừa nói, tiện tay nhặt được bốn túi trữ vật, hai tay cung kính đưa cho Hứa Linh Vân.

Hứa Linh Vân cũng không khách khí, phất tay để cho Tê Hà cốc đệ tử tự đi phân phối.

Một đám nữ đệ tử nhất thời hồi hộp, líu ríu để cho mau chút mở ra túi trữ vật đến xem, đợi thấy được trong túi trữ vật linh thạch chói mắt cùng các loại đan dược pháp khí, lập tức mọi người mặt mày hớn hở, thật lòng cảm giác Phương tiểu sư huynh thật là một người tốt, tuyệt đối là người tốt, dáng vẻ anh tuấn, còn hào phóng nữa, phải, chính là miệng hơi ác độc một chút... Bất quá giống nhau rất khả ái nha!

- Tiếu sư huynh, ta vừa rồi...

Ở trong náo nhiệt, Tiếu Kiếm Minh một mình đi tới tế đàn, ngẩng đầu nhìn lên, tựa như đang quan sát hình dáng tế đàn.

Phong Thanh Vi lặng lẽ tới đây, hai tay kéo chéo áo, líu ríu hô một tiếng.

Mới vừa rồi Tiếu Kiếm Minh lạnh lùng lườm nàng một cái, làm cho nàng cảm giác lòng tràn đầy kinh hoảng, giống như gây ra tội lỗi.

Tiếu Kiếm Minh nghe được lời của nàng, lại nhất thời không nói gì, đang lúc Phong Thanh Vi trong lòng khủng hoảng đạt đến cực hạn, mới chợt nghe được Tiếu Kiếm Minh thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Nếu để tiểu quỷ này trưởng thành, ta sẽ ra sao đây?

Thanh âm này rất nhẹ, rất nhạt, nhưng mờ mờ ảo ảo có sát khí làm cho lòng người lạnh lẽo.

Phong Thanh Vi ngây ra, vội nói:

- Tiếu sư huynh, ý của ngươi là...

Tiếu Kiếm Minh xoay người lại, sắc mặt bình thản, nói:

- Đừng nói nữa, dò xét địa hình, chuẩn bị gia tăng phong ấn, sau đó trở về núi sao!

Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Tiếu Kiếm Minh, Phong Thanh Vi nhưng mơ hồ cảm thấy trong lòng phát rét, vội vàng đáp ứng, trở về đi gọi Sơn Hà cốc đệ tử tới dò xét địa hình, nàng cũng không biết tại sao, cảm giác Tiếu Kiếm Minh giờ khắc này thật là đáng sợ.

Cũng vào lúc này, trong tế đàn, tồn tại mà Thanh Vân Tông đệ tử cảm ứng không tới dùng một loại thanh âm bọn họ không cách nào nghe được ha ha nở nụ cười, cười cực kỳ thư sướng, than nhẹ:

- Không sai a, thật sự không sai...

Phương Hành đang đem túi trữ vật của Bách Thú Tông xếp loại bỗng nhiên ngẩng đầu hướng bốn phía nhìn một chút, ánh mắt nghi ngờ.

Bên cạnh Ngô Tương Đồng phát hiện khác thường, hỏi vội:

- Sao vậy?

Phương Hành khoát khoát tay, ý bảo không có chuyện gì, trong lòng cũng đang nói thầm:

- Mới vừa kẻ cười như lão dâm côn là ai?

Chương 141: Nam tử hán không đánh nữ nhân

Cả tòa tế đàn chính là một phong ấn khổng lồ, trên tế đàn, có chín sợi xích sắt ngang trời, khắc đầy phù văn, xích sắt này, đều là pháp khí, có khả năng phong ấn sự vật trong tế đàn, chẳng qua là theo thời gian trôi đi, linh lực trên xích sắt sẽ mất dần, ký hiệu cũng sẽ bị mài mòn, cho dù xích sắt chính là huyền thiết đặc chế, cũng sẽ bị mưa gió và yêu khí hủ thực, uy lực dần yếu bớt.

