Lược Thiên Ký

Chương 994: Thượng Cổ Thiên Đình




Những lão gia hỏa này phát uy, thật khó lường ah.

Nghe Đại Bằng Tà Vương nói, Phương Hành đã kinh hãi ngây người, không nghĩ tới đám lão gia hỏa này dã tâm lớn như vậy!

Ký kết Chư Thiên chi minh, chỉnh hợp thế lực của Thiên Nguyên Đại Lục, cùng chống chọi trận đại kiếp trong u minh kia.

Mà mình chính là minh chủ?

- Chư Thiên chi minh, ngươi thật cho rằng chỉ là chống chọi đại kiếp đơn giản như vậy sao? Thời đại Thượng Cổ, từng có Cổ Thiên Đình thống ngự nghìn vạn đạo thống, trên trấn Cửu Thiên, dưới vọng U Minh, uy chấn hoàn vũ, có thể nói huy hoàng nhất thời, đây là cơ hội duy nhất, vạn năm khó gặp, Chư Thiên chi minh thành lập, kỳ thật tương đương với hình thức ban đầu của Cổ Thiên Đình, sau khi vượt qua đại kiếp, nếu có thể lưu lại khung xương của Chư Thiên chi minh, không chừng sẽ có một Thiên Đình khác quật khởi, nói cách khác, ai có thể ở trong Chư Thiên chi minh chiếm cứ vị trí chủ đạo, tương lai sau khi Thiên Đình dựng lên, liền có hi vọng quật khởi ở thế gian, ha ha, thế nhân luôn nói tòng long chi công, đây mới thật sự là tòng long chi công ah!

Đại Bằng Tà Vương nói xong, bầu không khí trong đại sảnh nhất thời trở nên ngưng trọng khó tả.

Cổ Thiên Đình.

Phương Hành kinh hãi ngay cả lời cũng không nói được!

Đối với hắn mà nói, sự tình thượng cổ quá mức xa xôi, xa xôi đến không chân thực!

Bất quá sự tình Thiên Đình hắn lại nghe nói qua, đó là sự tình huy hoàng nhất của giới tu hành lúc trước, dựng lên một vương triều tiên gia, cao cư cửu thiên, thống ngự ức vạn thần dân, ngàn vạn chủng tộc và đạo thống, thế gian bây giờ quốc độ vô số, kỳ thật nói ra, là mô phỏng Thiên Đình năm đó, Hoàng đế tự xưng thiên tử, ý nghĩa chính là con trai của Thiên Đế, Thiên Đế thống ngự chúng tiên, Hoàng đế tự xưng thiên tử, thống ngự chúng sinh thế gian, đế vương nhân gian nói một câu có thể quyết định vinh hoa phú quý của phàm nhân, thế gia hưng suy, mà năm đó một đạo pháp chỉ của Thiên Đế ra, có thể quyết định chúng tiên sinh tử, đạo thống hưng thịnh và hủy diệt, kia là uy phong bá khí bực nào.

Không bị Đại Bằng Tà Vương điểm phá điểm này, Phương Hành còn thật không biết Chư Thiên chi minh lại có bí ẩn như vậy!

Nói cái gì Chư Thiên chi minh cùng độ đại kiếp, nhưng lại có người sớm nghĩ đến mượn công lao của Chư Thiên chi minh, trùng kiến Cổ Thiên Đình, sau khi kháng qua đại kiếp, liền mượn cơ sở của giá đỡ này, xây lại Thiên Đình, thống ngự ngàn vạn chúng tiên.

- Mới bây giờ đã nghĩ tới cái này, còn có chút sớm a.

Phương Hành nửa ngày mới ngơ ngác nói, cảm giác như ở trong mơ, đề nghị này quá không chân thực.

- Tựa như đánh cờ vây, chiếm tiên cơ, sự tình về sau ai có thể nói chuẩn, ai không muốn sớm chôn xuống ám kỳ?

