Lược Thiên Ký

Chương 1023: Người trong nhà.


Một đạo thiên chướng, trở thành vực sâu tuyệt vọng cản trở chư Thiên Nguyên, vất vả khổ cực trốn đến nơi này, lại phát hiện không có cách nào chạy thoát, thật làm cho nội tâm của bọn họ tuôn ra ý tuyệt vọng, mà một số người đoán Thánh Nhân cùng Độ Kiếp đều đã gặp nạn, cũng không khả năng hiện thân cứu bọn họ, càng làm cho bọn hắn cảm nhận được vô tận khủng hoảng, nếu như chạy ra ngoài, không tìm thấy Thánh Nhân hoặc là Độ Kiếp lão tu tương trợ mà nói, trốn hay không trốn khác nhau ở chỗ nào? Sớm muộn đều bị sinh linh Thần tộc tìm tới đồng thời trấn áp, kết cục như vậy...

Ý niệm khuất phục ở trong đầu lại lần nữa sinh ra ở trong lòng rất nhiều người.

- Làm nô lệ thì người sống, bất khuất thì người chết.

Ở nơi xa trong chiến trường,vang lên tiếng hét ngập trời của sinh linh Thần tộc, phần lớn tu sĩ đều không còn mạng để trốn tới biên giới chiến trường, mà sinh linhThần tộc truy đuổi ở phía sau, trung tâm chiến trường cũng dời về biên giới, ở trên chín tầng trời, càng có mấy bóng dáng khí tức đáng sợ giáng lâm xuống, phân ra ba hướng, đứng ở một vùng trong thiên chướng chờ đợi Thiên Nguyên tu sĩ vọt tới phá vòng vây, đó rõ ràng là kẻ bị Đồ Linh đại sư cuốn lấy, nhất thời chưa phân cường giả sinh linh Thần tộc tới, vào lúc này, rốt cục phân ra mấy người xuống trấn giết bốn phương.

- Giao Tam Tử ra, nếu không giết tộc hắn, quét sạch núi hắn.

Ở trung tâm chiến trường cũng có người quát lớn, chính là chín vị Giới Chủ của Tiểu Tiên Giới lại ra tay, có mấy người vọt ra, lúc này Viên lão thần tiên đã bị người bức vào thế hạ phong, bất lực ngăn cản, lúc này, hắn đã là nỏ mạnh hết đà, máu me khắp người, thương tu bồng bềnh, thần quang trên người đều đã ảm đạm xuống, chín vị Giới Chủ Tiểu Tiên Giới cũng đã tách ra sáu vị, hai người một phương, đi đuổi giết mục tiêu lúc đầu của bọn hắn, chỉ còn lại ba vị Giới Chủ Tiểu Tiên Giới đang vây quanh Viên lão thần tiên, các loại thuật pháp thần thông trấn áp, chuẩn bị lấy mạng của hắn.

- Phía trước không có đường ra, phía sau có truy binh, chúng ta trốn không thoát.

Vào thời điểm này, có người tuyệt vọng kêu lớn lên, thân hình bi thương quỳ xuống đất:

- Đầu hàng đi!

- Chúng ta chính là tiên chủng, cao cao tại thượng, Tiên Tổ của chúng ta từng quét sạch thiên hạ, mở ra vô tận huy hoàng, quê hương Thiên Nguyên chúng ta từng được coi là trung tâm thế giới, là nơi Đạo bắt đầu, chúng ta nhất định cùng trời cùng đừng, tỏa sáng cùng nhật nguyệt, làm sao có thể làm nô bộc cho tà ma vực ngoại?

Vào lúc này, có người hét lớn:

- Con cháu Tiên Tổ thà chết chứ không chịu khuất phục, liều mạng với bọn hắn!

Vào lúc này, chịu khuất phục cùng liều mạng đã trở thành hai lựa chọn trong lòng chư tu, có người rất sợ hãi, cho dù làm nô, cũng phải sống sót, cũng có người cảm thấy thay vì chết ở chỗ này, không bằng tạm thời bảo mệnh, mưu đồ về sau, cũng có người thà chết chứ không chịu khuất phục, cho rằng huy hoàng của nhóm Tiên Tổ Thiên Nguyên Tiên Tổ đều ở nơi đó, loại huy hoàng kia đã hòa tan vào trong máu, tạo thành một loại kiêu ngạo, vì loại kiêu ngạo này, dù là bọn họ chết trận, dù là rơi vào một tình cảnh hồn phi phách tán thân tử đạo tiêu, cũng tuyệt không cúi đầu, cam tâm làm nô bộc cho sinh linh vực ngoại.

Ầm ầm!

Bóng dáng từ trên trời phủ xuống, từ từ hạ độ cao, ép tới gần!

Ở trung tâm chiến trường, Giới Chủ Tiểu Tiên Giới cuồn cuộn đuổi theo, cũng dẫn đầu vô tận sinh linh Thần tộc, như thủy triều lao đến!

Giờ này khắc này, bất luận trong lòng chư tu nghĩ như thế nào, nhưng có một điều có thể xác định được, đó chính là tuyệt vọng đang bao trùm tất cả.

