Lược Thiên Ký

Chương 1056: Ta là Đại Tư Đồ của Phù Dao cung


- Phương Hành ngươi là một tên khốn kiếp...

Trái tim đã tuyệt vọng, cho dù là Quỷ Mộc đánh tới cốt liên vô tận hay là cổ ngọc mà Diệp Hồn Thiên đánh tới cũng làm cho đáy lòng Đạo Vô Phương xuất hiện cảm giác không thể chống đỡ được. Hơn nữa nhìn thấy Hồ Quân trưởng lão đã bỏ chạy thành công, gã cũng không thể thả lỏng tâm tình được, chuẩn bị chịu đựng tấm màn đại nạn rơi xuống... Thực là mất mặt, mình thông minh một đời, tại sao ở một khắc cuối cùng đó lại làm chuyện dở khóc dở cười như thế chứ? Truyền ra ngoài cũng sẽ làm mình bị mất mặt!

Chỉ có thể trách tên khốn Phương Hành kia!

Làm mình đường đường là một thiếu cung chủ của Thiên Nhất cung phải trở thành trò cười như thế...

Cũng chính là ôm ý niệm như vậy, một khắc cuối cùng, Đạo Vô Phương dùng hết khí lực toàn thân mà mắng, tiếng nói dao động khắp nơi...

Lúc này, cốt liên mà Quỷ Mộc thi triển ra đã quấn chặt lấy Đạo Vô Phương ở trong hư không, làm gã không trốn đi đâu được, còn Diệp Hồn Thiên thì giáng từ trên trời xuống, hay tay cầm cổ ngọc, ùng ùng đánh xuống gã. Hai người bọn họ phong tỏa và ngăn cản tất cả khả năng đào tẩu của Đạo Vô Phương, dường như là lo lắng một màn mới rồi tiểu ma đầu chạy trốn sẽ tái diễn, vô ý thức đồng thời ra nặng tay.

Đạo Vô Phương đã không còn hy vọng sống nào nữa, ngay cả bản thân gã cũng đã chuẩn bị phải chết.

Ngoại trừ một tiếng mắng to, gã hầu như cũng không làm gì.

Nhưng sau khi một tiếng mắng to truyền ra, trong hư không bỗng nhiên nổi lên sự rung động, giống như từng tầng nước gợn sóng lan ra. Trung tâm tầng rung động kia vừa may là vị trí đỉnh đầu của Quỷ Mộc, một đại thủ ngoài dự đoán của mọi người đột nhiên thò ra từ bên trong đó mang theo hung uy vô tận, kèm theo tiên uy cuồn cuộn quanh quẩn mây khói, lặng yên không một tiếng động vồ thẳng về phía Quỷ Mộc.

Lúc này Quỷ Mộc vốn bởi vì tâm thần vô cùng xao động, trước đó còn bị Phương Hành làm tức giận ói máu tươi. Loại thương thế tới khí huyết phế phủ này vốn là một loại ảnh hưởng tới thực lực nhất, không chỉ có thể làm một thân thần lực hỗn loạn khó nhịn, dưới uy lực của nó còn làm cả người gã đều mất hồn mất vía, phản ứng ước chừng chậm đi nửa nhịp. Cho nên khi bàn tay lớn kia xuất hiện rồi vươn tới gần áo lót của gã rồi mà gã vẫn chưa phát giác ra, vẫn đang toàn lực điều khiển cốt liên muốn bắt Đạo Vô Phương lại, thậm chí còn đồng thời xuất thần...

Giá họa cho Thiên Nhất cung, rốt cục là có khả năng hóa giải cục diện khó xử hiện tại của mình hay không?

Đây vẫn là một vấn đề choán hết cả tâm thần của Quỷ Mộc!