Đại Thánh Sơn Lão Bạch Viên cười ha ha, thở dài:

- Lần này sau khi vượt qua đại kiếp, vận mệnh của Thiên Nguyên Đại Lục ai có thể nói trước? Không độ được đại kiếp, trăm họ lầm than, chúng ta tan thành mây khói, tất cả dã tâm tự nhiên sẽ theo nước chảy về biển đông, nhưng nếu vượt qua đại kiếp, Thiên Nguyên Đại Lục, ngay cả đại thiên thế giới cũng sẽ nghênh đón một lần tẩy bài, Thiên Nguyên Đại Lục chính là tiên hương (*quê hương của chúng tiên), Cổ Thiên Đình cũng bắt nguồn từ Thiên Nguyên Đại Lục, bây giờ trăm vạn năm trôi qua, lại quật khởi một Thiên Đình cũng không phải chuyện không thể nào, ha ha, đương nhiên…

Hắn thấp giọng cười một tiếng, tựa hồ muốn đảo qua bầu không khí ngột ngạt trong sảnh:

- Bây giờ nói cái này xác thực còn sớm, Thiên Nguyên Đại Lục phong thiên đã lâu, tin tức bên ngoài biết cực ít, vọng luận Thiên Đình quả thật có chút hiềm nghi ếch ngồi đáy giếng, bất quá sau khi ký kết Chư Thiên chi minh, một số ưu thế trước mắt lại không thể phủ nhận, tối thiểu nhất sẽ không đến mức bị người coi như pháo hôi đi hi sinh không phải sao?

- Nói như vậy ta còn có thể hiểu được.

Phương Hành nghe lời này mới thở một hơi, cuối cùng tỉnh thần, thần sắc cổ quái nhìn Đại Bằng Tà Vương, oán giận nói:

- Lão già ngươi cần chỗ tốt ta liền nói sự tình chỗ tốt, không có việc gì nói Cổ Thiên Đình làm gì, vạn nhất hù dọa tiểu gia thì làm sao bây giờ?

- Lấy gan chó của ngươi còn có thể bị hù dọa?

Đại Bằng Tà Vương khinh bỉ, nửa là nghiêm túc nửa là trêu chọc nói.

- Ha ha, Phương tiểu hữu có đảm lượng, bản lĩnh cũng không yếu, đáng tiếc cách cục quá nhỏ.

Lão ẩu Hồ tộc thở dài một tiếng, như ẩn ẩn có chỗ ám chỉ.

Bất quá mấy người trong đại sảnh lại không để ý nàng, Hồ Cầm lão nhân cười nói:

- Tiểu Phương Hành chỉ cần biết tầm quan trọng của Chư Thiên chi minh là được, không có gì ngoài tranh ích lợi, tranh tiên cơ, càng quan trọng hơn là, bây giờ Chư Thiên chi minh xuất hiện, chính là ý nguyện của Thánh Nhân, bọn họ không muốn tự mình ra mặt tổ kiến Chư Thiên chi minh, hẳn là muốn ở trong quá trình này, nhìn xem đến tột cùng phương nào mới là người có được quyết đoán và đảm đương, hiện tại tiểu Phương Hành ngươi gặp phải khốn cảnh, phá cục chính là ở chỗ này, dẫn dắt Chư Thiên chi minh, Thánh Nhân chắc chắn ủng hộ!

Phương Hành như có điều suy nghĩ:

- Hồ Cầm lão tiền bối có ý là, nếu ta chỉnh hợp lực lượng của các đạo thống, ký kết Chư Thiên chi minh, đạt thành cục diện mà Thánh Nhân hi vọng nhìn thấy, như vậy bọn họ sẽ không bất công trong chuyện của ta và Phù Diêu Cung?

Hồ Cầm lão nhân trầm mặc nửa ngày, cùng đám người Đại Thánh Sơn Lão Bạch Viên và Đại Bằng Tà Vương trao đổi ánh mắt, âm thầm gật đầu.