- Tam cô cô, chúng ta làm gì bây giờ?

Trên mặt nữ đệ tử Phù Diêu Cung đầy vẻ thê lương, nhìn về tiên cô bị cụt một cánh tay kia.

Tiên cô cụt một tay kia nhìn thoáng qua Phương Hành đang được lão Ngũ ôm vào trong ngực, trầm mặc lại, ánh mắt chần chờ.

- Người Tiểu Tiên Giới để mắt tới chính là hắn, nếu như chúng ta không giao hắn ra ngoài, thì chỉ có một con đường chết!

Ngũ tiên cô bình tĩnh nói ra, trong giọng nói không chứa bất cứ tình cảm nào.

Đạo lý này tiên cô cụt một tay đương nhiên cũng biết, bây giờ trốn không trốn thoát được, nếu không giao Phương Hành ra, như vậy ngay cả cơ hội đài hàng khuất phục các nàng cũng đều không có, chỉ biết bị trấn giết, những cơn tức giận của Giới Chủ Tiểu Tiên Giới đã nói rất rõ ràng điểm này.

- Nếu như hắn là Hồng nhi, các ngươi vẫn sẽ nghĩ đến việc giao hắn ra sao?

Tiên cô cụt một tay trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên lạnh lùng nói ra.

Lập tức, thần sắc của một đám nữ đệ tử Phù Diêu Cung trở nên nghiêm nghị, liếc nhau một cái, từng người cầm kiếm đứng ở bên ngoài đối mặt với sinh linh Thần Tộc từ trên trời dưới đất mãnh liệt lao đến, tiên cô cụt một tay cũng phi thân lên trời, ngóng nhìn Giới Chủ Tiểu Tiên Giới đang vọt tới, mà tiên cô ôm Phương Hành kia thì lui về sau một bước, đứng ở giữa, ôm Phương Hành cực kỳ chặt, gần như siết hắn tới mức sắp không thở nổi.

- Ai dám phản kháng, giết không luận tội!

Cường giả Thần tộc vọt lên trời hét lớn, huy chưởng trấn áp, đại lực bàng bạc càn quét một vực, chư tu sĩ Thiên Nguyên chạy trốn tới biên giới này, có người đỏ mắt xông lên trời cùng liều mạng, cũng có người hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất.

Mà Giới Chủ Tiểu Tiên Giới kia lại để mắt tới đám nữ đệ tử của Phù Diêu Cung, nhất là khi nhìn vào Phương Hành được các nàng ôm vào trong lòng kia, ánh mắt âm trầm, sát cơ vô hạn, một tên Giới Chủ trong đó dáng người thấp bé, màu da đen kịt, hắn lành lạnh liếc nhìn tiên cô cụt một tay, bỗng nhiên nở nụ cười lạnh:

- Mạc ~~ cô, giao người ra đây.

- Không!

Tiên cô cụt một tay lẳng lặng trả lời, thậm chí hỏi lại:

- Ngươi cảm thấy tiên cô Dao Trì sẽ bởi vì một câu chó nhà có tang của các ngươi mà sợ hãi sao?

Nghe được bốn chữ chó nhà có tang kia, ánh mắt của lão đầu đen kịt kia sắc bén như kiếm:

- Lúc trước ở Côn Lôn Sơn, tiểu ma đầu đại náo Dao Trì Tiên hội, đánh cắp Bàn Đào viên, lão phu đều nhìn ở trong mắt, các ngươi thà chết cũng muốn bảo vệ kẻ thù này sao?

Hắn nói một câu như vậy, nhưng cũng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều tu sĩ chung quanh.

Mà đón nhiều ánh mắt chú ý như vậy, tiên cô cụt một tay cụp mắt xuống, giống như đang suy tư vấn đề này, sau nửa ngày, nàng rốt cục cũng ngẩng đầu lên, trả lời gió nhẹ mây bay, nhưng kiên định không thay đổi:

- Người một nhà Thiên Nguyên chúng ta nhốn nháo mâu thuẫn, cãi vã, thậm chí là chém chém giết giết, vậy cũng là chuyện của nhà bọn ta, đóng cửa đến giải quyết cũng được, làm gì đến lượt các ngươi những người ngoài này đến khoa tay múa chân?

Oanh!

Một lời nói bình thường như vậy dường như xúc động đến đáy lòng của rất nhiều người tu hành, để bọn họ nghĩ tới cái gì đó.

Mà trong nháy mắt, Giới Chủ Tiểu Tiên Giới kia trở nên vô cùng tức giận, quát lên:

- Vậy các ngươi tự tìm cái chết!

- Nói nhảm với các nàng nhiều như vậy làm gì, nếu đã muốn chết, liền thành toàn cho nàng!

Trên không trung, có mấy vị sinh linh Thần tộc hét lớn, trực tiếp huy chưởng đánh xuống dưới.

