Lược Thiên Ký

Chương 1292: Đừng hòng độc chiếm


- Cái này... Trực tiếp nghe ngóng vị trí Thiên Thượng cung, có hơi rõ ràng quá không?

Lộc Tẩu và Ngao Liệt nghe lời này của Phương Hành, biểu tình đều thập phần quái dị, ngay cả đám người tiên cảnh kia cũng đối mặt nhìn nhau. Vốn vừa mới nảy sinh chút hảo cảm với Phương Hành, nay nhờ câu hỏi này mà không sót lại chút gì, năm đó Cửu Đầu Trùng tốt xấu cũng diễn rất đến nơi, bằng không không khả năng trong ba năm ngắn ngủn liền lấy được tín nhiệm từ chư vị tôn chủ, nhưng đứa nhìn như thổ phỉ này tuy lúc mắng Cửu Đầu Trùng mắng rất ác, nhưng mà biểu hiện có vẻ còn thiếu chút? Xem hai con ngươi tinh quang phát sáng, ai nấy đều tin tưởng nếu để đứa này biết được vị trí Thiên Thượng cung, không chuẩn buổi tối hôm đó hắn liền lẻn vào...

- Hừ, trước kia Thiên Thượng cung ở trên tầng trời, để tu sĩ tiên cảnh thuận tiện tế bái, nhưng sau họa Cửu Đầu Trùng liền bị tôn chủ dấu đi, trừ bốn vị tôn chủ, ai cũng không biết giấu ở chỗ nào, các ngươi đừng hỏi lung tung...

Ngọc Ki Tử cũng tức giận, hừ lạnh một tiếng, có vẻ không vui đáp nói.

- Ai... Lời này của ngươi có ý ngầm a!

Phương Hành bất mãn quay đầu trừng Ngọc Ki Tử một cái, cười lạnh nói:

- Bản giáo chủ là loại người ấy ư? Thật ra ta chỉ có hơi hiếu kỳ, muốn biết tiên mệnh có thể khiến người thành tiên kia rốt cục như thế nào thôi, nếu có thể nhìn một cái, xem ra không uổng chuyến này...

Hắn nói thẳng thắn như vậy, ngược lại khiến người không tiện hồi đáp, Ngọc Ki Tử cũng quay đầu không tiếp chuyện.

- Ha ha, tiên mệnh vốn là chuẩn bị cho hậu bối, đừng nói xem một cái, dù có cho các ngươi cũng đã làm sao?

Lão Đạo chủ thấy không khí có phần lúng túng, bèn nhẹ giọng cười lên, nói:

- Lão phu đối với tiểu bối Cửu Linh vương tuy có bất mãn, lại cũng không phải thương tiếc nửa tiên mệnh bị hắn đánh cắp, mà là đau lòng cho bốn tên đệ tử bị hắn ám hại, ai... Người này thật sự làm hơi quá, đương thời lúc mới gặp hắn, lão phu đã dặn dò, chỉ cần hắn chuyên tâm tu hành, có căn cơ thành tiên, tiên mệnh liền sẽ chuẩn bị lưu cho hắn, thiên phú hắn vốn cũng cực cao, thậm có hi vọng thành tiên, nhưng cuối cùng lại... Ai!

- Sư tôn, hạng súc sinh vong ân phụ nghĩa đó, ngài còn thương tiếc cho hắn làm gì? Đương sơ lão nhân gia ngài truyền hắn đại đạo trường sinh, đạo pháp chí lý, điểm khai tu tiên chi lộ, thậm chí tính toán dành tiên mệnh cho hắn, nhưng cuối cùng lại phản bội ngài, thật sự tội nên vạn chết!

Đạo đồng sau lưng lão Đạo chủ căm hận chửi rủa, bộ dạng không đáng thay cho Đạo chủ.

- Ha ha, mỗi người đều có duyên pháp, hắn có chấp niệm của riêng mình, ngay chính lão phu cũng bất tiện nói gì!

Lão đạo chủ khoát khoát tay, tỏ ý không cần nhắc lại chuyện cũ.

Sau khi biết chuyện tiên mệnh, Phương Hành một mực trầm tư, đến lúc này, mới nhịn không được mở miệng cười nói:

- Vừa nãy lão thần tiên nói tiên mệnh này là lưu cho hậu bối, lại không biết chúng ta có được tính là hậu bối của ngươi? Có được phân hay không?

Lời này hỏi quá trực tiếp, lập tức đưa tới mấy đạo xem thường.