Mà chúng đệ tử Thanh Vân Tông cần làm, chính là muốn đem các địa phương hư hao chữa trị, đem ký hiệu đã bị bào mòn lần nữa khắc rõ, mặt khác tế đàn nội bộ pháp trận cũng cần chuyên gia kiểm nghiệm, nhìn có xuất hiện chỗ sơ hở cùng vết nứt hay không, chỉ cần bảo đảm những điểm này, đại yêu bị phong ấn bên trong không có bất kỳ cơ hội chạy thoát, dĩ nhiên, hiện tại nó sợ rằng muốn chạy trốn cũng không cách nào chạy nổi.

Hơn ba trăm năm phong ấn, cho dù là Yêu Vương Kim Đan cảnh, cũng sẽ yếu ớt đến mức ngay cả yêu thú bình thường cũng không bằng.

Thấy đệ tử Sơn Hà cốc dẫn đầu hành động, đệ tử ba cốc khác liền cũng không thể ngồi im, vội vàng bắt đầu thực hiện chức trách của mình, Tê Hà cốc đệ tử phối trí giải độc đan, Sơn Hà cốc đệ tử có thể xâm nhập trong tế đàn, kiểm tra xem xét pháp trận, mà Đoán Chân cốc đệ tử thì đến trên tế đàn, kiểm tra thực hư chín đạo xích sắt trình độ hư hại có cần thiết chữa trị hay không.

Thư Văn cốc đệ tử, tự nhiên chính là kiểm tra ký hiệu trên xích sắt có cần khắc lại hay không, trong lúc nhất thời, đệ tử bốn cốc đều bận việc lên, Ngô Tương Đồng chỉ huy Đoán Chân cốc đệ tử, Phong Thanh Vi chỉ huy Sơn Hà cốc đệ tử, Bì Quân Tử chỉ huy Thư Văn cốc đệ tử, Hứa Linh Vân sư đệ, vị nam tử đan đồ giỏi tìm hiểu đủ loại dược tính Lữ Nhất Dân thì chịu trách nhiệm chỉ huy Tê Hà cốc đệ tử.

Không cần nhúng tay những chuyện này, tự nhiên chỉ có Phương Hành, Hứa Linh Vân và Tiếu Kiếm Minh ba người.

Mắt thấy chúng đệ tử Thanh Vân Tông bận rộn, Phương Hành đánh giá chung quanh, mơ hồ cảm giác có cái gì không đúng.

Mới vừa rồi hắn nghe loáng thoáng thấy tiếng cười của một lão gia hỏa, vô cùng quỷ dị, khó phân biệt thật giả.

- Phương sư đệ, lần này trở về núi, ta sẽ tiến cử ngươi làm chân truyền!

Hứa Linh Vân chậm rãi đi tới, tùy ý nói với Phương Hành.

Thì ra là, Hứa Linh Vân lần này ra ngoài, nguyên vốn là có chức trách đánh giá chúng đệ tử biểu hiện do Tông chủ giao phó, sau khi nàng trở về, hướng Tông chủ đề cử một cái, Tông chủ sẽ suy nghĩ chuyện này.

Phương Hành ngẩng đầu lên, cười nói:

- Ta muốn vào Phụng Thiên điện!

Hứa Linh Vân cười cười, nói:

- Trở thành chân truyền rồi, có thể tự do ra vào Phụng Thiên điện!

Phương Hành ngẩn ra, thầm nghĩ:

- Vậy thì thật tốt!

Hứa Linh Vân khẽ mỉm cười, lại nói:

- Bất quá trở thành chân truyền, sẽ không thể làm việc quá mức, ta thấy vừa rồi ngươi giữ lại rất nhiều túi trữ vật của Sơn Hà cốc đệ tử, hay là trả cho các nàng sao, đổi lại danh tiếng tốt hơn một chút cũng là cần thiết!

