Lược Thiên Ký

Chương 1283: Một phiến đại lục ép không được ngươi


- Những gia hỏa này bình thường tránh ở trong sương mù, dù nhìn ta tính mạng du quan cũng không để ý, tựa hồ chỉ đang một mực quan sát ta, cao hứng thì sẽ ngẫu nhiên cho chút ám thị, nhưng trợ giúp trực tiếp thì hoàn toàn không có, ta có thể còn sống sót bọn họ cố nhiên có thể được lợi, nhưng nếu ta chết, bọn họ cũng không để ý, tùy tiện đổi sang chỗ khác là được, căn bản không giống có ý cùng ta cộng sinh, thậm chí có thể nói, bình thường đều lười nhìn thấy ta, ai nấy đều như một đám chết rồi, cả ngày ngủ vùi, ở miễn phí mà... Nhưng nay bọn họ lại ở trong thế giới của ta, đây rốt cục là có ý gì, chẳng lẽ muốn giao phòng thuê?

Phương Hành kinh ngạc nhìn phương quái tháp phía cuối thế giới, vô thức bước chân đi tới.

Chuyện nhà mình chỉ mình mới hiểu, hắn trước giờ luôn vô cùng quan chú tới những tồn tại trong sương mù này.

Chỉ có điều, trước kia trong khu sương mù tốt xấu còn có một vị Kiếm Ma lão tổ có thể cùng mình nói mấy câu, truyền vài đạo kiếm quyết, nhưng đợi khi Kiếm Ma lão tổ bị Thần Chủ rút đi, hắn gần như triệt để đứt liên hệ cùng những tồn tại trong khu sương mù...

Mà nay, những tồn tại này nếu đã lấy hình tượng quái tháp hiện thân ở thế giới của mình, vậy tất là có ý gặp mặt, bằng không Phương Hành tin tưởng, lấy bản lĩnh bọn họ, dù có là thức giới hóa thực, bọn họ vẫn có thể tránh mặt không gặp!

Oanh!

Thế giới đã từ hư hóa thức, nhưng vẫn cứ là thế giới của Phương Hành, tất cả quy tắc đều cột chặt trên thân hắn, cự ly nhìn có vẻ xa xăm không biết mấy vạn dặm, hắn lại chỉ cần khe khẽ cất bước liền trực tiếp vượt qua, khoảng cách đến quái tháp chín tầng đã rất gần, trong lòng đang suy xét nên làm thế nào để dò xét những tồn tại thần bí kia, thì bỗng đột nhiên cảm nhận được trên quái tháp chín tầng bừng lên uy áp và tiên quang như là thực chất, hắn lập tức dừng lại.

Đầu đau muốn nứt, hệt như người vừa đại mộng mới tỉnh, đột nhiên nhìn thấy vầng mặt trời chói lòa, thần hồn gần như bị xé nứt.

Đừng nói cất bước đi tới quái tháp chín tầng, chỉ đơn giản là đứng vững nguyên chỗ cũ Phương Hành đều cảm thấy thống khổ khó khăn.

Một đạo lực lượng vô hình âm thầm lao đến, theo sau, nơi quái tháp chín tầng vang lên một thanh âm hờ hững:

- Thái Thượng đạo đồ, ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, chúng ta cũng có rất nhiều chuyện muốn nói cho ngươi, nhưng hiện nay lực lượng thần hồn ngươi còn quá yếu, nhìn không được chân thân chúng ta, cứ trở về đi, đợi ngươi tu luyện Thái Thượng cảm ứng tới đại thành hẵng đến triều hội pháp tướng chúng ta...

Thanh âm này vừa vang lên, cảm giác thống khổ khó chịu của Phương Hành liền biến mất như thủy triều.

Lúc hắn lần nữa mở mắt ra, lại phát hiện mình vẫn đứng nguyên chỗ cũ, như là căn bản chưa dừng di chuyển.

Mà quái tháp chín tầng kia thì vẫn cứ xa tận chân trời...

- Lực lượng thần hồn quá yếu?

Một câu nói khiến Phương Hành nghe mà không khỏi lờ mờ khó hiểu.

Chính mình từ nhỏ đã tu Thái Thượng cảm ứng kinh, lực lượng thần hồn một mực viễn siêu người cùng lứa, một đường đi tới cảnh giới hiện nay, lực lượng thần hồn của hắn tuy không dám nói vô địch, song cũng khó gặp địch thủ. Theo như hắn biết, hiện giờ chỉ duy có Thương Lan Hải Long mẫu Vũ Mị Nhi là có thần hồn mạnh hơn mình, làm sao cũng không thể tính là yếu được. Nhưng những tồn tại trong quái tháp chín tầng lại nói thần hồn mình yếu đến mức ngay cả chân thân bọn họ đều không cách nào chạm mặt, thế này khác gì đang nói, một tên phàm nhân như ngươi không thể trực tiếp ra mắt tu giả Nguyên Anh đại thành?