- Chính là ý này!

- Thế nhưng này nên làm như thế nào đây?

Phương Hành giang tay ra, cười nói:

- Nói trắng ra là, hiện tại tiểu gia hoàn toàn không có nội tình, hai không chỗ dựa, ba không danh phận, ngoại trừ có tiền thì chỉ còn lại bản lĩnh và khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ dựa vào những vật này đã muốn để các đạo thống quy tâm, căn bản không thể nào nha?

Thấy các tu sĩ kỳ quái nhìn mình, Phương Hành trợn trắng mắt giải thích:

- Ta cũng là người nghiêm túc đọc sách một năm nha!

- Nếu bàn về tài tiền, kỳ thật ngươi cũng không chiếm ưu thế!

Đại Bằng Tà Vương nói:

- Bây giờ ưu thế lớn nhất của ngươi chính là nắm giữ cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn và Bàn Đào Lâm, những pháp bảo tài nguyên kia, nếu bàn về một người, tự nhiên là phú giáp thiên hạ, nhưng so sánh với nội tình của một đạo thống, lại không có ưu thế quá lớn, càng quan trọng hơn là, tất cả tài nguyên của ngươi đều là tử vật, không có hoạt tính, nếu muốn dựa vào tiền tài mở đường, những số tiền kia kỳ thật không đủ tiêu hao, nào giống như những cổ thế gia kia, mấy vạn năm tích lũy kinh doanh, nắm giữ vô số nhân mạch tài lộ, đây mới thực sự là thứ đáng giá, cho nên ngươi muốn cầm tiền nện người là có thể bỏ đi, điểm này không những không phải ưu thế của ngươi, còn là thế yếu!

- Vậy còn nói gì Chư Thiên chi minh, mọi người cùng nhau ăn quả đào đi thôi?

Phương Hành phủi tay, định rời đi.

- Ha ha, ngươi thực cho rằng đám lão gia hỏa chúng ta thương lượng, là sự tình không có đường ra sao?

Đại Bằng Tà Vương căn bản không để ý tới hắn nói đùa, rất có ngạo ý nói.

- Có đường ra?

Phương Hành biết bọn họ nói đến trọng điểm, ngẩng đầu nhìn Đại Bằng Tà Vương.

- Nếu muốn ký kết Chư Thiên chi minh, kỳ thật rất đơn giản!

Thanh âm của Đại Bằng Tà Vương không cao, nhưng lại có chút ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Để lợi cho đời, đại nghĩa đi đầu!

- Ừm?

Phương Hành lập tức dựng lỗ tai lên, thần sắc ngưng trọng.

Đại Bằng Tà Vương thấy bộ dáng này của hắn, liền nở nụ cười:

- Cảm giác phương pháp kia như thế nào?

Phương Hành suy tư thật lâu, rốt cục chậm rãi mở miệng:

- Lời này quá thâm ảo, đến tột cùng là có ý gì?

Đại Bằng Tà Vương xạm mặt, trong nháy mắt không biết nói cái gì.

Hồ Cầm lão nhân cũng hết chỗ nói rồi, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích:

- Nói đơn giản chút, là chia tạo hóa cho chúng sinh, trộm tiền tài của người lợi mình là tặc, cướp phú tế bần là hiệp, mà đại nghĩa đi đầu, chính là chiếm danh phận, lập xuống đại nguyện.

- Tốt tốt, hết thảy đều nghe các ngươi!

Phương Hành căn bản lười động não với chuyện này, khoát tay áo, chân thành nói:

- Ta chỉ có một điều kiện!

- Nói thẳng đi!

Các tu sĩ thấy hắn nói như vậy, tất cả đều nghiêm túc.

- Bất luận các ngươi định làm gì, ta đều đồng ý.

Phương Hành rất nghiêm túc mở miệng:

- Nhưng Tiểu Man của ta, nhất định phải nghĩ biện pháp đòi lại!

