Lược Thiên Ký

Chương 1272: Khắc tinh Long tộc


Sau khi Quỷ tiên sinh bóc đi áo bào, khói đen cuồn cuộn một mực vây quanh người hắn cũng biến mất không tung tích, sau đó, phía dưới hắc bào hách nhiên lộ ra một gương mặt đẹp đến khiến người ngạt thở, đẹp khiến phồn tinh trong tinh không vì đó u ám, khiến thời quang ngưng kết...

Đặc biệt là Phương Hành, tuy sớm đã đoán được cái gì, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt này, hắn vẫn nhịn không được tâm tạng kịch chấn.

Vũ Mị Nhi!

Kẻ trước giờ vẫn lấy thân phận Quỷ tiên sinh gặp người, cùng bọn họ đồng hành gần một năm, không ngờ lại là Long mẫu Thương Lan Hải Vũ Mị Nhi!

Một đường tới nay, Phương Hành chưa từng bỏ qua việc suy xét thân phận Quỷ tiên sinh, tựa như Lộc Tẩu nói, đám người bọn họ tuy mấy ngàn năm thậm chí gần vạn năm không xuất thế, nhưng rốt cuộc đều là hạng người quá khứ từng giành được huy hoàng vô hạn, thanh danh như mặt trời giữa trưa, làm sao có thể không ai biết đến? Vô luận là Lộc Tẩu hay Lam tiên sinh, Văn tiên sinh, thậm chí là lão ẩu, tất cả đều đã từng có được quá khứ khiến người kinh thán, như vậy Quỷ tiên sinh người đủ tư cách cùng bọn họ sóng vai xông tiên lộ không lý nào sẽ là người mà không ai biết đến.

Nhưng hiện nay, đáp án bóc trần, Quỷ tiên sinh quả thực không phải người mà không ai biết đến.

Vừa khéo tương phản, đời này thanh danh hắn thậm chí còn vang dội hơn tứ lão khác nhiều...

Rốt cuộc đã từng là đệ nhất mỹ nhân yêu địa, đến sau lại gả vào Long cung Thương Lan Hải, bò lên vị trí Long mẫu chính cung, tiếp đó là thi triển các loại thủ đoạn, biến đường đường Thương Lan Hải Long cung thành nơi ô yên chướng khí gà bay chó sủa, tiếng tăm Long mẫu Vũ Mị Nhi muốn không lớn cũng khó!

Chỉ là vô luận Phương Hành suy đoán thế nào đều không đoán được thân phận chân thực, bởi vì hắn cho rằng người này đã rời đi!

Cửu Đầu Trùng bước lên tiên lộ, chuyển đi cả tòa Long cung Thương Lan Hải, càng là mang đi vô số long tử long tôn hải yêu hải tướng, ai có thể ngờ, thân là muội muội Cửu Đầu Trùng, Long mẫu Thương Lan Hải Vũ Mị Nhi lại không đi theo, mà cùng bọn họ cùng lúc lên đường? Cũng chính bởi thế, dù trước đây Quỷ tiên sinh đã lộ ra vô số sơ hở hoặc lớn hoặc nhỏ, hắn đều không đoán được...

Nàng làm sao có thể lại ở chỗ này?

Rõ ràng Cửu Đầu Trùng đã đi trước, nàng làm sao rơi lại Thiên Nguyên?

Chính là đủ loại vấn đề như thế mới khiến Phương Hành từ vừa bắt đầu đã không nghĩ đến là nàng, đến sau đoán được, cũng không rõ ràng vì sao lại là nàng!

Nhưng ngay vừa rồi, hắn chậm chạp không dám nói phá thân phận Long mẫu Vũ Mị Nhi, liền là bởi nàng cách Ngao Liệt quá gần. Có thể nói, từ nàng giả ý nhắc nhở, tiếp cận đến bên người Ngao Liệt, sau đó đột nhiên ra tay, mọi thứ đều diễn ra quá nhanh. Vốn là Long mẫu Vũ Mị Nhi muốn đợi lúc tới thật gần mới bạo tập đột kích, một cử chế trụ Ngao Liệt, chỉ là Ngao Liệt thái quá cảnh giác, bởi vậy mới không thể lập tức đắc sính, còn về đến sau, hai người liền là một tránh, một đuổi, dây dưa mãi đến nay.

Không phải Ngao Liệt tu vị không bằng nàng, thực lực không bằng nàng, mà là bởi nàng thái quá hiểu rõ Ngao Liệt, hơn nữa thân pháp quỷ dị, thần hồn càng là cường đại, chỉ cần bức gần bên người liền khiến Ngao Liệt không cách nào thi triển ra nhiều loại pháp môn lợi hại, bị nàng bức cho trói tay trói chân, không thể kéo giãn cự ly ra được. Trước đây Phương Hành chính bởi lo lắng nếu nói phá thân phận Long mẫu sẽ ảnh hưởng đến Ngao Liệt, mới bị nàng ra tay đắc sính!