Thần lực cuồn cuộn lan tỏa ra bốn phía, từ trên trời hạ xuống, rơi thẳng vào đám nữ đệ tử Phù Diêu Cung, ở dưới lực lượng kinh khủng bực này, cho dù là tiên cô cụt một tay đã ở Nguyên Anh viên mãn, đều khó mà ngăn cản, đám nữ đệ tử kia ngay cả khí lực cầm kiếm hình như cũng không có, các nàng gần như tuyệt vọng nhìn không trung, đã có người nhắm hai mắt, chờ đợi lực lượng kia phủ xuống.

Nhưng, thẳng đến lúc này, kiếm trong tay các nàng vẫn nắm chặt, không một người nào buông ra.

- Ha ha, lão phu tìm hiểu đạo lý cả đời, vẫn là đạo lý này phù hợp với tâm ý lão phu nhất.

Lúc lực lượng kinh khủng phủ xuống, chư đệ tử Phù Diêu Cung sinh lòng tuyệt vọng, thì ở xa xa, lại có một giọng nói hờ hững vang lên, giọng nói kia hình như cách rất xa, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến người ta nghe được rất rõ ràng, hình như vô cùng bình tĩnh, hết lần này tới lần khác lại giống như ẩn chứa lực lượng vô tận kinh khủng, cho nên sau khi âm thanh này vang lên, sắc mặt của mấy vị cường giả Thần Tộc đột biến đổi, thu hồi chưởng lực, một thân thần thông ngưng ở thân, sau đó cảnh giác quét tới nơi truyền đến thanh âm kia, đầy rẫy kinh nghi.

Mà ở xung quanh thiên chướng, tất cả người tu hành cũng đều nhìn về phía thanh âm truyền.

Bên ngoài thiên chướng, ở giữa hư không, có một vị lão đầu tử mặc nho trang, còng lưng vai cõng, chậm rãi đi tới, trong tay nắm lấy một thanh kiếm rỉ, khí cơ trên người vô cùng ảm đạm dị, hình như kém hơn so với phàm nhân tập võ bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác trên người của hắn có cái gì đó đặc biệt, hấp dẫn ánh mắt Chư Thiên Vạn Giới, làm cho người ta nhịn không được muốn đi nhìn hắn, chú ý nhất cử nhất động của hắn!

Hắn đi không nhanh, nhưng từng bước một, tới gần thiên chướng lại không có ý dừng lại.

- Là hắn!

Lúc này, lâu chủ Đan Hương Lâu Bạch Ngọc Kinh còn đang canh giữ ở bên ngoài thiên chướng, nghĩ biện pháp cứu người, gặp được người này, bị dọa cho sắc mặt đại biến, lập tức dẫn theo chư đệ tử đứng qua một bên, sau đó do dự một chút, kêu to:

- Tiền bối, thiên chướng này không thể phá

Hắn còn chưa nói hết lời, đã ngậm miệng lại.

Bởi vì lúc còn cách thiên chướng trăm trượng, kiếm của lão nho sinh đã rút ra.

Kiếm rỉ nhìn như sắp mục nát, vào lúc này bị hắn đưa ra ngoài, vạch một cái vào thiên chướng cao vút trong mây kia.

- Xôn xao.

Giống như tấm màn lớn rơi xuống đất, lại như là lưu ly vỡ nát, lúc một kiếm của hắn cắt tới, thiên chướng hơi mờ to lớn bỗng nhiên xuất hiện đầy vết rạn, ầm ầm rơi xuống, thần quang cùng lôi lực vô tận tan biến, khiến cho hư không liên tiếp xuất hiện mấy kẽ nứt cực lớn, sau đó hoàn toàn biến mất giữa thiên địa, vào lúc này, ngay cả cột sáng to lớn đứng ở ba nơi, cũng có một cái đột nhiên trở nên ảm đạm đến cực điểm, sau đó dần dần biến mất, trong quá trình này, lão nho sinh kia chậm rãi thu kiếm, thậm chí bước chân không có chậm dần lại!

- Ngươi… Ngươi là ai?

Bất luận là Giới Chủ Tiểu Tiên Giới, hay là chư vị cường giả Thần tộc đều kinh động, có người trầm giọng hét lớn, giọng nói khẽ run.

- Ta?

Đôi mắt lờ mờ của lão nho sinh nhìn về phía trước, nhìn vào ở giữa chiến trường, Viên lão thần tiên đang bị ba vị Giới Chủ Tiểu Tiên Giới trấn áp, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, nhìn về phía Bạch Thiên Trượng đang ác chiến ở một phía khác trong thiên chướng, rồi nhìn về phía đệ tử Phù Diêu Cung đang bất lực tuyệt vọng, còn cả Phương Hành đang được các nàng ôm, siết đến mức mắt trợn trắng, cuối cùng, trầm lắng thở dài:

- Ta là một kẻ cầu đạo thất bại, một người chết bị người quên lãng, một tội nhân tự tù ba trăm năm, còn là một người giúp người quản trướng trông nom cửa vào.

Hắn vừa liên miên lải nhải nói, vừa bước chân ra:

- Nhưng bất luận như thế nào, ta đều là người trong nhà!

Bạn cần đăng nhập để bình luận