Phàm nhân nhìn thấy tu giả Nguyên Anh đại thành, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tiếp xúc gần, bằng không pháp lực ba động cường đại trên người tu giả Nguyên Anh đại thành sẽ trực tiếp chấn tan thần hồn phàm nhân, thậm chí là sụp đổ, đây là sai lệch tự nhiên giữa trời và đất...

Nhưng mà Phương Hành rõ ràng không phải phàm nhân, hắn là tu hành giả Độ Kiếp ba tầng...

- Vì sao phải muốn gặp chân thân của các ngươi, chỉ cần hơi thu lại một thân uy phong kia chẳng phải là được rồi?

Phương Hành có hơi không cam tâm, một bên ồn ào, một bên đi tới.

Nhưng trong quái tháp chín tầng không thấy có thanh âm truyền ra nữa, tựa hồ tồn tại bên trong không nghĩ để ý hắn.

Phương Hành thử hai hồi, cuối cùng đành phải tức giận bỏ cuộc.

Thần hồn hắn quả thực còn quá yếu, lúc trực diện với quái tháp chín tầng, điểm này càng được biểu hiện rõ rệt.

Một khi tiến vào bán kính vạn dặm gần quái tháp chín tầng, đầu liền đau như muốn nứt, thần hồn bất ổn, căn bản không cách nào đi tới nửa bước...

Trong lòng hắn cũng rõ ràng, nếu mình cường hành đi tới trước quái tháp chín tầng, sợ rằng trước đó thần hồn đã bị chấn cho nứt vụn!

- Quả nhiên thiếu tiền là đại gia, cả chủ nợ ta đây đều không chịu gặp!

Tâm lý giận vô cùng, lại chỉ có thể ngấm ngầm hướng quái tháp mắng mấy câu, lòng đầy bất mãn.

Chẳng qua, tuy bất mãn, trong lòng lại hơi có chút an ủi.

Rốt cuộc những gia hỏa này nếu đã chịu hiện thân, vậy chứng tỏ bọn họ có ý gặp mình, so với lúc trước tránh trong sương mù không nghe không hỏi thì tốt hơn nhiều. Không cách nào đi tới trước mặt quái tháp đòi nợ, đó là do mình bản lĩnh không đủ, cũng không trách được ai. Hơn nữa cũng không phải là không có hi vọng, những gia hỏa kia đã nói, chỉ cần tu luyện Thái Thượng cảm ứng kinh tới đại thành liền có thể một đường đi tới trước mặt quái tháp.

- Phương thức giới này không ngờ lại hóa thành thiên địa chân chính, giờ nó tính là cái gì, tiểu thế giới của ta, hay là thứ nào khác?

Vứt chuyện quái tháp sang một bên, hắn thu hồi tâm thần, trấn tĩnh nhìn quanh bốn phía.

Vừa nhìn, tâm lý vừa kinh hỉ.

Nơi đây đã không thể gọi là thức giới được nữa, bởi vì phương thức giới này không phải ý thức hắn huyễn hóa, mà là tồn tại chân thực.

Vô luận núi cao nguy nga lấy cảm hứng từ Phong Thiện sơn nơi xa, dòng sông lớn xỏ xuyên toàn bộ thế giới huyễn hóa từ cửu mạch Long Nữ tặng cho, hay là mảnh biển lớn mênh mông do Long Châu hóa ra, cộng với vô số thực vật đản sinh từ sợi mộc ý Căn Bá tặng cho, nắng gắt kết hợp từ Tam Muội chân hỏa vaf thần hồn bản thân… tất cả đều vô cùng chân thực...

Bất luận nhìn thế nào, đây hoàn toàn là một phương thế giới chân thực...

Còn về những yêu thú cường đại trước đây từng bôn chạy khắp nơi trong thức giới, lúc này lại đã tan biến vô ảnh vô tung, Phương Hành hiểu, trước kia những yêu thú đó là bởi mình nuốt Vạn Linh đan mới sản sinh ra ảnh chiếu trong thức giới. Hiện nay, U Thổ biến thức giới thành thế giới chân thực, lại không cách nào khiến những yêu thú kia hóa thành sinh linh chân thực, vì thế sau khi thế giới hiển hóa, ảnh chiếu của yêu thú đều chôn diệt, thế giới này có được sồ hình của đại thiên thế giới, nhưng không có sinh linh.

- Có lẽ, trước tiên có thể dẫn dụ mấy con lợn kia đến đây thử xem...

Phương Hành lẩm bẩm nói, đối với phương thế giới này, hắn cũng có rất nhiều chỗ cần phải hiểu rõ.

