Lược Thiên Ký

Chương 1117: Dùng thiên mệnh, câu Tiên cung.




Xá Lợi vào biển, cũng không có gây ra bao nhiêu gợn sóng, nhưng sau khi tiềm nhập dưới biển, rất nhanh thì chuyển động, hóa thành một con nòng nọc, đong đưa cái đuôi bơi theo lão giả kia, bản thân hắn thì vẫn lưu ở trên biển, có vẻ như bị những người khiêu khích kia chọc giận, khống chế cốt lâu mạnh mẽ đâm tới, bộ dáng hung ác, bất quá khiến người ngoài ý muốn là, ánh mắt của Tù Tâm Nhai Chủ không còn nhìn về phía hắn!

Điều này làm cho Phương Hành càng thêm xác định, Tù Tâm Nhai Chủ chú ý căn bản không phải là những tộc nhân này chết sống!

Ở trên biển, nòng nọc bơi nhanh, bám sát lão giả ôm bình tháo chạy, mà xung quanh, dần dần có người phi độn ra, một đường đi theo, hoặc nói là bảo vệ hắn, tu vi đều không tầm thường, vẻ mặt ngưng trọng chạy về phía trước, lúc nào cũng quan sát chung quanh, lại không nghĩ tới truy binh kỳ thật đang ở trong biển!

Đây là thần thông mà Phương Hành học được từ Vạn Linh Đan, con cá kia là một phân thân của hắn, lúc trước Bạch Thiên Trượng ở Kim Đan cảnh, cũng đã có thể linh hoạt vận dụng loại thuật pháp này, bây giờ tu vi của Phương Hành đã cao hơn Bạch Thiên Trượng không biết bao nhiêu lần, nhưng ở phương diện nghiên cứu thuật pháp lại không sánh bằng, nhưng sử dụng loại pháp thuật này cũng xe nhẹ đường quen, hơn nữa cho dù chỉ là phân thân bình thường, nhưng dùng Vạn Linh Đan làm cơ sở, cũng có thể đạt tới hiệu quả rất tốt!

Vạn Linh Đan chính là dùng vạn linh luyện thành, cho nên đạo nguyên từng cái khác biệt, viên Xá Lợi bị hắn ném xuống, là một con ếch yêu lưu lại, cho nên sau khi hóa thành phân thân, chính là một con nòng nọc...

Đương nhiên, nếu Phương Hành dùng Ma Hồn bám vào trên đó, chậm rãi luyện hóa, sẽ hóa ra bản thể của mình.

Phương Hành đi theo lão giả kia một đường bơi nhanh, thỉnh thoảng có tu sĩ đang chạy trốn tới tụ hợp, trước sau tụ lại mười mấy người, gấp rút tiến lên, bọn họ sợ bị người phát hiện, cũng không dám trốn vào không trung, chỉ dán mặt biển mà đi, ước chừng đi ra ngoài ngàn dặm, đoàn người này mới ngừng lại, trước nhìn chung quanh một chút có truy binh hay không, thậm chí còn tế linh phù dò xét, chỉ bất quá Liễm Tức Thuật của Phương Hành rất cao minh, những linh phù dò xét do Nguyên Anh luyện chế kia còn không làm gì được hắn!

- Chung quanh không người, mở ra đi!

Bên cạnh lão giả áo đen, đã có người kiềm chế không được, vội vàng thúc giục.

- Lui ra phía sau!

Lão giả kia trừng người lắm miệng kia một cái, hét lên một tiếng, người chung quanh lập tức lui ra.

Đến lúc này, lão giả kia mới thở hắt ra, tay đặt lên bình, trầm thấp niệm tụng chú ngữ, nửa ngày sau, nước biển phía dưới đột nhiên lăn lộn, lại có một tảng đá ngầm từ đáy biển hiện lên, lớn chừng núi nhỏ, đen nhánh nhìn không ra địa phương gì đặc biệt, nhưng những người kia thấy đá ngầm, đều cực kỳ hưng phấn, vội vã xông tới.

Sau đó lão giả áo đen đi lên trước, bàn tay đập lên đá ngầm mấy lần, chỉ thấy một đạo linh quang sáng lên, trên tảng đá ngầm hiện ra một cánh cửa, lão giả áo đen đi vào, người phía sau ầm ầm chen lên, rất sợ bị rơi ở đằng sau, Phương Hành thừa cơ hội này, cuốn lên một tia nước, đi vào theo.