Lão đạo chủ nghe vậy liền khẽ cười ôn hòa, nói:

- Phàm chưa đắc đạo đều tính hậu bối của lão phu, các ngươi tự nhiên cũng tính, chẳng qua lão phu cũng là suy xét cho các ngươi, tiên mệnh có đại khí vận, cũng có đại tai kiếp, công đức đến, luyện hóa tiên mệnh tự nhiên có thể thoát thai hoán cốt, đạp đất thành tiên, nhưng nếu công đức không đến, cường hành luyện hóa tiên mệnh, lại sẽ mang đến cho chính mình hung hiểm to lớn, bởi thế lão phu một mực khuyên bảo đệ tử, đừng nghĩ tới một bước thành tiên, mà phải tĩnh tâm tham ngộ đại đạo, tĩnh chấp Đạo tâm, đợi đến công đức đủ rồi, dù chính ngươi không nói, mấy lão già đầu mà không chết chúng ta cũng sẽ chủ động ban tiên mệnh cho ngươi, cần gì phải nóng lòng như thế?

Lão đầu tử nói chuyện luôn tỏ vẻ cao thâm khó lường, Phương Hành căn bản không để ý, chỉ chú tâm nghe trọng điểm.

Đợi lão Đạo chủ nói xong phiên thoại này, tâm lý liền không khỏi kích động, nhiều loại hậu quả biến hóa đều suy tính một lần, trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ khẽ hướng Lộc Tẩu đánh mắt một cái, tiếp đó khom người hành lễ, cười nói:

- Vậy không biết nên tu công đức thế nào?

- Tu công đức cũng đơn giản...

Lão đạo chủ cười ha ha, đang định giảng giải một phen.

Đúng lúc này, đạo đồng bên người hắn lại đột nhiên mở miệng nói:

- Sư tôn, đạo bất khinh truyền, ngài đã quên họa Cửu Đầu Trùng rồi ư?

Lão đạo chủ hơi ngớ, quả nhiên im miệng không nói, biểu tình có chút khó xử.

Đạo đồng lại trực tiếp nhìn hướng đám người Phương Hành, nói thẳng:

- Tiên cảnh ta một mảnh tường hòa, người người chỉ vì tu tiên cầu đạo, không nhiễm thế tục, đối với tiên mệnh truyền thừa cũng là mọi người cạnh tranh công bình, ai công đức đến, ai mới có khả năng truyền thừa tiên mệnh, không lý nào mấy tên ngoại nhân các ngươi vừa tới nơi này liền lập tức giao tiên mệnh cho các ngươi. Tưởng muốn tiên mệnh, vậy cũng đơn giản, cũng như chúng ta, bái dưới trướng sư tôn, truyền thừa đạo pháp, tĩnh tâm tham ngộ, khi nào có thể lĩnh ngộ đại đạo, khi đó mới có thể giao tiên mệnh cho ngươi!

- Còn phải bái sư à...

Phương Hành thầm thì một câu, rõ ràng không vui vẻ gì.

Lão đạo chủ cười ha ha nói:

- Đạo gia quả thực có quy củ này, lão phu ngược lại đã quên!

Lời đều nói rất bằng phẳng, tựa hồ không có nửa phần cưỡng bách, nhưng Phương Hành lại từ bên trong phẩm ra chút ý vị bất đồng. Vô luận hắn tưởng muốn tiên mệnh hay không, sư này tựa hồ không vái cũng phải vái, tiên cảnh nơi nơi lộ ra tà môn, tưởng muốn rời đi, sợ rằng không đơn giản. Rốt cuộc bọn họ nên đi đâu về đâu đều không biết, lại thêm còn có rất nhiều vấn đề chưa đoán được, việc đang gấp, ngược lại giống như Cửu Đầu Trùng lúc đương sơ, cần phải trước thuận theo bọn họ, lấy được tín nhiệm sau đó kiến cơ hành sự!

- Dù là vái hắn làm thầy cũng không thiếu đi chút thịt, trước nghe xem đại đạo của hắn là cái gì rồi hẵng tính...

Lúc này Lộc Tẩu cũng truyền âm qua, cách nghĩ ngược lại tương tự như Phương Hành.

- Vậy thì vái thôi.

Phương Hành hành sự lưu loát, tâm lý đả định chú ý, đều không hỏi Ngao Liệt một tiếng, lập tức cười hì hì cúi người hành lễ.

- ... Sư tôn tại thượng, cầu lão thần tiên truyền đạo giải hoặc!

- Nguyện phụng Đạo chủ vi sư, cầu truyền vô thượng đạo pháp!

Lộc Tẩu thấy hắn vái, cũng vội vàng thi lễ, vái một cái thật sâu.

Ngao Liệt thì lại tâm lý khó chịu, lông mày nhíu chặt, làm một con rồng luôn luôn duy trì tôn nghiêm Long Tộc, thật sự khó mà hiểu được tâm thái mặt dày muốn vái là vái của hai đứa này. Cuối cùng phải đợi Phương Hành đá một cước mới không tình không nguyện cung kính khom người, tuy vẫn không nói chuyện, chẳng qua thái độ cũng biểu hiện ra, ba người rõ ràng đều nguyện ý bái sư cầu đạo...

- Ha ha ha, dễ nói dễ nói, lên lên...

Tâm tình lão đạo chủ có vẻ vui mừng dị thường, ha ha cười lớn, vươn tay muốn dìu.