Nhưng hiển nhiên Long mẫu ý liệu được điểm này, nàng vốn cũng tính toán vạch trần thân phận, bèn dứt khoát chủ động bóc đi hắc bào trên người, lộ ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, sau đó hướng Ngao Liệt lộ ra một mặt cười ấn tượng sâu khắc!

Điềm mỹ như quần tinh hội tụ, lại như ác mộng đâm sâu vào lòng Ngao Liệt.

- Làm sao lại... lại là ngươi...

Lúc này Ngao Liệt nhịn không được ngẩn ngơ, thần tình chấn kinh dị thường.

- Con ngoan, xem ra ngươi quả nhiên chưa quên mẫu hậu...

Thứ Vũ Mị Nhi muốn chính là cơ hội thế này, thân hình sáp lại gần, lặng không tiếng thở, dưới cổ long khu Ngao Liệt tức thì nhiều thêm một cây châm đen mảnh dài, chỉ đâm vào càn cạn nửa tấc, xem ra căn bản không thương đến Ngao Liệt mảy may, nhưng nếu tử tế nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, lúc này trên thân mình Ngao Liệt đã có tận chín cây trường châm đen tương tự, lần lượt đâm xuống những vị trí bất đồng, những cây châm này chính là trước kia trong lúc triền đấu, Vũ Mị Nhi thừa dịp nó không biết, từng cây từng cây đâm xuống.

- Ta giết ngươi...

Ngao Liệt cũng chỉ ngây ngốc trong chớp mắt, lập tức lửa giận dâng lên, đôi long nhãn chuyển màu huyết hồng.

Hắn đương nhiên không quên Vũ Mị Nhi, không quên nữ nhân đã hại cho Thương Lan hải nhất tộc bọn hắn ô yên chướng khí. Tuy trước đây trong trí nhớ của hắn, ký ức đối với long mẫu không thế nào ác liệt, song những chuyện Long mẫu làm đối với Thương Lan hải vốn đã thập phần bất kham, cộng với Phương Hành mỗi giảng một lần đều sẽ thêm mắm thêm muối, kể lại càng thêm xấu xa, mỗi lần đều khiến Ngao Liệt giận không thể át, thù hận sớm đã khắc ghi tâm, há có thể dùng ngôn ngữ để hình dung?

- Oanh!

Nộ khí dâng lên, đầu rồng cự đại quăng trở về, hai sừng trên đỉnh đầu nhọn hoắt như kiếm...

Vốn hắn một mực đang tránh né long mẫu, không tính toán cùng nàng đồng quy vu tận, nhưng lúc này, lửa giận ngập đầu, cái gì cũng không cố được nữa, cự ly gần không cách nào khác có thể giết nàng, bất ngờ liền lấy hai sừng làm song kiếm đâm thẳng tới...

Phản ứng này hiển nhiên sớm đã bị Vũ Mị Nhi đoán trúng, đối mặt long giác kiếm cứng không thể gãy, nàng chẳng những không có nửa phần sợ hãi, ngược lại cười lên khe khẽ, nụ cười mị hoặc chúng sinh, trên mặt cười có một lực lượng khó mà dùng ngôn ngữ hình dung chậm rãi tán phát ra, lấy thần hồn cường đại thúc giục, lấy mặt cười làm cơ sở, nháy mắt đoạt đi toàn bộ ánh sáng trong thiên địa, vô hình vô tích, lại phảng phất không chỗ không tại, tựa như thủy triều từ từ chìm ngập lấy Ngao Liệt...

Đừng nói Ngao Liệt, ngay cả Văn tiên sinh đứng bên cạnh quan chiến đều si mê nửa ngày.

Nháy mắt ấy, trong hai mắt Lam tiên sinh chính đang ngăn trở Phương Hành cũng lộ ra vẻ si cuồng.

Nghiêng nước nghiêng thành, tựa như ảo mộng...

- Ngươi...

Chính Ngao Liệt đều ngây ngốc một cái, vẻ thống hận trên mặt tán đi như thủy triều.

Trên thân rồng, chín cây trường châm đen khe khẽ dao động, tán phát ra tiếng ngâm vô thanh, hóa thành tiếng cười Long mẫu truyền vào cơ thể hắn. Đây cũng chính là một bộ phận trong thuật mị hoặc của Long mẫu, mị thuật của nàng vốn cần phải thanh âm phối hợp, chỉ là ở trong tinh không không cách nào truyền âm, mà dùng thần niệm truyền đạt lại không cách nào đạt tới hiệu quả tương tự, cho nên nàng lợi dụng tiếng rung của chín đạo ngân châm, truyền tiếng cười vòa cơ thể Ngao Liệt nhằm tăng cường hiệu quả mị hoặc!

Kết quả khiến nàng rất mãn ý!

