Lược Thiên Ký

Chương 1320: Đuổi kịp?

Nếu như ban đầu Thái Hư huyễn kính nhắc tới Tiên mệnh còn làm cho Phương Hành cảm thấy có chút mơ hồ với khái niệm này. Sau một phen giới thiệu tỉ mỉ của nó, Phương Hành đã hiểu ra, thì ra vật như Tiên mệnh ở mức độ nào đó thì giống như Phá Giai đan.
Người tu hành của Thiên Nguyên đều không xa lạ gì với Phá Giai đan. Đó là một loại linh đan mà người sau khi tới đại cảnh giới tu vi gặp phải gông cùng xiềng xích dùng để đột phá. Dưới tình huống căn cơ không đủ, người tu hành ít có thể thuận buồn xuôi gió. Chỉ dựa vào bản thân tu hành mà một đường đột nhiên tăng mạnh dù sao cũng sẽ gặp phải các trạm kiểm soát. Mà Phá Giai đan chính là luyện chế vì những trạm kiểm soát như vậy. Ban đầu lúc ở Thanh Vân tông, Phương Hành liền tiếp xúc không ít lần với loại đan dược này. Thậm chí giai đoạn tu hành trước của hắn hoàn toàn dựa vào loại đan dược đó!
Cũng chính vì thế về sau khí cơ của hắn từ từ nhiều lên, tài nguyên vô cùng, có căn cơ thâm hậu, lúc này mới không dùng loại đan dược đó nữa!
Lại không ngờ rằng bây giờ lúc có đủ căn cơ để bước chân vào Tiên môn mà lại gặp loại đan dược này...
Vậy mà cái tên đã sớm thay đổi, gọi là “Tiên mệnh”!
Mệnh thành Tiên!
Có sẽ thành Tiên, không mệnh quy thiên!
- Nếu không có Tiên mệnh, hoặc Tiên mệnh không được đầy đủ thì sẽ không có hy vọng thành Tiên sao?
Phương Hành nghe khí linh của Thái Hư huyễn kính nói một hồi lâu như mới nghĩ tới điều gì đó, cấp thiết hỏi nó.
- Không sai, trước đây có thể nói có, nhưng bây giờ lại tuyệt đối không có...
Thái Hư huyễn kính nghe vậy thì gật đầu, mở miệng giải thích.
- Ngươi đã tới từ Thiên Nguyên, vậy hẳn nên biết khái niệm Tiên căn bản là lúc nào cũng thay đổi đi? Thời kỳ man hoang người có chút tu vi hoặc dũng sĩ nhân lọai có thể chém giết yêu man liền có thể trở thành Tiên. Ban đầu chữ Tiên chính là một người một núi, ý chính là người sở hữu lực dời núi lấp biển chính là Tiên; tới thời thái cổ, Thánh Tiên đại chiến, Tiên nhân rời khỏi Thiên Nguyên khai thác Tiên giới, khi đó, có bản lĩnh phi thăng lên trời chính là Tiên; Ở thời thượng cổ, thiên đình đột nhiên xuất hiện thống ngự chúng Tiên, người được thiên đình sắc phong thì sẽ thành Tiên, sau khi thiên đình bị hủy diệt, mười ba Tiên Nhân Vương nhất thống Đại Tiên Giới, người có thể được bọn họ công nhận chính là Tiên; lại đến ngày nay, Tiên Nhân Vương không biết còn lại mấy người, Đại Tiên Giới càng không biết đã biến thành dáng vẻ gì rồi, vậy như thế nào mới tính là thành Tiên có quỷ mới biết được...
Khí linh của Thái Hư Huyễn kính nhanh chóng giải thích:
- Nhưng giống như ta vừa nói với ngươi vậy, người tu hành chính là từng bước một thoát khỏi quá trình bị trói buộc, lúc đầu thân thể các ngươi là phàm thai, nhân loại bị trói buộc trên địa địa, dã thú bị trói buộc trong thú thể, lúc này các ngươi là phàm nhân; sau đó các ngươi bắt đầu tu hành, nhân loại biết chuyện bay lên trời chui xuống đất, dã thú thoát khỏi thú thể tu luyện thành người, đây chính là bước làm người thứ hai, thoát khỏi ràng buộc của đại địa, lúc này người chính là chân nhân; mà bước tu luyện thứ ba chính là bước vào tinh không, ngao du trong tinh không, thoát khỏi ràng buộc của Thiên Nguyên. Lúc này các ngươi bắt đầu biến đổi thành một người khác rồi, so với việc nói các ngươi là người tu hành thì không bằng nói các ngươi đang thay đổi trở thành thiên nhân... nhưng các ngươi còn thiếu một chút, chính là Tiên mệnh để hóa thành thiên nhân!
- Người phàm... Chân nhân... Thần Tiên...
Phương Hành tự lẩm bẩm, chân mày nhíu thật chặt, dường như có phần kích động.
- Khà khà, người lần đầu Tiên tiến vào Tiên giới đều sẽ có một bài học như thế, chỉ có điều ta cũng không phải là Tiên quan tiếp dẫn, không có cách nào nói thấu triệt cho ngươi hiểu được, chỉ có điều đạo lý chính là chuyện đó, ta đã nói hết rồi, chính ngươi chậm rãi lĩnh ngộ đi thôi!
Thái Hư huyễn kính cười thấp vài tiếng rồi lại không chịu nói nữa. Cũng không biết là nó không muốn nói hay là nó cũng không biết gì thêm.
- Nếu nói bây giờ Tiên chính là chỉ thiên nhân, như vậy nói cách khác, phải có được Tiên mệnh mới có thể hóa thành Tiên nhân?
Phương Hành cũng không suy nghĩ quá lâu rồi hỏi tiếp một vấn đề.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thái Hư huyễn kính nghiêm túc gật đầu:
- Không sai, không có được Tiên mệnh, thực lực của ngươi có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một chân nhân, không phải Tiên! Mà Tiên mệnh đối với cả vũ trụ này cũng đều là một thứ hiếm có, chỉ có Đại Tiên Giới mới có thể luyện chế ra. Cửu Đầu Trùng trộm nửa Tiên mệnh rời đi còn cho là mình có bản lĩnh có thể dùng phương pháp nào đó để bổ sung một nửa Tiên mệnh hoặc là nửa Tiên mệnh đó cũng có chỗ hữu dụng khác... ha ha, ta dám cam đoan, hắn đang nằm mơ mà thôi!
Nói rồi nó đã có phần kích động:
- Tiên mệnh căn bản là không có cách nào bổ sung được, hơn nữa Tiên mệnh này của ta chỉ có thể giúp một người thành Tiên, hai người các ngươi mỗi người nửa cái, nói cách khác...
Phương Hành cướp lời của nó:
- Nói đúng ra là hai người ta và Cửu Đầu Trùng đã định trước chỉ có thể có một người có thể thành Tiên?
Thái Hư huyễn kính hơi hơi ngẩn ngơ, gật đầu nói:
- Chính là ý này!
- Như vậy nói cách khác, chỉ khi cướp được nửa Tiên mệnh về, cũng không cần đến Đại Tiên Giới cũng có thể thành Tiên?
Đoạn hội thoại này, Phương Hành có được không ít đáp án kinh người từ chỗ Thái Hư huyễn kính, cũng bắt đầu mơ hồ có nhận thức về Đại Thế Giới, không nhịn được mà ngưng thần suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói:
- Thái Hư kính yên, lần này đi Tiên giới còn xa lắm không?
- ... Xin gọi ta là Thái Hư bảo bảo!