- Ngươi…

Các tu sĩ đều trầm mặc, hiển nhiên chuyện này có chút vượt ra khỏi dự liệu của bọn hắn.

Lão ẩu Thanh Khâu Sơn đã có chút tức không chịu nổi:

- Sự tình đã nói rõ ràng như vậy, ngươi còn muốn để ý một thị nữ? Lúc trước ở trên Côn Luân Sơn, ngươi ngay cả Dao Trì tiểu công chúa cũng không chịu tiếp nhận, bây giờ lại vì một thị nữ dây dưa không dứt sao?

- Trọng điểm không ở chỗ nàng là thị nữ hay công chúa!

Phương Hành quay đầu, nghiêm túc nói:

- Trọng điểm ở chỗ, nàng là của ta!

Bàn Đào Hội rất nhanh thì được tổ chức, nhưng khác biệt lúc đầu Phương Hành thiết lập chỉ vì buồn nôn Dao Trì và Phù Diêu Cung, có một đám lão gia hỏa âm thầm mưu đồ, trận tiên yến này khí thế hung hung, vậy mà lộ ra khí phách khó tả, đầu tiên là bỏ đại kỳ của Phương Thanh La viết, do Hồ Cầm lão nhân chấp bút, viết xuống bốn chữ "Độ Kiếp Tiên Hội", bay bổng giữa không trung, trăm dặm có thể thấy được

Sau đó do Hồ Cầm lão nhân, Đại Bằng Tà Vương thậm chí các lão tu sĩ liên danh viết thiệp mời phát đi khắp Thiên Nguyên Đại Lục, ngay cả Thánh Nhân đạo tràng cũng có thiếp mời, trong này thậm chí còn bao gồm Trung Vực cổ thế gia, không hề đề cập tới sự tình Bàn Đào Lâm của Dao Trì, chỉ chân thành mời các đạo thống thương nghị sự tình "Độ Kiếp", thành ý tràn đầy, dụng tâm xảo diệu!

Sau đó, một pháp chỉ dùng danh nghĩa Kiếp Đạo Đạo Chủ phát ra, truyền khắp Thiên Nguyên Đại Lục, thân hiểu đại nghĩa.

Đương nhiên, ở dưới đám người Đại Bằng Tà Vương nhất trí giảng đạo lý, Phương Hành bị ép từ bỏ pháp danh của mình, bởi vì bọn hắn nhất trí nhận định "Kiếp Đạo" kia, chữ " Kiếp" ngụ ý không tốt, hơn nữa Thống Thiên Đạo Chủ cũng lộ ra vẻ quá trẻ con, cưỡng ép hắn "Kiếp Đạo" đổi thành "Tiệt giáo", Thống Thiên Đạo Chủ, thì đổi thành "Thông Thiên giáo chủ" !

Cả Thiên Nguyên Đại Lục đều căn cứ "Độ Kiếp Tiên Hội" này xuất hiện mà dẫn phát ngàn vạn mạch nước ngầm, ngoài dự liệu, lại thật có rất nhiều đạo thống ở sau khi nhận được thiệp mời liền chạy tới, dù không chạy tới cũng chính thức hồi âm, biểu thị sẽ có mặt, đến lúc này, Phương Hành mới hiểu được thủ đoạn chân chính của những lão gia hỏa kia, nếu hắn lấy danh nghĩa cá nhân tổ chức Sơn Trại Bàn Đào Hội, chỉ sợ trừ một vài người thân thiết, thì đạo thống chân chính có thực lực căn bản sẽ không đến.

Đạo thống dám đắc tội Dao Trì và Phù Diêu Cung rất ít!

Nhưng nếu dùng danh nghĩa "Độ Kiếp" đến đây nghị sự, vậy không có áp lực tâm lý, đây là đại nghĩa, ai dám nói này nói kia?





Bạn cần đăng nhập để bình luận