Lược Thiên Ký

Chương 1633: Cái quan tài không kia




Đại khái Phương Hành không bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày Si Nhi lại trở thành lớp bình phong cuối cùng che chở mình, hơn nữa loại che chở, này còn không phải miễn cưỡng liều mạng, mà là chân chính che chở mình, nhìn thân thể nhỏ nhắn của nàng, tựa như con gà con nỗ lực mở ra hai cánh ngăn ở trước người, mà Đế Thích ở đối diện nàng, lại thật không dám đột phá nàng phòng ngự ra tay, dù sao Si Nhi là Chân Tiên đường đường chính chính, là tồn tại đạt được Tiên Mệnh, mà Đế Thích chỉ là một phần bản nguyên biến ảo đắp nặn thành chân thân, trừ khi lại khổ tu mấy nghìn năm, nếu không quyết không thể nắm giữ tu vi trước đây.

Hơn nữa lúc này hắn nhìn dáng dấp của Si Nhi, tựa hồ cũng có chút xúc động, qua một lúc lâu vẫn trầm mặc không nói.

- Ta thật rất khâm phục ngươi, lại có thể để một nha đầu liều chết che chở mình như vậy...

Đế Thích trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng, quay đầu nhìn về phía Phương Hành.

- Đại khái là bởi vì ta lớn lên đẹp trai hơn ngươi...

Phương Hành nở nụ cười, bề ngoài nói chuyện vui cười, lén lút lại gia tăng lực lượng của Tụ Lý Càn Khôn, vòng xoáy không ngừng xoay chuyển, Hỗn Độn Tiên Viên đã có tám phần mười tiến vào thức giới của hắn, lúc này trong lòng hắn cũng đang sốt sắng, hi vọng Si Nhi cường ngạnh hơn chút nữa, chỉ cần cho mình thời gian uống cạn chén trà, thì có thể đại công cáo thành!

Tuy trên mặt Đế Thích không chút biến sắc, nhưng trong lòng lại nắm chắc hết thảy, hắn chỉ cúi đầu hít một hơi, lúc lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn qua một hướng khác, âm thanh thăm thẳm, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm...

- Nhưng ngươi có người trợ giúp, ta cũng có người trợ giúp!

Nghe được lời này, đáy lòng Phương Hành không khỏi nhảy một cái, theo ánh mắt của hắn nhìn sang.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề...

Trong Tiểu Thế Giới của mình, xác thực không chỉ có Đế Thích và Si Nhi, còn có một người.

Hơn nữa là một người khó để hắn yên lòng nhất… Thanh La!

Quả nhiên, trong cốt lâu có một cô gái lộ ra nửa thân hình, mặc váy xanh, biểu hiện khổ sở, nước mắt dịu dàng, chỉ có nửa khuôn mặt lộ ra, nhìn về phía bên này, ánh mắt kia rất phức tạp, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, ẩn chứa không biết bao nhiêu hối hận, ảo não, kích động, hưng phấn, bất ngờ... hoặc là nói, hết thảy tâm tình đều không tồn tại, chỉ có si ngốc mờ mịt!

Đế Thích hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng, biểu hiện không nhìn ra hỉ nộ, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi có một tiểu nha đầu không tiếc bỏ mình bảo hộ ngươi, ta há không có Thanh La? Tiểu nha đầu này có thể ngăn cản ta tu vi giảm mạnh, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản tỷ tỷ của nàng sao?

Ánh mắt Phương Hành lẫm liệt, tâm cũng chìm xuống.

Si Nhi sợ hãi đến thân thể run rẩy...

Trong lòng nàng và Phương Hành đều biết, kia là... không ngăn được!

Tuy Si Nhi và Thanh La tiên tử là chị em ruột cùng cha khác mẹ, nhưng hai tỷ muội này tu vi chênh lệch quá to lớn!

Nếu Thanh La ra tay, Si Nhi căn bản không có lực lượng chống đối!

- Thanh La, ngươi đến, ta biết hắn hạ cấm chế ở trên thân thể ngươi, nhưng ta có thể giúp ngươi mở ra!

Đế Thích nhẹ nhàng mở miệng, giơ tay vẫy vẫy Thanh La tiên tử lại.

Hắn nói bình tĩnh, giống như hết thảy đều chưa từng xảy ra, Thanh La vẫn kính hắn như thần.

- Tỷ tỷ...

Si Nhi gần như sắp bị doạ khóc, quay đầu nhìn về phía Thanh La tiên tử.

Trên mặt Phương Hành cũng lộ ra vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười, thật giống như cảm thấy tất cả những thứ này đều rất thú vị.

Nếu Đế Lưu ở đây, đại khái hắn và Đế Thích, ai cũng không hề nghĩ tới, vận mệnh hai vị Đế Tử của Đại Xích Thiên, lại sẽ thắt ở trên người hai nữ nhi của Thanh Huyền Vực Chủ Thanh Huyền Nguyệt, do các nàng quyết định sinh tử của hai vị Đế Tử!

Đế Thích bình tĩnh đứng ở nơi đó, giơ tay lên, chờ Thanh La tiên tử đi đến bên cạnh mình.

Trái tim của Phương Hành và Si Nhi đều nhảy tới cổ, chờ tình cảnh này xuất hiện.

Nhưng bọn họ đợi rất lâu, lại không có thấy cảnh này.

Thanh La tiên tử vẫn đứng ở biên giới Tiểu Thế Giới, chỉ lộ ra nửa người, bi thương nhìn qua bên này.

Dần dần, sắc mặt Đế Thích có chút biến hóa, tựa như có chút bất mãn, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh.