Tuy phương thế giới này giống như do hắn đúc tạo mà thành, nhưng đó đều xuất từ ngẫu nhiên, chính bản thân hắn ngược lại có chút lờ mờ.

- U Thổ tạm thời lấp đầy phương thế giới này, ta cũng nên đi ra...

Lúc ý niệm này vừa phù hiện, Phương Hành ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Tâm niệm hắn hơi động, tưởng muốn quay về hiện thực, lại bỗng đột nhiên hơi ngớ:

- Hả, động không được?

Chân thân hệt như bị một ngọn núi lớn ép chặt, hắn không quay về được hiện thực.

Chẳng qua cũng chỉ hơi ngớ thoáng chốc, hắn liền hít một hơi thật sâu, sau đó ánh mắt lần nữa hơi lạnh!

Oanh!

Cả người hắn đột nhiên lao vút lên trời!

Cũng thời khắc hắn phát ra khí tức, chỉnh phiến thế giới liền bị xúc động, kéo theo biến hóa cực đáng sợ!

Vô luận là mặt đất, núi cao hay là biển cả, tất cả lực lượng đều vô hình được kích phát, gia trì đến trên người Phương Hành, khiến cho thân hình xung thiên bay lên kia càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, hạo hạo đãng đãng, khủng bố dị thường...

...

...

- Động tĩnh tan biến, hình như hắn đã hoàn thành tu luyện...

Lúc này, Lộc Tẩu và Ngao Liệt chính đang phù hiện trong tinh không, ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

- Hình như... Đúng là hoàn thành tu luyện...

Ngao Liệt cũng lúng túng hồi đáp, qua nửa buổi, mới dùng sức nuốt từng ngụm nước bọt.

Cảnh tượng trước mắt thật sự quá khiến người kinh hãi!

Sớm nhất khi Phương Hành mới bắt đầu tu luyện, lấy nhục thân hắn làm trung tâm, hấp dẫn tới vô số vẫn thạch, hóa thành một ngọn núi lớn, hoặc nói cách khác là một ngôi mộ khổng lồ, nhưng tùy theo hắn không ngừng tu luyện, càng nhiều vẫn thạch bị kéo đến, ngôi mộ kia trở nên càng lúc càng lớn, đến sau đã hóa thành một khối tinh cầu, hoặc cũng có thể nói là một phiến đại lục, tùy ý duỗi dài, xa xăm vô bờ, cứ thế đột ngột xuất hiện trong tinh không, gần như có nửa số vẫn thạch trong Tinh Hải đều tụ tập ở chỗ này.

Còn nhục thân Phương Hành thì nằm ở vị trí chính giữa phiến đại lục.

Hiện nay bắt đầu không còn vẫn thạch bị kéo đến, xem ra Phương Hành đã kết thúc tu hành.

Nhưng cũng chỉ là xem ra, Ngao Liệt cùng Lộc Tẩu đều không cách nào dám chắc, bởi vì bọn họ căn bản không nhìn được Phương Hành ở nơi nào...

- Hắn... Hắn hình như đã bị phiến đại lục này trấn áp, dù tu luyện kết thúc, cũng ra không được?

Ngao Liệt phát hiện vấn đề, nhịn không được thì thào mở miệng, không biết là khóc hay cười.

- Đây chẳng lẽ là... Làm kén tự trói?

Lộc Tẩu cũng có chút dở khóc dở cười, dè dặt suy đoán.

Một màn trước mắt thật sự đã siêu ra khỏi phạm vi kiến thức của hắn và Ngao Liệt, cả hai có phần không biết xoay xở.

Chẳng qua, cũng đúng lúc hai bọn họ đang thấp giọng đích thương lượng, suy xét có nên động thủ đào Phương Hành ra không, lại đột nhiên nhìn thấy mảnh đại lục vẫn thạch to lớn vô biên kia bất chợt khe khẽ chấn run một cái, phủi xuống vô tận bã vụn, nhìn có vẻ như trong phiến đại lục kia có thứ gì đó muốn xông ra ngoài, nháy mắt liền hấp dẫn chú ý của hai người...

- Hắn muốn đi ra?

Lộc Tẩu đầy mặt chấn kinh, thấp giọng hỏi.

Câu này còn chưa nói xong, bỗng đột nhiên nhìn thấy phiến đại lục kia lần nữa chấn rung, ầm ầm một tiếng, lực lượng tuôn ra khiến cả tinh không đều bị dẫn động, run rẩy không ngờ, sau đó liền từ một vị trí trong đó hiện ra vết rạn như lưới nhện, vết rạn càng lúc càng lớn, càng lúc càng chi chít, nửa buổi sau, khói mù tràn khắp, một đạo thân hình trực tiếp xông ra từ trong vết rạn...

Thân hình đó như một sinh linh vừa được ra đời từ bên trong đại lục...

Bạn cần đăng nhập để bình luận