Khí linh của Thái Hư huyễn kính chỉnh sửa xưng hô của Phương Hành rồi mới nói:
- Hẳn là là vô cùng xa, trước đây lúc Thái Hư lão nhi mang ta trốn tới đây thì vô cùng nhanh, nhưng tu vi của hắn là gì chứ, một bước có thể nhảy qua chư đại tinh vực, đối với hắn chỉ tốn thời gian một cái lắc mình, đối với chúng ta thì phải dùng hơn mười thậm chí là trên trăm năm mới tới được, hơn nữa khi đó ta còn đần độn, ký ức cũng không chân thực, đối với Tiên giới và tu hành đều là quan sát cổ tạ mới biết được, cũng không nhớ rõ lắm...
- Bất luận là như thế nào, hiện tại ta đã muộn hơn hắn ba mươi năm rồi, không thể kéo dài được nữa...
Chân mày Phương Hành cau lại, thấp giọng nói:
- Dù sao mục đích của ta không riêng gì thành Tiên mà là tìm hắn cướp một người!
Sau khi biết đại khái về Đại Tiên Giới, Phương Hành mới nói ra chuyện chính. Tuy vẫn chưa từng nhức tới nhưng trong lòng hắn vẫn luôn bị đè nén. Dù sao ban đầu ở trong tinh hải hắn luyện hóa u thổ nhận được vận may lớn, nhưng cũng vì vậy mà mất đi cơ hội tiến vào Vô Lượng môn của Tinh hải hậu diện. Đám Cửu Đầu Trùng mượn Vô Lượng môn chỉ trong nháy mắt liền đến Tiên kính này, còn mình thì đi trên đường tốn thời gian ba mươi năm. Mà ba mươi năm chỉ sợ hắn không còn khả năng đuổi kịp Cửu Đầu Trùng nữa rồi?
- Ha ha, ha ha, ha ha, ngươi có bảo bảo, còn lo cái gì?
Nhưng cũng không ngờ tới, vấn đề luôn làm Phương Hành bối rối, sau khi Thái Hư Bảo Bảo nghe thì lại phá lên cười.
- Hửm?
Ánh mắt của Phương Hành hơi nghi hoặc một chút rồi nhìn thoáng qua Thái Hư Bảo Bảo.
- Cửu Đầu Trùng trộm nửa Tiên mệnh rồi trốn đi, ngươi cho rằng hắn sẽ được lợi gì sao?
Thái Hư Bảo Bảo dương dương đắc ý nói:
- Phải biết rằng hắn vì mải mang nửa Tiên mệnh trốn thoát mà không dám chính diện đối nghịch với ta, bỏ lỡ rất nhiều thứ tốt, trong đó nặng nhất chính là chỗ sâu trong thế giới bị tàn phá này... Vô Lượng môn!
- Bụp!
Ánh mắt của Phương Hành đột nhiên sáng lên, một phát đã túm Thái Hư Bảo Bảo lên, gấp giọng quát hỏi:
- Lời này là thật sao?
Dáng vẻ nôn nóng như vậy làm cho Thái Hư Bảo Bảo lại càng hoảng sợ, kêu to:
- Nhỏ giọng một chút, bảo bảo rất yếu đuối ...
...
...
- Ở trong Tiên cảnh này làm mọi chuyện chính là kính yêu, lúc đầu muốn đánh nát nó, chỉ có điều nó lạc đường biết quay lại, quyết định bái ta làm thầy, học tập làm một người tốt, cho nên ta liền tha thứ cho nó, nhận nó làm làm đệ tử chuẩn bị dẫn nó cùng chạy tới Đại Tiên Giới. Đám yêu ma này không cần xen vào nữa, mặc cho bọn họ ở lại thế giới bị tàn phá này là được, nhưng tất cả bảo bối đang tiền đầu phải mang theo, mười mấy người luận đạo đến từ các nơi trong tinh không đã trúng đạo chướng, trung tâm một lòng với ta nên liền giữ lại ở bên người hầu hạ đi!
Đối mặt với đám yêu ma ở bên ngoài cùng Ngao Liệt cùng Lộc Tẩu cấp thiết đuổi tới giúp đỡ mình, Phương Hành đi nhẹ giọng giải thích.
Vẻ mặt của Ngao Liệt cùng Lộc Tẩu đều thay đổi vô cùng đặc sắc, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm...
Được rồi, Tiên cảnh này là do một cái yêu kính huyễn hóa ra, bọn họ đã tiếp nhận đáp án này.
Còn Phương Hành muốn nhận một cái gương làm đệ tử, nhìn nét mặt của đám đệ tử trước kia thì bọn họ cũng miễn cưỡng hiểu ra.
Chỉ là...
Phương Hành nói cái kính này muốn theo hắn học làm một người tốt...
Lời này tại sao lại nghe không đáng tin cậy như vậy?
Đối với sự cổ quái trong ánh mắt của hai người này, Phương Hành cũng không đế ý tới. Sau khi giới thiệu Thái Hư Bảo Bảo cõng một cái cốt kính vĩ đại ở bên chân mình thì có chút thần bí tới gần hai người bọn họ:
- Mấu chốt nhất là, ta cũng phát hiện ra một con đường tắt!
- Đường tắt?
Ngao Liệt và Lộc Tẩu đều có phần không hiểu ý của hắn.
- Cửu Đầu Trùng bước chân vào tinh không sớm hơn chúng ta lại sớm một bước tới Tiên cảnh này, các ngươi cũng đã biết, chúng ta chậm hơn hắn hơn ba mươi năm, nguyên nhân chính là trước đây sau khi ở tinh hải lúc đầu có một tiền bối cua rLong tộc lập được Vô Lượng môn là đường tắt có thể vượt qua tinh không vô tận. Cửu Đầu Trùng thậm chí là đám Vũ Mị Nhi đều xuyên qua Vô Lượng môn kia, đáng tiếc chúng ta bị hủy tinh hải, Vô Lượng môn không còn căn cơ, trước khi chúng ta ngoài đã sớm không biết đã bay đi nơi nào rồi, cho nên chúng ta chỉ có thể đau khổ đi qua tinh đồ dài dằng dặc, đoán chừng dùng ba mươi năm, mới đi tới Tiên cảnh mà bọn họ chỉ dùng một ngày đã tới được.
Phương Hành giải thích:
- Vốn tưởng rằng chênh lệch ba mươi năm này chúng ta cho dù làm thế nào cũng không đuổi kịp hắn được, nhưng ở đây ta mới hiểu rõ Vô Lượng môn đến từ đâu, loại cửa này ở trên Tiên lộ thực ra là có ba cái, chúng ta đi qua Long môn là một cái, tinh hải sau đó bị chúng ta bỏ qua là cái thứ hai, mà cái thứ ba chính là ở dưới chân chúng ta...
Sau khi nghe Phương Hành nói xong, Ngao Liệt và Lộc Tẩu đột nhiên ngẩn ngơ.
Hay là nói vẻ mặt của hai người đều thay đổi, vô cùng nghiêm trọng.
Đáy mắt của Ngao Liệt trong nháy mắt bạo phát ra lửa giận cùng chiến ý kinh người, cháy hừng hực.
- Cho nên...
Phương Hành nhẹ nhàng nói tiếp:
- Cửu Đầu Trùng bỏ lỡ Vô Lượng môn thứ ba này coi như hắn có đi sớm hơn chúng ta ba mươi năm cũng không coi vào đâu, từ khonarg cách trong bức tinh đồ kia thì chỉ cần chúng ta xuyên qua long môn hẳn là sẽ đối mặt vơi shai trường hợp... Thứ nhất, chúng ta sẽ tới trạm kiểm soát thứ ba trên Tiên lộ long tộc sớm hơn hắn, thứ hai, chúng ta sẽ trực tiếp gặp hắn...
- Nói cách khác...
Ngao Liệt nuốt nước bọt, vẻ mặt kích động nói thay lời:
- Rốt cục... Đuổi kịp?

Bạn cần đăng nhập để bình luận