Phương Hành nhất thời đầu đầy hắc tuyến, nói:

- Ta còn đang nghĩ ngươi tại sao tới đây nói với ta những thứ này, thì ra là muốn khuyên ta, mấy cái đệ tử Sơn Hà cốc kiêu ngạo như vậy, tiểu gia lấy lại túi trữ vật cho bọn hắn, bọn họ ngay cả tiếng "Tạ ơn" cũng không có, dựa vào cái gì phải trả cho bọn hắn? Mặc dù mấy túi trữ vật này không đáng giá tiền, nhưng ta lấy tới ném chơi cũng có thể...

Thì ra là, Sơn Hà cốc đệ tử bởi vì quan hệ đặc thù với Tiếu Kiếm Minh, đối với Phương Hành không có nhiều kính ý, từ Phong Thanh Vi bắt đầu, đệ tử trong cốc không câu nệ nói cười, ở Phương Hành trục đi Bách Thú Tông đệ tử, chúng đệ tử đều hướng Phương Hành hành lễ bày ra kính ý, hết lần này tới lần khác Sơn Hà cốc đệ tử không nói một lời rời đi, Phương Hành dĩ nhiên tức giận, đem túi trữ vật của bọn họ đều giữ lại.

Hứa Linh Vân mỉm cười nói:

- Ngươi là thiên kiêu của Đạo môn, cần gì tức giận với các nàng?

Phương Hành ánh mắt sáng lên:

- Ta đây là Đạo môn thiên kiêu sao?

Hứa Linh Vân cảm thấy không biết nói gì với phản ứng của hắn.

Phương Hành suy nghĩ một chút, nói:

- Vậy ta đây càng không thể trả cho các nàng rồi!
Hứa Linh Vân ngạc nhiên nói:

- Tại sao?

Phương Hành nói:

- Ta đường đường là thiên kiêu của Đạo môn đã cứu mạng của các nàng, ngay cả câu "Tạ ơn" cũng không có, không phải là muốn ăn đòn sao?

Hứa Linh Vân hoàn toàn hết lời để nói rồi, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng chau lên.

Nàng tới khuyên nhủ Phương Hành, nhưng thật ra là làm thuyết khách cho Tiếu Kiếm Minh, thì ra mới vừa rồi Thanh Vân Tông đệ tử nhận túi trữ vật, Phong Thanh Vi không chịu cúi đầu trước Phương Hành, Phương Hành giữ lại không phát, Tiếu Kiếm Minh tự nhiên muốn giúp nàng đòi lại, chẳng qua là Tiếu Kiếm Minh trong lòng cũng hiểu được, Phương Hành tiểu vương bát đản quả nhiên là một chút mặt mũi cũng sẽ không cho mình, không làm sao được, đành phải ám hiệu Hứa Linh Vân giúp hắn tới khuyên nhủ.

Mà Hứa Linh Vân cũng cảm giác, Phương Hành cùng Tiếu Kiếm Minh tranh đấu quá mức cũng không phải là chuyện tốt, dù sao hắn nhập môn không lâu, căn cơ yếu kém, đối địch với Tiếu Kiếm Minh, sợ rằng không biết lúc nào sẽ chịu thiệt thòi, cho nên mới quyết định làm thuyết khách.

Mặc dù là thay Tiếu Kiếm Minh đòi lại túi trữ vật cho Phong Thanh Vi, nhưng bản ý, lại là muốn giảng hòa mâu thuẫn giữa Phương Hành cùng Tiếu Kiếm Minh, chẳng qua là nàng cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Phương Hành lại cứng đầu một mực không từ bỏ.

Không lâu sau, đệ tử Thanh Vân Tông sửa chữa tế đàn riêng mình trở lại, chỉ kém bước cuối cùng mọi người nhất tề đánh vào linh khí, nhiệm vụ chuyến này coi như hoàn thành, Sơn Hà cốc đệ tử, vô tình hay cố ý, vẫn hướng Đoán Chân cốc bên này quan sát, ngoài miệng mặc dù không nói gì, trong lòng vẫn nhớ thương túi trữ vật của mình, chẳng qua là ngại Phong Thanh Vi, bọn họ cũng không dám mở miệng xin lại.