Đạo đồng sau lưng lại nói:

- Các ngươi đã phụng chủ ta làm thầy, tự nhiên phải cần cù tu hành, dụng tâm tham ngộ...

Mắt thấy thân phận sư đồ sắp được định xuống, đúng lúc này, bỗng đột nhiên từ phía chân trời xa xa, từng đóa tường vân bay tán, ẩn ẩn có kim quang phù hiện, đồng thời truyền đến hai thanh âm hồn hậu:

- Chuyện bái sư cần gì phải gấp gáp như thế?

- Ha ha, nghe nói khách quý đi tới, lão tăng đặc ý tới gặp, hi vọng không chậm trễ quý khách...

Chợt nghe được hai thanh âm này, sắc mặt lão đạo chủ đột nhiên khẽ biến, ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Đạo đồng và Ngọc Ki Tử bên người lão đạo chủ, cùng với đám Tiên tướng đều nhíu mày, thần tình tựa hồ có chút không vui, thậm chí lộ ra vài phần tức giận, ngược lại Bất Trần hòa thượng và Đào Nhi dựng thân nơi không xa, vốn thần tình đều đang có chút không vui, một lời không phát, lúc này trên mặt lại hiện ra vẻ hoan hỉ, lại như thở phào một hơi, lần lượt hướng về không trung bay vút lên, nghênh hướng từng đóa tường vân, khom lưng quỳ lạy giữa không trung:

- Cung nghênh sư tôn pháp giá...

- Hả? Kẻ đến pháp lực không thấp nhỉ...

Đám người Phương Hành Lộc Tẩu cũng ngơ ngác, quay đầu nhìn lên trời.

Lại thấy tùy theo từng đáo tường vân hàng lâm Vô Lượng sơn, vân khí dần tán, lộ ra hai người ở trên người, một người là tăng nhân bụng to phề phệ, miệng khẽ mỉm cười, bàn tọa trên một tòa đài sen màu đen, vóc người to lớn, sợ là cao không dưới ba trượng, trên thân ẩn ẩn có ánh sáng vàng lưu động, khiến người cứ cảm thấy nhục thân hắn chính được đúc từ vàng ròng, tuy hắn dáng người uy mãnh, nhưng nhìn lại có vẻ hòa khí, trên mặt treo lên ý cười hòa thiện, sờ lên da bụng, chậm rãi hàng lâm sơn cốc...

Đầu bên kia lại là một nam tử trung niên thân khoác áo bào xanh, thần tình có vẻ khá âm trầm, một đầu tóc rối phi tán xuống, thân không vật dư thừa, cực là thoải mái, khác với hòa thượng kia, người này lại không giận tự uy, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua sơn cốc, người nào bị hắn quét qua lập tức cảm thấy một trận hãi hùng khiếp vía, vô thức lùi ra sau mấy bước, tiếp đó nâng lên hai tay, hướng hắn khe khẽ cúi đầu.

Càng kinh người là, một thân tu vị của lão đạo chủ đã cực đáng sợ, ngay cả đám người Phương Hành đều không phán đoán được tu vị hắn rốt cuộc sâu đến đâu, nhưng hai người này không ngờ cũng đều không thua lão đạo chủ, cũng là hạng người sâu không lường được!

Tuy trước giờ còn chưa trực tiếp hỏi qua, nhưng Phương Hành hoài nghi, ba người này hẳn đều đã thành tiên.

- Ha ha, hai vị lão hữu tới chơi, vừa khéo xem lễ, lão phu vừa nhận ba vị tiểu đồ...

Lão đạo chủ khẽ phất tay áo, đứng dậy, tiếp lấy phất trần từ trong tay đồng tử, xa xa hướng hai người hành lễ.

- Ha ha, lão mũi trâu, việc này ngươi làm không đúng, hai người chúng ta thiếu chút đều bị ngươi dấu diếm...

Hòa thượng mặt cười ngửa đầu “ha ha” cười lớn một tiếng, chỉ là trong thanh âm tuyệt không ý cười.

Người áo xanh càng là trực tiếp, cười lạnh một tiếng, quát:

- Thuần thuộc đánh rắm, thật khó khăn mới tới ba đứa, ngươi lại muốn độc chiếm? Ngươi coi hai người chúng ta ra cái gì? Đặc biệt là ngươi lại phái người chặn thư đệ tử truyền tin cho chúng ta, đúng là vô sỉ!

- Nói hươu nói vượn, lão phu chưa từng phái người chặn qua thư của các ngươi?

Lão đạo chủ tựa hồ có chút thẹn ngượng, khẽ phất tay áo, lạnh giọng quát.

- Làm hay không chính ngươi rõ ràng!

Người áo xanh không nhường mảy may, chậm rãi lướt đến, ánh mắt như thiểm điện quét qua trên thân đám người Phương Hành, giống như một thanh roi quất tới trong hư không, thanh âm sâm hàn nói:

- Ngươi muốn độc chiếm ba đứa này, vậy phải hỏi bản tọa có đáp ứng hay không..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận