Lược Thiên Ký

Chương 1077: Nụ hôn trước khi chết


Bằng chừng ấy tuổi nhẹ nhàng cũng đã bước chân vào Độ Kiếp cảnh đã hiếm thấy trên đời. Hiai đạo lôi kiếp liên tiếp càng làm rợn cả người. Mà lúc đạo lôi kiếp thứ ba ập tới, Phương Hành ngoại trừ giơ chân chửi đổng cũng không có gì khác có thể làm...

Không nói tới tích lũy của bản thân hắn đã tiêu hao sạch, ngay cả oan nghiệt thông qua giết chóc mà tích lũy được cũng đã hết sạch rồi. Đây chính là con bài chưa lật lớn nhất của Phương Hành dùng để đối phó với lôi kiếp, lúc đầu dùng lá bài này để vượt qua đạo lôi kiếp thứ hai ngoài dự liệu, trong lòng hơi có cảm giác đắc chí lại không ngờ rằng khi tiêu hao sạch con bài thứ hai, đạo lôi kiếp thứ ba lại tới nữa, kinh hãi khó nhịn mà không khỏi kêu đau.

- Ông trời, ông đừng nên đùa chết ta vậy chứ?

Trong lúc vội vã, Phương Hành vô cùng lo lắng, nhảy dựng lên bỏ chạy.

Ánh mắt hung hãn vọt thẳng tới vị trí của đám Tiết Lệnh Đồ, nhìn dáng vẻ là muốn giết vài người.

Nhưng mấy người Tiết Lệnh Đồ cũng không phải kẻ ngu, sau khi thấy cảnh này thì ẩn vào trong đám giáp sĩ Thần tộc ở xung quanh, căn bản không dám chính diện hiệu phong với Phương Hành. Mà đạo lôi kiếp thứ ba cũng tới nhanh hơn so với hai đạo trước đó, còn mãnh liệt hơn. Lúc đạo lôi kiếp thứ hai giáng xuống Phương hành còn có thể dựa vào Thái Thượng Tiêu Dao kinh để tăng tốc chơi trốn tìm với kiếp lôi một phen, bây giờ thì căn bản không còn thời gian đó nữa. Mới vừa vọt tới trước người đám giáp sĩ Thần tộc còn chưa kịp xuất thủ, phía sau kiếp lôi đã chạy tới, ùng ùng bổ vào người hắn, cả người đều cứng lại!

Phương Hành chân thật bị sét đánh trúng, xương cốt đều lộ ra ngoài, đau thương kêu lên.

Một sét đnáh xuống, chư lôi đánh theo liên tiếp không ngừng, lôi kiếp từng đạo từng đạo cuộn trào mãnh liệt đánh tới, bao phủ Phương Hành.

- Đại gia ngươi ông trời kia, dựa vào cái gì mà liên tục bổ ta ba lần?

Ầm! Ầm! Ầm!

- Ngươi dứt khoát bổ thẳng chín đạo lôi kiêp xuống đi, đây không phải là đang chơi xấu hay sao?

Ầm! Ầm! Ầm!

- Rốt cục ngươi có nói đạo lý không hả?

Ầm! Ầm! Ầm!

Vô số kiếp lôi giáng xuống biến khu vực xung quanh Phương Hành thành một vùng lôi trạch, người ngoài đã không có cách nào nhìn được tình cảnh hiện tại của Phương hành nữa, chỉ có thể nghe được từng tiếng mắng chửi truyền ra từ trung tâm lôi trạch, xen lẫn tiếng kêu sợ hãi lại đau đớn của Phương Hành. Lúc đầu vẫn trung khí mười phần chửi ầm lên, đến lúc sau thậm chí bắt đầu cầu xin tha thứ, vừa gào khóc vừa hô to.

- Ông trời ơi ta sai rồi...

Ầm! Ầm! Ầm!

- Ta không nên chửi ông...

Ầm! Ầm! Ầm!

- Ta không nên làm nhiều chuyện xấu như vậy...

Ầm! Ầm! Ầm!