Ngao Liệt tu vị mạnh nhất, nhưng rốt cuộc vẫn còn quá trẻ.

- Từ lúc ca ca ta ném bỏ ta, để lại ta một thân một mình ở Thiên Nguyên, ta cơ hồ tuyệt vọng, không thể ngờ được rằng, ca ca ruột lại sẽ đối xử với ta như thế, hai huynh muội sống dựa vào nhau nhiều năm như vậy, không rời không bỏ, lại ở cơ hội thành tiên sau cùng, sinh sinh ném bỏ muội muội ruột... Chỉ có điều, khi đó ngươi không ngờ lại xuất hiện ở Thiên Nguyên, quả thực khiến ta ngoài ý...

Long mẫu cười nhẹ, phảng phất như người thân cận nhất trên người, chầm chậm áp sát lại gần Ngao Liệt.

- Ta thật không nghĩ tới, ngươi còn sống ở trên đời...

- Càng không nghĩ tới, ngươi lại đã khôi phục thần trí, thậm chí còn tu vị bạo trướng, đáng sợ như thế...

- Không biết là ai có bản lĩnh lớn đến vậy, phá đi thần thông của ta, chẳng qua, cũng không sao...

Vừa nói nàng vừa sáp tới bên người Ngao Liệt, hai tay trắng bóng như ngọc, mảnh dài như hoa từ trong tay áo dò xét đi ra, giữa hai ngón tay nhiều thêm mấy viên châu hoa (ngọc trai), nhìn qua như là châu hoa bình thường dùng để cắm giữa búi tóc nữ tử thế gian. Chỉ là châu hoa nàng bị nàng cầm ở trong tay, bằng không nhiều thêm mấy phần cảm giác quỷ dị, chậm rãi tiếp cận não đại Ngao Liệt.

- Ngươi dám động nó nửa căn lông tơ, ta liền bán ngươi vào trong nhà chứa, ngày ngày làm mua bán không cần vốn...

Nơi xa, Phương Hành nhìn thấy mấy viên châu hoa kia, lập tức vừa sợ vừa giận, thậm chí cảm thấy sợ hãi, điên cuồng quát to.

Hắn làm sao có thể quên, đương sơ lúc hắn gặp được Ngao Liệt, trên đầu con rồng điên này cũng cắm châu hoa như thế?

Đến sau vì trị khỏi bệnh cho con chó điên này, hắn thậm chí nhường ra Tạo Hóa Lôi Trì, nhưng dù là vậy cũng phải đợi mấy chục năm mới lần nữa nhìn thấy Ngao Liệt khôi phục thần trí, giờ nhìn thấy châu hoa, tâm lý sao có thể không cảm thấy khủng hoảng?

Oanh! Oanh! Oanh!

Hắn tận hết toàn lực, một thân pháp lực không chút bảo lưu thi triển ra, thậm chí tế hết pháp bảo mình có ra giữa không trung, hóa thành một mảnh sông dài, ầm ầm vọt thẳng tới tiền phương. Chỉ đáng tiếc, lúc này ánh mắt Lam tiên sinh cũng hiện vẻ yêu dị, tay áo vung lên, không biết bày bố xuống bao nhiêu đạo cấm chế, triệt để ngăn Phương Hành ở bên ngoài. Tuy lúc này Phương Hành đã gần như điên cuồng, thực lực biểu hiện ra xa xa siêu quá tưởng tượng, hắn vốn định thuận tay nắm xuống Phương Hành, lại phát hiện mình chẳng ngờ bắt không được tiểu quỷ kia, song rốt cuộc tu vị ở chỗ này, tưởng muốn ngăn cản hắn, vậy lại không vấn đề...

Lúc này, lão ẩu nửa chết nửa sống và Văn tiên sinh cũng đứng ngơ ngác ở một bên, lại không có nửa điểm phản ứng.

Trơ mắt nhìn châu hoa đến gần Ngao Liệt, Phương Hành bó tay không biết làm sao!

- … Lần này, châu hoa lại cắm trên đầu ngươi, nhớ không muốn tùy tiện hái xuống đâu đấy...

Long mẫu cười đi tới bên người Ngao Liệt, bàn tay ôn nhu hạ xuống, thanh âm khinh mị, giống như đang dỗ trẻ nít:

- Hơn nữa khác với lúc trước, hiện tại ngươi đã nửa bước thành tiên, thần thông đáng sợ, tính ra vẫn có chút tác dụng...

- Hoa

Lúc này Ngao Liệt rõ ràng cũng cảm giác được nguy cơ cường đại, một thân lân rồng không ngừng khép mở.

Nhưng dưới mị thuật Long mẫu phí hết tâm tư mới thi triển ra, hắn nhất thời bị nhiếp lấy, không có sức phản kháng!

- Đều nói huynh muội chúng ta là khắc tinh Long Tộc các ngươi, giờ xem ra...

- .. Quả là thế thật!

Bạn cần đăng nhập để bình luận