Diệp Hồn Thiên cũng không phát hiện ra bàn tay lớn kia xuất hiện. Lúc này y cũng đang đầy bụng là suy nghĩ muốn bắt Đạo Vô Phương lại, biết mình muốn một bước lên mây thì cần đạp lên Thiên Nhất cung. Nhưng Thiên Nhất cung dù sao cũng liên lụy tới rất nhiều thế lực lớn, quan hệ cũng không đơn giản, trong lòng đã bắt đầu đặt mưu xem đến lúc đó rốt cục nên thao tác như thế nào mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất!

Ba người, ba suy nghĩ trong đầu dần dần bắt đầu nghĩ sâu hơn, càng ngày càng nghiêm trọng...

Sau đó bọn họ liền đồng thời bị một bàn tay lớn cắt đứt suy nghĩ!

Bàn tay lớn kia móc ra từ vị trí lồng ngực của Quỷ Mộc, trong lòng bàn tay còn mang theo một trái tim máu me dầm dề, vẫn đang đập thình thịch!

Bịch một tiếng, cả người Quỷ Mộc đột nhiên trở nên đần ra, ngơ ngác nhìn bàn tay xuyên qua ngực mình, nhất thời còn cho là mình hoa mắt, dùng sức dụi hai mắt, vẻ mặt vừa nghi hoặc vừa sợ hãi, không rõ xảy ra chuyện gì!

Lúc này gã suy trì dáng người đang thi triển thần thông của thần tộc, không phải chỉ biến hóa huyễn thuật bề ngoài mà là chân chính biến thành người, bên trong giống y hệt người. Cũng chỉ có như vậy bọn họ mới có thể thuận lợi dung hợp vào thiên địa này hơn, chỉ có điều đồng thời nảy sinh vấn đề, đó chính là sau khi hóa thành hình người, chỗ yếu hại sẽ tương tự với tu sĩ nhân tộc. Một vài chỗ bình thường không phải thương thế nặng đối với bọn họ, sau khi hóa thành hình người có thể trực tiếp lấy mạng của bọn họ. Cho dù sinh mệnh của bọn họ bình thường ngoan cường bao nhiêu!

Một bàn tay to thình thình chui ra từ bộ ngực của gã chính là như thế.

Trong bàn tay lớn siết trái tim máu me dầm dề tượng trưng cho tính mạng của mình đã bắt đầu tiêu tán!

- Rốt cuộc là có chuyện gì đây?

Giọng nói của Quỷ Mộc thật thấp vang lên, tỏa ra sự mê man.

Nhưng chủ nhân của bàn tay không trả lời, ngũ chỉ co lại, bụp một tiếng bóp vỡ trái tim của gã.

Vẻ mặt nghi hoặc của Quỷ Mộc cũng dừng ở đây, cả người cứng ngắc ngã xuống, chậm rãi rơi xuống mặt đất, thân thể cũng rơi xuống theo, bắt đầu không ngừng biến hóa, hiện ra bổn tướng, càng lúc càng lớn, một tiếng ầm vang lên làm sụp cả một dãy núi.

- Ta rõ ràng đã nói là muốn giết sạch tộc nhân của ngươi, ngươi còn sống, làm sao coi như giết sạch được?

Sau khi Quỷ Mộc ngã xuống rốt cục trên không trung cũng lộ ra chủ nhân phía sau bàn tay lớn kia, mặc một bộ cổ bào màu trắng nhạt, vóc người thon dài, cắt khéo, trên người ẩn chứa một loại đạo uẩn cùng tiên phong không diễn tả được bằng lời, tuyệt nhiên trái ngược với ma khí vừa rồi hắn đại sát tứ phương bộc lộ ra. Ở trong ngực của hắn còn thừa một tay ôm thi thể của một cô gái, chính là nữ đệ tử Thanh Dữu của Phù Dao cung trước đó chết dưới kiếm của hắn. Lúc này hắn đã thu hồi bàn tay to dính đầy thần huyết lại, vẻ mặt chán ghét nhẹ vung vẩy!

Một chốc thấy được người này, Diệp Hồn Thiên sợ tới ngây người, Đạo Vô Phương cũng sợ ngây người.

Mặc dù là đang rơi xuống mặt đất, chút linh thức còn lại chưa hoàn toàn tiêu tán nên Quỷ Mộc cũng sợ ngây người!

Ma đầu kia!

Ma đầu Phương Hành rốt cuộc đã lại trở lại...

Hoặc có lẽ là, hắn căn bản là vẫn chưa từng đi, chỉ là mới rồi thứ xuất hiện là phân thân, hiện tại chân thân xuất hiện!

Sự khiếp sợ trong lòng Diệp Hồn Thiên quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, cho dù hiện tại có một Thánh Nhân xuất hiện trước mặt y cũng không làm y kinh sợ bằng lúc này. Khi nhìn thấy ma đầu kia dùng phân thân huyết chiến, sau đó tiêu tán trên không trung, y tự nghĩ đã đoán được ý niệm trong đầu của ma đầu kia. Lấy phân thân làm mồi, lừa trọng binh của Bạch Ngọc kinh xuất quan đồng thời giá họa cho mình, nói vậy khi trận ác chiến này tiến hành, chân thân của hắn nhất định đã sớm dẫn nhân mã của Phù Dao cung vượt qua phòng tuyến, an toàn tiềm nhập vào Ma Uyên rồi!

Cũng chính là vì vậy, sau khi nhìn thấy phân thân của Phương Hành biến mất, tuy trong lòng bọn họ uất khí vô tận nghĩ lại mà sợ nhưng cũng chân chính thả lỏng cảnh giác, căn bản chưa từng nghĩ tới sau khi phân thân biến mất, tiểu ma đầu này dĩ nhiên lại mang cả chân thân tới đây...

Hơn nữa vừa ra tay liền tàn nhẫn lại tinh chuẩn dùng một kích giết chết Quỷ Mộc đang ở trạng thái suy yếu nhất!

- Ngươi... Ngươi...

Trong lòng Diệp Hồn Thiên không biết có bao nhiêu nghi hoặc đang dâng lên, nhưng cuối cùng y nói, cũng chỉ có một câu.

- Ngươi... tại sao ngươi đã trở về rồi?

Vừa nói câu này ra, y vừa bứt ra mà đi như một tia chớp, nhanh chóng trốn lên không.

Vào lúc này, y không còn chút chiến lực nào nữa, trực tiếp thi triển tốc độ mạnh nhất, giống như chó nhà có tang...

- Ta vẫn luôn ở đây mà...

Phương Hành cũng thành thật trả lời vấn đề của y, sau đó nhìn thân ảnh của Diệp Hồn Thiên nhanh chóng trốn chui trốn lủi. Hắn híp mắt cười cười, sau đó giơ bàn tay to dính thần huyết mới vừa giết Quỷ Mộc lên, nhẹ nhàng che thi thể của Thanh Dữu lại rồi bước một bước ra ngoài. Một bước nhẹ bỗng lại ẩn chứa đại đạo chí lý khó có có thể dùng lời diễn tả được, tốc độ trong một chốc đạt tới đỉnh phong, dường như một bước đã vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, thân hình quỷ dị xuất hiện trước người Diệp Hồn Thiên, sau đó giơ tay lên vồ qua, trực tiếp bóp cổ y.

Cảnh tượng này thoạt nhìn quả thực giống như là Diệp Hồn Thiên liều mạng trốn, chủ động đưa đến bên tay hắn vậy.

Cả người bị ma đầu kia chế trụ giữa không trung, mặt của Diệp Hồn Thiên đã biến thành màu đỏ tía, vô lực giùng giằng. Y muốn phản kháng lại chỉ thấy một tia hỏa ý cực thịnh vọt vào trong cơ thể mình, một thân tu vi cùng pháp lực lúc này trở nên trống rỗng, giống như người bình thường, mềm nhũn không còn chút lực phản kháng, chỉ có thể tuyệt vọng bị người ta chế trụ giữa không trung...

Một sự tuyệt vọng hiện lên trong lòng làm cho trong lòng y thậm chí xuất hiện sự tự giễu.