Mà Phong Thanh Vi lại vẫn nhìn Tiếu Kiếm Minh, nhìn thấy Tiếu Kiếm Minh không phản ứng chút nào, trong lòng nhất thời hoảng lên.

Có lòng nghĩ tới muốn bồi tội với Phương Hành, nhưng sẽ mất hết mặt mũi, trong lòng do dự không dứt.

Nói cho cùng, nàng vẫn còn có chút khó chịu với Phương Hành, không muốn tự hạ thân phận.

Bất quá đợi chốc lát, thấy Tiếu Kiếm Minh thủy chung không đến nói chuyện với mình, liền biết chính mình không mở miệng là không được, khẽ cắn ngân nha, đi nhanh tới, hướng Phương Hành ôm quyền, nói:

- Đem túi trữ vật đệ tử Sơn Hà cốc trả ta sao!

Phương Hành đang ngồi chồm hổm trên mặt đất chọn bảo bối, cũng không ngẩng đầu lên nói:

- Trước trả ta quần lót đã!

Phong Thanh Vi trên mặt âm khí chợt lóe lên, cắn răng nói:

- Ta chưa từng thấy quần lót của ngươi!

Phương Hành cười hì hì, nói:

- Ta không tin, trừ phi ngươi để cho ta lục soát một phen!

Phong Thanh Vi sắc mặt lại là biến đổi, nàng là một hoàng hoa đại cô nương, không chịu để cho Phương Hành đụng vào người, trong lòng hiểu được, Tiếu Kiếm Minh vốn vẫn đối với chính mình ôn hoà, nếu bị nam nhân khác đụng vào thân thể, chính mình lại càng không có hy vọng.

- Hắc hắc...

Chung quanh đệ tử Đoán Chân cốc ở bên cạnh len lén nhìn, có người cúi đầu cười ra tiếng.

Trước đó không lâu Phong Thanh Vi còn ỷ thế của Tiếu Kiếm Minh, xử sự bất công, ức hiếp đệ tử Đoán Chân cốc, chẳng qua tất cả mọi người giận mà không dám nói gì mà thôi, hôm nay Phương Hành vừa làm như vậy, nhất thời để cho Đoán Chân cốc đệ tử đều cảm giác trút giận một phen.

Phong Thanh Vi trên mặt lạnh hơn, bỗng nhiên hạ thấp thanh âm, cắn răng nói:

- Phương Hành, ngươi làm việc đừng nên quá đáng!

Phương Hành giật mình, ngẩng đầu lên, tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, nói:

- Quá đáng thì như thế nào?

Phong Thanh Vi cười lạnh nói:

- Nói cho cùng, ngươi cũng chính là ỷ thế của Linh Vân sư tỷ, mới dám trở mặt cùng Tiếu sư huynh, nhưng Linh Vân sư tỷ sẽ không che chở ngươi mãi, đợi trở lại tông môn, ngươi cẩn thận...

Nghe ra mùi vị uy hiếp trong lời nói của nàng, Phương Hành bỗng nhiên trầm mặc.

Phong Thanh Vi thấy sắc mặt hắn trầm xuống, nhất thời có chút khủng hoảng, theo bản năng lui về phía sau mấy bước

Phương Hành không nổi giận, trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên rất chân thành nói:

- Ngươi muốn túi trữ vật, cũng không phải là không thể!

Phong Thanh Vi ngẩn ra, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, cho là đem Phương Hành sợ rồi, vội nói:

- Ngươi nói!

Phương Hành suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:

- Thứ nhất, đem yêu đan Hạt Vĩ Sư trả lại cho Lưu sư đệ!