- Về sau ta sẽ không cướp bóc nữa...

Ầm! Ầm! Ầm!

- Đại gia nhà ngươi ta cũng đã ra vẻ đáng thương rồi ngươi còn chưa tha cho ta?

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm...

Người chung quanh nghe tới nét mặt bối rối, có cảm giác dở khóc dở cười, lần đầu tiên nhìn thấy ở thời điểm lôi kiếp giáng xuống còn có thể đàm phán với ông trời. Chỉ có điều xem ra hiệu quả đàm phán không được tốt lắm, cho dù là ma đầu kia chửi ầm lên hay là oan ức cầu xin tha mạng, uy thế cùng tốc độ kiếp lôi giáng xuống cũng chưa hề chậm lại. Khu vực diện tích trăm dặm lúc này đều đã hóa thành một vùng lôi trạch. Sát biên giới lôi trạch, mặt đất cứng rắn sắc lẹm đều đã bị hòa tan, sau đó kết thành một loại ngọc lưu ly trong suốt, không biết bên trong đó có bao nhiêu đáng sợ.

- Phụ vương, chuyện này... Hắn có thể vượt qua được không?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương đã sớm tránh rất xa, không muốn chịu lôi kiếp ảnh hưởng, ánh mắt cổ quái nhìn sang Lão Long Vương.

- Liên tiếp ba đạo lôi kiếp, chưa bao giờ nghe thấy, tiểu khốn kiếp này nếu không vượt qua được thì đương nhiên sẽ tiêu tan thành mây khói, nếu có thể vượt qua, sợ là thành tựu khó mà đoán trước được, khà khà, ngay cả ông trời cũng chiếu cố tới hắn như vậy, ta có lòng tin hơn với hắn rồi...

Kim Giác Lão Long Vương trầm giọng nói, đáy mắt lại lộ ra một chút nghiền ngẫm.

- Chiếu cố? Ông trời đây là hận không thể lấy mạng của hắn ấy chứ!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương nhìn thoáng qua lôi trạch, bên trong đang truyền tới tiếng kêu đau đớn của Phương Hành, nhất thời làm gã cảm thấy vô cùng sợ hãi.

- Ha ha, lôi kiếp đáng

sợ nhưng cũng đặc biệt quý trọng, ngươi thật sự cho rằng là nhân tộc đều có thể dẫn kiếp lôi tới được sao? Huống chi là đồng thời dẫn tới ba đạo kiếp lôi?

Hồng Hoang Lão Long Vương lại cười có chút thâm trầm:

- Giữa thiên địa, tự có lý lẽ đại đạo, căn bản sẽ không tuyệt diệt sinh cơ của một người, thiên hàng tứ cửu, còn có một số chạy trốn, huống chi đây là lôi kiếp của người tu hành? Chúng ta càng thấy tiểu khốn kiếp này không có cơ hội gặp may nữa thì càng nói rõ có cái gì đó chúng ta đã bỏ qua rồi. Ta có dự cảm hắn tất sẽ có một đường xoay chuyển được...

Cúi đầu nói, ánh mắt của lão quét qua chư sinh linh bốn phía, nhẹ nhàng than thở:

- Chỉ là không biết giấu ở nơi nào mà thôi!

- Trời giúp chúng ta, lần ma kiếp này ma đầu kia tất sẽ không qua được, đợi khi hắn hóa thành tro bụi chính là lúc chúng ta trốn chạy!

Mà lúc này ở bên ngoài lôi trạch, trong vòng vây của Hồng Hoang di chủng, đám Tiết Lệnh Đồ cùng Kỳ Cang cũng đang thấp giọng nói nhỏ, ánh mắt tỏa sáng. Khi nhìn thấy Phương Hành vượt qua đạo lôi kiếp thứ hai, bọn họ hầu như đã tuyệt vọng, chỉ có điều khi nhìn thấy đạo lôi kiếp thứ ba này giáng xuống giống như niềm vui ngoài ý muốn. Ma đầu kia mạnh thì mạnh thật, nhưng bây giờ ngay cả ông trời cũng muốn đối phó với hắn, chính mình lại được tiện nghi ké.

- Sao lại thế... Tại sao có thể như vậy?

Một đám nữ đệ tử của Phù Dao cung lúc này cũng rối loạn hết cả, ngơ ngác nhìn về phía lôi trạch kia. Lúc đầu các nàng bị sinh linh Thần tộc bắt lại, lấy xích sắt trói lại. Chỉ có điều sau khi Phương Hành hiện thân thuận tay đánh ra một kích làm vỡ nát xích sắt trên người các nàng, tạm được tự do, chỉ là xung quanh có quá nhiều giáp sĩ Thần tộc lại không thể chạy ra khỏi vòng vây, lúc này đang tụ lại một nhóm cách lôi trạch không xa.

Đạo lôi xà kia đối với cảnh giới như các nàng thì thực sự quá khủng bố, làm cho các nàng đều hoảng sợi tới mức mặt không còn chút máu.

- Các ngươi... Các ngươi đưa ta vào đó!

Cũng ngay lúc các nàng gần như sắp tuyệt vọng thì bỗng nhiên có một người đứng dậy, vẻ mặt kiên nghị, thấp giọng nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía sâu trong lôi trạch, lại chính là Dao Trì tiểu công chúa Mạc Tiêu Thanh. Lúc này cũng không biết nàng nghĩ tới điều gì, đáy mắt thình lình toát ra một vẻ tuyệt nhiên, không còn sự ngây thơ như ngày thường, như là đã đưa ra một quyết định nghiêm túc.

- Tiểu cô cô, ngươi muốn...

Đệ tử Phù Dao cung chần chừ ngẩng đầu nhìn về phía nàng, vẻ mặt mê man.

- Bằng vào thực lực của ta rất khó xông được vào trong lôi trạch, ta cần các ngươi giúp ta, đẩy ta vào đó.



Mạc Tiêu Thanh nghiêm túc nói hai tay khoát lên trước bụng, dáng vẻ thanh nhã, như cung nữ trong tranh.

- Tuyệt đối không thể, kiếp lôi khủng bố như vậy, nếu ngươi tiến vào làm sao có thể ra ngoài được?

Đệ tử Phù Dao cung ở bên cạnh sợ hãi nhanh chóng qua khuyên bảo, không muốn để Mạc Tiêu Thanh nộp mạng vô ích.

- Không có thời gian giải thích nhiều, nếu ta không đi vào, chỉ sợ hắn liền...

Mạc Tiêu Thanh thở dài, đột nhiên đi về phía lôi trạch, trong miệng quát khẽ:

- Giúp ta!

Vừa nói chuyện, nàng càng lúc càng tăng tốc độ lên, vạt váy tung bay, sau đó dứt khoát vọt về phía vùng lôi trạch kinh khủng kia, nhanh chóng chạm vào lôi điện. Từng đạo lôi điện đáng sợ giống như loạn ma lan tràn lên người của nàng, hầu như trong nháy mắt đã đánh nàng trọng thương nhưng nàng lại không mảy may đổi ý, lấy tốc độ nhanh nhất xông về phía lôi trạch.

- Ra tay đi!

Chư nữ của Phù Dao cung thấy thế thì ánh mắt mỗi người đều nghiêm lại.

Các nàng đương nhiên không muốn để Mạc Tiêu Thanh phải mạo hiểm như vậy, nhưng khi nhìn thấy nàng đã làm như vậy tồi cũng chỉ đành thuận theo tâm ý của nàng. Từng người từng người hóa thành đại thủ đẩy về phía Mạc Tiêu Thanh mới vừa vọt vào lôi trạch. Sức mạnh của hơn mười người ngưng tụ vào một mình nàng, lập tức khiến tốc độ của nàng tăng lên, xông thẳng vào sâu trong lôi trạch...

- Hửm? Nữ nhân kia không muốn sống nữa hay sao?

Đám Áo Cổ Tiểu Thần Vương đương nhiên cũng chú ý tới cách làm của nàng, ánh mắt nhất thời đông lại.

Đối mặt với lôi kiếp đáng sợ như vậy, ngay cả tu vi như gã cũng không muốn vào trong đó, nữ nhân kia lại vọt vào, há chẳng phải muốn chết hay sao?

- Chẳng lẽ nói...

Hồng Hoang Lão Long Vương cũng hơi ngẩn ra, đáy mắt lại hiện lên một tia sáng kỳ dị. Cánh bằng thịt của lão đột nhiên nhẹ nhàng vỗ, không trung nhất thời hiện ra một cơn gió xoáy đáng sợ đánh về phía lôi trạch. Ngay sau đó, ngay cả kiếp lôi tràn lan cũng bị nó tạm thời bổ ra, thẳng tắp chạy tới bên người Mạc Tiêu Thanh. Lúc này nàng đã vọt vào trong lôi trạch, còn cách Phương Hành khoản trăm trượng nữa, chỉ là thân thể bị thương, mỗi khi tiến lên một bước đều vô cùng gian nan, đau đớn vạn phần!

Hồng Hoang Lão Long Vương đưa luồng long quyển này vào thời điểm khá vừa vặn, nhẹ nhàng cuốn Mạc Tiêu Thanh vào, trong chốc lát che ở nàng, không cho kiếp lôi làm nàng bị thương thêm. Sau đó lơ lửng giữa không trung vọt thẳng về hướng Lâm Nhất đang ở trung tâm lôi trạch...

- Lần này thật sự xong đời rồi...

Lúc này ở trong lôi trạch, Phương Hành hữu khí vô lực nằm ở trong một cái trong ao, lười biếng thở dài.

Vị trí của hắn vốn là một vùng cát đá, chỉ là sau khi kiếp lôi giáng xuống, nơi đây chính là chỗ lôi lực dày đặc nhất làm mặt đất bị ngọc lưu ly hóa, dưới trọng lực chặt chém bỗng nhiên tạo thành một cáo ngọc lưu ly trì rộng khoảng ba trượng, sau đó từng luồng lôi lực bổ xuống thậm chí còn biến thành một vũng lôi dịch, theo địa thế chảy vào trong ngọc lưu ly trì. Còn Phương Hành thì dứt khoát nằm ở trong ao, nửa người ngâm trong lôi dịch, hai cái bắp đùi các trên bờ ao nhìn giống như một cái phao ôn tuyền làm người ta giận sôi.

Hắn cũng đã thật tuyệt vọng, nghĩ thầm nếu phải chết, không bằng đổi một tư thế thoải mái một chút.

Một thân căn cơ của hắn đã tiêu hao hết rồi, cho dù oan linh cũng đã hết sạch, mà đạo lôi kiếp thứ ba còn không ngừng không nghỉ, căn bản không có khả năng chống đỡ. Đến lúc này, thậm chí ngay cả tỏ ra đáng thương với ông trời hắn cũng không còn khí lực nữa, rõ ràng cảm giác được ở vô tận kiếp lôi đánh xuống, trật tự nội bộ thân thể đã bắt đầu tan vỡ, tốc độ chữa trị quá chậm không theo kịp, sinh cơ như ánh nến trong gió.

Đối mặt với lôi kiếp, thiên uy, trong lòng hắn cũng thật sự dâng lên một loại cảm giác vô lực.

Không chống nổi, mắng không thắng, ra vẻ đáng thương cũng không có tác dụng gì...

Dường như cũng chỉ có thể nhận mệnh, đợi cái chết tới...

Tất cả trước mắt đều đã bắt đầu mờ nhạt, Phương Hành cảm thấy có chút mệt nhọc, đang chậm rãi chìm vào trong lôi trì.

Nhưng giống như đang nằm mơ, khi ánh mắt hắn gần nhắm lại lại nhìn thấy một gương mặt tuyệt mỹ đang tới gần mình, mang theo cảm giác đẹp đến cực hạn mê ly. Hai cánh môi mềm mại ấn lên miệng của mình, độ vào một luồng thanh lương...

Bạn cần đăng nhập để bình luận