Khi nhìn thấy người bị ép vào tuyệt cảnh chỉ là một phân thân, y liền nghĩ ma đầu kia sớm muộn gì cũng sẽ bởi vì chuyện mình làm mà tới tìm mình gây phiền toái. Chỉ là cho dù như thế nào cũng không ngờ tới, hắn đã thực sự mang tới phiền toái lớn với mình, hơn nữa còn tới nhanh như vậy...

- Ta... Ta...

Nhìn thấy Phương Hành chế trụ mình, mãi lâu không mở miệng, Diệp Hồn Thiên liền dùng hết khí lực toàn thân muốn nói cái gì đó.

Ngược lại không phải là muốn nghĩ tới chuyện đào tẩu hay gì, chỉ là không cam lòng phải chết như vậy, dù sao cũng muốn nói gì đó, làm gì đó.

- Nghĩ lại thì vẫn nên giết ngươi một cách đoan chính một chút!

Chỉ có điều khi y vừa mới mở miệng lại bị Phương Hành cắt lời, rốt cục hắn như đã nghĩ ra lý do thoái thác, cúi đầu nhìn thoáng qua Thanh Dữu trong ngực, sau đó sắc mặt trở nên ngưng trọng, chậm rãi ngẩng đầu lên, tinh quang bắn ra bốn phía, con ngươi nhìn thẳng hai mắt Diệp Hồn Thiên, giọng nói trầm thấp mà lãnh khốc, mang theo uy nghiêm của vương giả:

- Ta là Phương Hành, đảm nhiệm vị trí Đại Tư Đồ thứ ba mươi sáu của Phù Dao cung, Diệp Hồn Thiên, ngươi phản bội Phù Dao cung, sẵn sàng góp sức cho thần tộc, nhân thần đều phẫn nộ, hiện tại ta muốn thanh lý môn hộ, trảm tà phù chính, ngươi còn muốn nói gì nữa?

- Đại... Đại Tư Đồ?

Sắc mặt của Diệp Hồn Thiên trong thời gian ngắn đã thay đổi, mang theo ánh mắt khó tin, vẻ mặt lại có chút dở khóc dở cười.

- Thì ra là thế, thì ra là thế...

Vốn tưởng rằng Dao Trì đại trưởng lão Đoan Mộc Kỳ chết sẽ không thể ngăn được mình nữa, cho nên liền nắm lấy cơ hội không chút do dự phản bội Phù Dao cung, lại không ngờ tới mình nghĩ quá đơn giản. Cũng không biết là ai ra chủ ý cho Phù Dao cung, nói ngắn lại thì các nàng lại đưa ra một lựa chọn chính xác, mất đi một Đoan Mộc Kỳ đa mưu túc trí lại tìm được một tiểu ma đầu đầy dẫy xảo trá, buồn cười là mình trước đây lại vẫn không coi đám nữ nhân đó ra gì...

- Ta...

Diệp Hồn Thiên dùng hết tất cả khí lực để nói, Phương Hành cũng hơi hơi buông lỏng cánh tay, cho y cơ hội nói chuyện.

Thoạt nhìn khuôn mặt Diệp Hồn Thiên tự giễu, lắc đầu chỉ nói ra một câu:

- Ta... Ta là chết vì ngu xuẩn!

Nghe xong câu nói không đầu không đuôi này của y, Phương Hành hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu:

- Đúng vậy!

Vừa nói chuyện, bàn tay hắn dùng sức, lòng bàn tay bỗng nhiên tỏa ra ác diễm vô tận, Diệp Hồn Thiên bị hóa thành tro tàn.

Một hơi thở đã nhẹ nhàng thổi sạch tro bụi đầy trời, lúc này Phương Hành mới xoay người nhìn sang Đạo Vô Phương, nhìn tên mập trên mặt vẫn còn mang sự may mắn kia, trên mặt hắn bỗng nhiên nở nụ cười bỡn cợt:

- Mới rồi ngươi nói ai là tên khốn kiếp hả?

Bạn cần đăng nhập để bình luận