Lược Thiên Ký

Chương 1441: Độ hóa.




- Ngao ngao ngao...

Phù Đồ Thiên Giới vốn là một mảnh chém giết, bỗng nhiên xuất hiện một màn quỷ dị, mấy người có oan nghiệt mạnh nhất, hoặc nói là mấy yêu ma mạnh nhất khu vực này, sau khi đánh về phía nam tử không có chút ma khí kia, lại nằm mộng cũng không nghĩ ra, trong tay người này có một cây roi đáng sợ, bọn hắn còn không kịp phản ứng, liền bị một roi quất nằm xuống đất, sau đó là hành hạ!

- Cho ngươi ba vạn ba... Cho ngươi ba vạn ba...

Một roi lại một roi, đường đường yêu ma rõ ràng còn chưa ra tay, đã bị quất nằm trên đất lăn qua lăn lại!

- Ti...

Mặc dù đã giết đỏ cả mắt, nhưng những yêu ma kia lại không phải không có lý trí, mấy cái theo sát người này vọt tới, lập tức phát hiện nam tử kia lợi hại, bị hù hít sâu một hơi, vội vàng phanh lại thân hình, quay đầu muốn chạy trốn, bọn hắn từ vài roi kia, đã phát hiện nam tử này tuyệt đối không phải mình có thể chống cự, cũng tuyệt đối không phải là con mồi của mình!

Trái lại, bằng bản lĩnh của những người mình, chỉ có phần làm con mồi cho người ta...

- Sưu sưu sưu.

Trốn còn nhanh hơn lúc chạy tới, càng muốn săn giết người khác, sẽ càng sợ mình bị người khác săn giết, lúc này phản ứng cực kỳ nhanh, chỉ muốn chạy càng xa càng tốt...

- Ha ha, muốn chạy trốn?

Chỉ tiếc bọn hắn muốn chạy trốn lại trốn không thoát, Phương Hành đã theo dõi bọn hắn, Hỏa Long Tiên xoay chuyển, “ba” một tiếng giòn vang, quấn lấy đùi phải của người chạy nhanh nhất, ngạnh sanh kéo xuống, sau đó cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ cực kỳ đơn giản bước ra một bước, liền kéo mấy yêu ma xuống, vốn trên mặt đất chỉ nằm một cái, bây giờ nằm bảy tám cái, đều là một thân ma vân đung đưa...

- Cho các ngươi ba vạn ba... Cho các ngươi ba vạn ba...

Phương Hành đứng ở giữa, trong tay cầm roi, không ngừng quất xuống.

- Ta liều với ngươi...

Có yêu ma không cam lòng, gầm thét nhảy dựng lên, điên điên khùng khùng, muốn tìm Phương Hành dốc sức liều mạng.

Nhưng Phương Hành chỉ vung roi, đánh cho hắn thần hồn muốn nứt, thân thể tràn ra vô số vết máu.

- Ta cho ngươi dốc sức liều mạng... Ta cho ngươi dốc sức liều mạng...

Cũng có yêu ma không thể chịu được đau nhức, dù sao Hỏa Long Tiên chính là pháp bảo, há lại bình thường, đánh trên thân thể, là sẽ trực tiếp đau tiến vào thần hồn, loại tư vị này coi như là đầu thai cũng không thể quên được, liên tiếp nhiều roi như vậy, đau đến bọn hắn giống như phát điên, một chút cốt khí cũng không có kêu rên:

- Van cầu ngươi, đừng tra tấn nữa, giết chúng ta đi...

Tiến vào Phù Đồ Thiên Giới, làm tốt chuẩn bị giết người, tự nhiên cũng làm tốt chuẩn bị bị người giết, chỉ bất quá bọn hắn không nghĩ tới, rõ ràng đụng phải quái thai như vậy, ở trước khi giết chết mình, còn muốn cầm roi tra tấn...

Cái này cũng quá tàn nhẫn đi...

Bởi vậy bọn hắn nhịn không được muốn kêu to, chỉ cầu thống khoái!

Nhưng Phương Hành nghe xong lại càng giận, vung roi quất tới:

- Ta cho ngươi muốn chết... Ta cho ngươi muốn chết...

Trận tra tấn này làm đám Tán Tiên sống không bằng chết, Phương Hành thì đánh vui vẻ đầm đìa, mồ hôi chảy ra, đánh tới bọn hắn chỉ biết rên hừ hừ, ngay cả khí lực kêu to cũng không có, hắn mới không kịp thở ngừng lại, thở ra không phải mệt mỏi, mà là tức giận, trong nội tâm một mực nghẹn lấy nộ diễm, mặc dù dựa vào một trận đòn roi phát tiết không ít, nhưng vẫn còn rất tức giận.

- Ách... Ngài không có ý định giết bọn chúng?

Thái Hư Bảo Bảo thấy Phương Hành ngừng, mới có chút tò mò dò đầu ra hỏi.

Hắn cũng hiểu Phương Hành, biết nếu đối phương muốn giết người, sẽ không làm nhiều như vậy!

- Ngươi cảm thấy ta nên giết người?

Phương Hành quay đầu, thần sắc bất thiện nhìn đồ đệ của mình.

- Ách... Không có không có...

Thái Hư Bảo Bảo vội vàng lắc đầu, coi chừng co rụt về phía sau:

- Ngài là lão đại ngài định đoạt!

- Nếu bàn về giết người, ta còn biết giết hơn bọn hắn, thậm chí ta còn chuyên môn tu qua loại pháp môn này!

Phương Hành lại thở hổn hển mấy hơi, lúc này mới oán hận mở miệng, con mắt chán ghét nhìn về phía những người kia, như là giải thích với Thái Hư Bảo Bảo và Manh Nữ, lại như tìm lý do vì sao mình không giết người.

- Nhưng giết người là cần lý do, ta chỉ biết lúc mình muốn giết người mới có thể giết, mà không phải bầu trời ra quỷ phù gì, nói giết người cho Tiên Mệnh, ta sẽ như con chó điên đi giết người, người như vậy không phải Tiên, tối đa chỉ tính toán là một đám chó dữ!

Hắn chỉ mấy tán tu trên mặt đất, oán hận mắng:

- Những cái này là chó dữ, cho nên mới ăn roi!

- Sư phụ...

Cảm nhận được lửa giận của Phương Hành, Thái Hư Bảo Bảo nói chuyện cẩn thận từng li từng tí, nhỏ giọng nói:

- Ta nhìn ra được, ngươi không muốn giết người lung tung, nhưng quy củ của Thăng Tiên Hội chính là như vậy, ngươi không giết người, sẽ có người tới giết người, dù sao bọn họ đều vì Tiên Mệnh, chỉ cần ở trong Thăng Tiên Hội, bọn hắn còn có thể đi giết người, sẽ một mực giết đến cuối cùng, hơn nữa sẽ càng ngày càng mạnh, lực lượng mười vạn người tụ tập ở một thân, đến lúc đó thậm chí có thể còn mạnh hơn ngươi, điểm này là không cách nào cải biến, bây giờ ngươi quất bọn hắn, vậy cũng chỉ có thể hả giận, trên thực tế lại không có tác dụng gì...

Sau khi nói xong, Thái Hư Bảo Bảo tựu cẩn thận từng li từng tí trốn ở sau lưng Manh Nữ, trộm nhìn Phương Hành.

Hắn nói là mấu chốt của vấn đề, hi vọng Phương Hành có thể minh bạch.

Ở thế giới này, không phải ngươi muốn giết người thì giết, không muốn giết người thì không cần giết...

Ngươi không giết, tóm lại sẽ có người giết, thông qua giết người bị oan nghiệt quấn thân, thu hoạch lực lượng cường đại, cho đến đạt được Tiên Mệnh!

Bởi vậy sau khi hắn đưa ra vấn đề này, rất lo lắng Phương Hành sẽ thẹn quá hoá giận, trước quất mình mấy roi!

- Ai nói không hữu dụng?

Nhưng Phương Hành nghe lại không nổi giận, mà lạnh giọng nở nụ cười.

- Ách...

Thái Hư Bảo Bảo rất muốn châm chọc, nhưng thấy biểu lộ của Phương Hành chăm chú, lại không dám nói.

Sau đó hắn chứng kiến Phương Hành ngồi xuống như Phật Đà, tay trái sờ soạng vào Khô Lâu Thần Cung một hồi, lấy ra một quyển kinh Phật cũ kỹ, cũng không biết đoạt ở đâu, tay phải thì nắm roi da, nhìn đám tán tu thở dài một hơi, sau đó lật kinh Phật, biểu lộ hung ác.

Thái Hư Bảo Bảo sợ ngây người, vô ý thức nói:

- Sư phụ, ngươi đang làm gì thế?

Phương Hành nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Độ hóa...

Thấy Thái Hư Bảo Bảo trừng mắt, tựa hồ hắn cũng có chút xấu hổ, ra vẻ trấn định giải thích:

- Có lẽ ngươi còn không biết, vi sư còn có một thân phận khác, là Kim Cương Hộ Pháp thứ nhất của Phật môn sau Thượng Cổ...





Bạn cần đăng nhập để bình luận