Rầm rầm rầm!

Sau khi vào cửa, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, chung quanh đã thay đổi bộ dáng, trước mắt xuất hiện lại là một địa quật to lớn, phía trên rủ xuống rất nhiều măng đá, giống như răng nanh, quỷ dị sâm u, mà ở giữa măng đá, một lối nhỏ đi thông về phía trước, cũng không biết người ở chỗ nào, chung quanh ướt nhẹp, không khí ẩm ướt, chắc là một ám quật dưới đáy biển!

Ngay cả Phương Hành cũng không nhịn được âm thầm hiếu kỳ, cảm thấy nơi này huyền diệu, chính là một loại trận thuật cực mạnh chuyển hóa, mặc dù hắn không tu trận thuật, nhưng cũng thấy rõ ràng, nơi này là một vùng đất rộng rãi, lại bị người dùng pháp lực thu vào, luyện thành một thiên địa độc lập, sau đó lại dùng tảng đá ngầm kia làm môn hộ, buộc lại thiên địa, nếu muốn ra vào, chỉ có thể thông qua tảng đá ngầm kia, bằng không mà nói, vùng thế giới này và thế giới của bọn hắn căn bản không ở cùng một không gian, vĩnh viễn không cách nào tìm tới!

- Nơi này chính là Tiểu Thiên Thế Giới?

Hình như rất nhiều người Mông tộc cũng là lần đầu tiên tới nơi này, nhịn không được tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

- Không sai, đây chính là tâm huyết mấy đời lão tổ của Tù Tâm Nhai chúng ta, cùng Tiểu Thiên Thế Giới trong miệng những đạo thống kia khác nhau rất lớn, nơi đây tự thành thiên địa, tiến vào nơi này, ngoại nhân không có khả năng tìm được chúng ta, cuối cùng cũng thoát đại nạn!

Ông lão mặc áo đen kia vào nơi đây, mới nhẹ nhàng thở ra, nhấc tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

- Lão tổ ở chỗ này đến cùng bày ra kế hoạch gì, ngay cả Thiếu chủ trước kia cũng không biết, lại chuyên môn căn dặn chúng ta tận khả năng chạy trốn, sau đó cùng lão tỗ tiến vào nơi đây... Ngoại trừ muốn giữ lại Tù Tâm Nhai nhất mạch, còn có ý gì?

Có người trầm ổn, giống như lần đầu tiên đến, vội vàng mở miệng hỏi.

- A, lão tổ tính toán chúng ta có thể suy đoán sao? Đi lên phía trước các ngươi sẽ hiểu!

Lão giả áo đen cười lạnh, cũng không trả lời, vẫy vẫy tay áo, tiếp tục đi về phía trước.

Tu sĩ Mông tộc còn lại vội vàng cất bước đuổi theo, một tấc cũng không rời.

Khó khăn lắm mới đến nơi này, Phương Hành tự nhiên không thể bỏ qua, nhưng nơi này không phải ở trong nước, lại đong đưa cái đuôi tự nhiên đuổi không kịp, suy nghĩ một chút, thân thể run rẩy, hóa thành một con cóc, còn giữ cái đuôi nhỏ, nhún nhảy một cái, có thể theo kịp những người kia.

Ở trong Tiểu Thiên Thế Giới này, con đường phức tạp, ngay cả ông lão mặc áo đen kia cũng phải thận trọng đi đường, không rảnh quan tâm chuyện khác, mà người Mông tộc còn lại thì vừa hiếu kỳ vừa sợ hãi, không người lưu ý đến con cóc theo ở phía sau.

Đi ước chừng hơn mười dặm, lại tới một lâu đài rộng lớn, ở phía trước, thình lình xuất hiện một đại điện đen kịt, cao chừng trăm trượng, lẻ loi tọa lạc ở trung ương nham quật, khí tức cực kỳ quỷ dị, bên ngoài bao trùm sương lạnh, có thể thấy được nhiệt độ cực thấp, nhưng trong lâu đài lại nhiệt khí dập dờn, như tinh thiết bị đốt đỏ...

- Đến rồi...

Ông lão mặc áo đen kia thấy được cung điện màu đen, liền có chút kích động, bước nhanh đi theo.

- Nơi này... Nơi này chính là...

Có tu sĩ Mông tộc sợ hãi than một tiếng, vội vàng đi theo, trong miệng chấn kinh hỏi.

- Đây chính là địa phương lão tổ dùng thiên mệnh làm mồi, thả câu Tiên cung!

Lão giả áo đen cũng có chút kích động, càng có chút kiêu ngạo, vừa đi vừa trầm giọng nói.

- Thiên mệnh làm mồi, thả câu Tiên cung?

Những tu sĩ Mông tộc kia đều ngẩn ngơ, trong thanh âm ẩn chứa một tia kính sợ.

- Không sai, đáng tiếc, lúc đầu lão tổ có thể thành công, lại không nghĩ tới bị bại hoại Nhân tộc kia quấy nhiễu, ai, thiết hạ độc kế bực này, đưa tới họa hủy diệt cho Tù Tâm Nhai ta, không làm sao được, lão tổ chỉ có thể ra hạ sách này, để cho chúng ta đến bổ cứu!

Lão giả áo đen đi rất nhanh, sải bước đi tới trước cung điện màu đen.

- Người đến là ai?

Trên cửa lớn, thình lình có hai tượng giáp sĩ, mà ở trước cửa, lại có bốn bệ đá màu đen, phía trên ngồi xếp bằng một lão giả, thời điểm bọn hắn tới gần ngàn trượng, bốn lão giả đồng thời mở mắt, trên tay xuất hiện một cây cung, mũi tên lành lạnh nhắm ngay bọn hắn.

- Bốn vị Tôn giả đừng sợ, là ta!

Lão giả áo đen vội vã giơ cái bình màu đen lên, thấp giọng kêu lên.

- Vì sao ta cảm thấy có khí tức xa lạ?

Bốn lão giả thấy là bọn họ, chậm rãi buông cung tiễn xuống, nhưng hiển nhiên vẫn cực kỳ cảnh giác, nhìn quét bốn phía.

- Những tiểu bối này là lần đầu tiên đến!

Lão giả áo đen vội vàng giải thích, chỉ các tu sĩ ở phía sau mình.

- Lại là bốn vị trưởng lão tu vi gần với lão tổ, bọn họ đã biến mất mấy năm, nguyên lai ở chỗ này!

Những tiểu bối kia thấy được bốn lão giả này, cũng cực kỳ giật mình, vội vã tiến lên hành lễ.

- Nếu như thế, vậy đi vào đi!

Ánh mắt bốn vị Tôn giả quét qua bọn họ, sau đó chậm rãi nhẹ gật đầu, đồng thời đánh ra bốn đạo thần quang.

Cửa lớn chậm rãi mở ra, lão giả áo đen bước nhanh vào, những tu sĩ phía sau hắn bị bốn vị Tôn giả nhìn nổi da gà, vội vàng đi theo, người cuối cùng còn bị một vị Tôn giả nhìn thoáng qua, sợ đến chảy mồ hôi lạnh, sau khi tiến vào đại điện, cửa lớn màu đen đóng lại, dưới vạt áo hắn rơi ra một con cóc, vội vàng nhảy một cái, giấu ở một bên, may mắn không ai phát hiện.

Bên ngoài âm u lạnh lẽo, nhưng vào trong đại điện lại cảm giác vô cùng nóng bức.

Chăm chú nhìn lên, đám tiểu bối Mông tộc đều kinh hãi, trong đại điện, thình lình chính là một hồ dung nham, đang ùng ục ục bốc hơi, tràn ra nhiệt khí đáng sợ, mà trong hồ thì có mười mấy cây cột đồng to lớn, cây cột vây quanh một bệ đá màu đen, đáng sợ hơn là, ở trên mười mấy cây cột, tất cả đều trói một người.

- Trưởng lão, những người bị trói ở trên cây cột kia là...

Có tiểu bối Mông tộc nhìn chăm chú nửa ngày, đột nhiên kinh hãi, run giọng hỏi.

- Ha ha, nếu muốn thả câu Tiên cung, sao có thể không có mồi câu?

Lão giả áo đen không cảm thấy kinh ngạc, đi tới trên bệ đá màu đen, rất cung kính đặt cái bình xuống bệ đá, sau đó ngồi dậy, nhìn thoáng qua những người kia, thấp giọng cười lạnh nói:

- Không sai, bọn họ là đám quý khách nửa năm trước tới Tù Tâm Nhai chúng ta tị nạn, cũng chính là mồi câu của lão tổ...






Bạn cần đăng nhập để bình luận