- Ngươi làm sao vậy?

Hắn nhìn Thanh La tiên tử hỏi.

- Ngươi... Ngươi...

Thanh La tiên tử chậm rãi mở miệng, nhưng có vẻ hơi nói lắp, trong thanh âm không ngừng run rẩy:

- Ngươi không nên đấu với hắn, cứ như vậy thu tay lại được không?

Nàng ngừng một chút, lúc mở miệng tựa hồ mang theo tâm ý tuyệt quyết:

- Ta không nghĩ tới ngươi còn sống... Ngươi làm gì với ta cũng được, thế nhưng... thế nhưng ngươi thu tay lại có được hay không, hiện tại ngươi chỉ có một phần bản nguyên, ngay cả chân thân nắm giữ Tiên Mệnh cũng đã chết, sẽ không hình thành uy hiếp gì với hắn, ngươi dẫn ta đi ẩn cư có được hay không?

- Ngạch...

Phương Hành nghe xong lời này, cũng không nhịn được ngẩn ngơ, ánh mắt có vẻ hơi quái lạ.

Đế Thích càng mở to mắt, bình tĩnh nhìn Thanh La tiên tử một chút:

- Này thật không giống như lời ngươi có thể nói ra!

Âm thanh của Thanh La tiên tử khẽ run:

- Ta nói là sự thật, đừng đấu với hắn nữa được không?

Đế Thích bình tĩnh hỏi:

- Tại sao nói như vậy?

Thanh La tiên tử trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói:

- Bởi vì bất luận như thế nào, ngươi cũng đấu không lại hắn!

Bá...

Thời điểm nàng bật thốt lên câu nói này, không khí chung quanh yên tĩnh lại, rơi vào trong trầm mặc nặng nề.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều không nghĩ tới Thanh La tiên tử sẽ đưa ra đáp án như thế.

Mà Đế Thích, sau khi trầm mặc rất lâu, đáy mắt mới thả ra tinh mang, lạnh lùng nhìn Thanh La tiên tử, trong thanh âm đã không có ôn hòa và bình tĩnh như trước:

- Ngươi nói ta đấu không lại hắn?

Không biết có phải mọi người nghe lầm hay không, lại ở trong lời nói của hắn, nghe ra ý vị thẹn quá thành giận.

- Phải!

Thanh La tiên tử lại rất thản nhiên, khẽ gật đầu nói:

- Qua rất nhiều lần đấu pháp đã chứng minh rồi, ngươi đấu không lại hắn... Dù là ta cũng không nghĩ tới, ngươi còn để lại một hậu chiêu, để mình có cơ hội tái tạo chân linh, nhưng ta cảm thấy, ngươi vẫn đấu không lại hắn, ngươi thật giống như tính toán hết tất cả, nhưng mặc ngươi tính toán như thế nào, hắn cũng vượt ngươi một bước, cho dù là hiện tại, ta cũng cảm thấy như thế... Ngươi thật cảm thấy hiện tại ta giúp ngươi, là có thể chân chính thắng hắn sao?

Lúc nói lời này, ánh mắt của nàng như có chút cầu xin nhìn Đế Thích.

Cũng không ai biết, lúc này trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì...

- Trước đây ta thua hắn quá nhiều lần, hiện tại chỉ muốn thắng một lần mà thôi...

Âm thanh của Đế Thích trầm thấp, liếc mắt nhìn Phương Hành, sau đó cúi thấp đầu xuống:

- Đặc biệt là ở trên người ngươi thắng một lần, có điều nhìn dáng dấp, ta đã thất bại, trước đây tâm ngươi thuộc về hắn, đến hiện tại, ngươi sợ cũng là hắn, thật giống như bất kể ngươi chọn thế nào, chung quy cũng là hắn, nếu nói nguyên nhân vì sao ta luôn thua, hẳn là không vô tình bằng hắn, bởi vì ngay cả ngươi, hắn cũng không quá để ý...

Lời này nói rất ảo não, thậm chí có chút hỗn loạn, bất quá Đế Thích cũng chỉ theo bản năng nói vài câu liền thôi, trầm mặc một lát mới ngẩng đầu lên, có chút cười gằn nhìn Thanh La tiên tử:

- Còn nữa, ngươi thật cho rằng ta thua hắn?

- Ta thua không phải hắn, chỉ là vận mệnh mà thôi!

Hắn hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, nhìn về phía Phương Hành nói:

- Sau khi chân thân ta chết, nói vậy các ngươi đã phát hiện đại lễ thứ ba mà ta cho Thần Chủ, chỉ là một quan tài rỗng tuếch?

- Đúng vậy, lúc đó ngươi muốn bỏ ai vào vậy?

Phương Hành nghe vậy cũng hơi run run, ánh mắt nhìn về phía Đế Thích, vẻ mặt rất hiếu kỳ.

Không thể không nói, Đế Thích lưu lại không ít bí mật, nhưng bộ quan tài không này, là thứ hắn cảm thấy hứng thú nhất, bởi vì Đế Thích ở tình huống lúc đó, quyết không thể cầm một bộ quan tài rỗng đi hiến cho Thần Chủ, nhưng quan tài đúng là rỗng, vậy thì để trong lòng hắn khó hiểu, Đế Thích đến tột cùng là đang chơi trò gian gì, quan tài đến tột cùng là dùng làm gì?

Người trong quan tài đến tột cùng đi nơi nào?

Hoặc là nói, hắn định bỏ ai vào trong quan tài?





Bạn cần đăng nhập để bình luận