Phong Thanh Vi ngây ra, vội vàng gật đầu nói:

- Có thể!

Cự ly Phương Hành không xa Lưu sư đệ bĩu môi, hắn được phân một cái túi trữ vật của Bách Thú Tông, cũng không cảm thấy tiếc viên yêu đan này nữa.

Phương Hành lại nói:

- Thứ hai, ngươi tự mình hướng Lưu sư đệ nhận lỗi!

Phong Thanh Vi sắc mặt biến hóa, có chút không tình nguyện, nhưng trong lòng do dự một phen, vẫn nói:

- Có thể!

Lúc ấy nàng ném xuống túi trữ vật, chẳng qua là Sơn Hà cốc bỏ mạng các đệ tử lưu lại một cái, cũng không đau lòng, nhưng Sơn Hà cốc đệ tử ném xuống túi trữ vật thực sự chính là nhiều năm tích lũy, tuyệt đối không bỏ được cứ như vậy bỏ qua, vì vậy nàng làm dẫn đầu, cũng cần thiết thay bọn họ đòi lại, nếu không mình làm đệ tử dẫn đầu, sợ rằng uy tín hoàn toàn không có.

Cũng vì vậy, Phong Thanh Vi mặc dù cảm thấy hướng một cái đệ tử bình thường Đoán Chân cốc chịu nhận lỗi, vẫn cắn răng chấp nhận.

- Thứ ba sao...

Phương Hành trầm ngâm.

Phong Thanh Vi khẩn trương hỏi:

- Thứ ba là gì?

Phương Hành bỗng nhiên cười hắc hắc, giảm thấp thanh âm nói:

- Ngươi cởi hết đồ lăn trên mặt đất ba hai vòng ta sẽ trả lại ngươi!

Phong Thanh Vi ngây ra, giờ mới hiểu được Phương Hành dĩ nhiên đang đùa bỡn nàng, nhất thời thẹn quá thành giận, "Ông" một tiếng tế ra phi kiếm, quát lên:

- Ngươi lại dám đùa bỡn ta, ta giết ngươi...

Song phi kiếm mới vừa tế lên, nàng chợt nhớ tới Phương Hành thân thủ kinh khủng, chính mình mặc dù là Linh Động tầng sáu đỉnh phong, cũng không chắc đã là đối thủ, phi kiếm trên không trung cứng đờ, không có thật chém ra.

- Ngươi dám ở trước mặt ta triệu ra phi kiếm?

Cũng vào lúc này, Phương Hành đột nhiên mi tâm dựng lên, hung khí lộ ra.

Phong Thanh Vi trong lòng cảm thấy rùng mình, cảm giác không ổn, lập tức muốn trở lui.

Nhưng trong nháy mắt, Phương Hành đã đánh tới, tốc độ nhanh đến mức tận cùng, thậm chí nàng ngay cả bình chướng cũng không kịp khởi động, "Ba " một tiếng, trên gương mặt đã bị đánh một chưởng, cả người bị tát bay đi, lỗ tai ông ông tác hưởng, một lát sau, mới nghe rõ Phương Hành thanh âm:

- Nam tử hán đại trượng phu, chưa bao giờ đánh nữ nhân, nhưng một vị thúc thúc của ta đã nói, trước mười sáu tuổi tiểu gia còn không coi là nam tử hán, đừng nói đánh ngươi, giết chết ngươi cũng không có một chút áp lực tâm lý, ngươi tốt nhất nghe rõ cho ta, những túi trữ vật này là ta từ trong tay Bách Thú Tông đoạt lại, theo như quy củ các ngươi định ra, sẽ đều thuộc về của ta, cho ngươi cũng được, không cho ngươi cũng được, ngươi ngay cả tư cách đánh rắm cũng không có, chỉ có thể chấp nhận mà thôi!

Sau khi nói xong, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Tiếu Kiếm Minh, lạnh lùng nói:

- Nếu không phục, cứ tới mà đoạt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận