Lược Thiên Ký

Chương 1061: Thần Vương thứ mười hai


- Chư đệ tử cẩn thận!

Hồng Hoang di chủng xuất hiện làm trên mặt nước U Thủy hoàn toàn vắng lặng, không biết bao nhiêu người đều vô ý thức lấy ra pháp bảo, ngay cả ba vị tiên cô Dao Trì cũng lập tức chuẩn bị hạ lệnh chiến, đồng thời trong lòng cảm giác càng đáng sợ hơn. Hồng Hoang di chủng từ trước đến nay đều là tồn tại như ác mộng ở Thiên Nguyên đại lục, cho dù di chủng bình thường cũng có thực lực chống lại tu sĩ Nguyên Anh, mà Hồng Hoang di chủng có huyết mạch vương tộc, có thể bay trên không trung thực lực càng tăng lên theo cấp số nhân. Nhất là nơi mà chúng nó xuất hiện thật là đáng sợ, lặng yên không một tiếng động mai phục trên U Thủy này chặn các nàng ở một nơi hung hiểm nhất, tuyệt đối dữ nhiều lành ít...

U Thủy thủy ác, các nàng ở trên U Thủy làm thực lực có thể dùng không bằng phân nửa bình thường, nhưng đám Hồng Hoang di chủng này không chỉ có số lượng rất nhiều, thực lực mạnh mẽ, còn có thể mượn sức U Thủy càng làm cho sức mạnh của song phương đối lập khác biệt càng lúc càng lớn...

Nếu thật bắt đầu đấu ở chỗ này...

Trong lòng sinh suy nghĩ này, ba vị tiên cô đều trầm xuống:

- Sợ rằng toàn quân Phù Dao cung có thể bị diệt!

Chỉ có điều trong lòng các nàng cũng sinh ra vô số suy nghĩ...

Tại sao Hồng Hoang di chủng lại bất chợt xuất hiện ở giải đất bên bờ Bình Hoang nguyên này, hơn nữa số lượng còn đông đảo như vậy?

- Ha ha, chờ các ngươi đã lâu, tu sĩ nhân tộc...

Lúc đang tự kinh nghi, xa xa trong hư không lại vang lên một tiếng người, sau đó từng tia ngân quang đâm xuyên qua mây đen xung quanh hư không. Một con sinh linh toàn thân kim lân đen ngòm, khổng lồ như ngọn núi nhỏ bay lướt qua dòng U Thủy, đám Hồng Hoang di chủng ở xung quanh lập tức nhường ra một con đường cho nó, để nó bay tới ngay phía trước đám chư tu, hạ xuống đỉnh đầu của hắc giao một sừng. Chính là một con tích hạt ngân sắc hai cánh, đỉnh đầu có một vòng ngân quang tựa như vương miện khiến nó tràn đầy uy nghiêm của vương giả.

Trong nháy mắt nhìn thấy nó, sắc mặt của ba vị tiên cô Dao Trì cùng với Đạo Vô Phương đồng thời đại biến, ánh mắt là sự tuyệt vọng.

Với kiến thức của bọn họ đương nhiên không thể không nhận ra, di chủng màu bạc này đương nhiên là vương tộc...

Không phải sở hữu huyết mạch vương tộc, mà là vương tộc thuần huyết chân chính bên trong Hồng Hoang di chủng, sinh linh của Hồng Hoang Cốt điện!

Đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của mọi người, trên khuôn mặt mọc đầy lân mịn của sinh linh vương tộc này tựa như lộ ra một loại ngạo nghễ khó có thể hình dung. Vương uy nhàn nhạt phóng ra từ trên người nó làm bọt sóng trên U Thủy ở xung quanh đều bị san bằng, mà con ngươi màu vàng của nó chậm rãi co lại quét qua đám người phía dưới, chậm rãi lên tiếng, miệng nói tiếng người:

- Trong mấy người các ngươi, ai là Phương Hành?

- Hửm?

Nghe Hồng Hoang di chủng mở miệng hỏi thế làm cho rất nhiều người ngoài dự liệu, mà sau khi nghe được lời nói của nó càng làm cho người ta kinh ngạc không thôi, chỉ cảm thấy tên của một người xuất hiện trong miệng của nó giống như là một chuyện vô cùng kỳ quái, vô ý thức nhìn về phía Phương Hành.

- Ngươi là tới tìm ta?

Nghe được những lời này, ánh mắt của Phương Hành thu hồi lại từ quái xà hai cánh ở phía sau, nhíu mày hỏi.

- Ngươi chính là Phương Hành? Phương Hành đại khai sát giới ở Bạch Ngọc kinh?

Nghe được tiếng nói của Phương Hành, đầu lớn của sinh linh vương tộc giương về phía sau, con ngươi co lại giống như châm, tựa như làm vậy mới có thể thấy rõ ràng Phương Hành ở cách mình không xa kích cỡ tương đương một con kiến nhỏ là dáng vẻ gì, trong khẩu khí lại nghe không ra vui giận. Chỉ là vừa nghe nó nhắc tới tên Phương Hành, trên dưới Phù Dao cung nhất thời sắc mặt nghiêm trọng, đối phương quả nhiên là tới có mục đích!

- Có chuyện gì cứ nói đi, ta đang vội đi!

Phương Hành tựa như có tâm sự, ngẩng đầu nhìn sinh linh vương tộc, trầm giọng nói.

- Ha ha, vội đi? Ngươi không đi tiếp được nữa rồi!

Sinh linh vương tộc tựa như nghe được chuyện cười nào đó, hừ hai tiếng rồi thở ra một hơi dài, cười lạnh nói:

- Từ sau khi nhận được truyền thư của bằng hữu thần tộc, ta liền sai đại tướng thủ hộ ở U Thủy này, còn không biết ngươi có chọn đường sông này để tới Ma Uyên hay không, hiện tại xem ra vận may của ta cũng không tệ, ngươi quả nhiên là chọn đi qua từ nơi này, cuối cùng cũng có thể khiến cho ta có câu trả lời hợp lý cho bọn họ rồi...

- Bằng hữu thần tộc?

Bốn chữ nhẹ bỗng này lại làm chư tu Phù Dao cung đều đại biến sắc mặt, lấy hết các loại pháp bảo ra, trong chốc lát trên không trung có đầy thần quang đan xen vô cùng xinh đẹp, ẩn chứa từng luồng thần uy. Còn đám Hồng Hoang di chủng ở xung quanh nhìn chằm chằm cũng đồng thời ngẩng người lên, một thân hung uy bạo phát, lập tức làm bầu không khí vùng này trầm xuống, tràn đầy sát khí, dường như sắp nảy sinh giết chóc!

- Hồng Hoang di chủng... Cũng sẵn sàng góp sức cho thần tộc rồi?

Phương Hành cũng hơi ngẩn ra, có chút khó tin nhìn sang sinh linh vương tộc, lại nhìn quái xà một cái.

- Có gì mà đầu nhập hay không đầu nhập chứ, sinh linh Hồng Hoang bọn ta vốn có khởi nguyên tương tự với thần tộc, đều là chủng tộc ban đầu sinh ra ở thời kỳ hỗn độn, huyết mạch tương tự với đại đạo, trời sinh ẩn chứa thần lực, dùng cái này suy luận, Hồng Hoang sinh linh bọn ta cũng là một loại thần tộc, hơn nữa bằng vào thực lực của Hồng Hoang Cốt điện của ta, sao cần đầu nhập vào chứ?

Sinh linh vương tộc nở nụ cười lạnh, hình như có sự tự ngạo:

- Thần chủ đã sớm giáng pháp chỉ xuống, có ý định phong cho cha ta làm Hồng Hoang Thần Vương, đứng sau vị Thần Vương thứ mười hai trong mười vị đại Thần Vương của ba nghìn thần tộc!

Thần Vương thứ mười hai?

Nghe được câu nói này, trong lòng của mỗi người đều trầm xuống.

Tin tức ngoài ý muốn nhất lại hỏng bét nhất xuất hiện, Hồng Hoang di chủng vậy mà lại chọn đứng ở phe thần tộc!

Tin tức này khiến người ta khó có thể chấp nhận được, nhưng dường như cũng nằm trong dự liệu. Trước khi sinh linh thần tộc giáng tới, Hồng Hoang di chủng luôn là cộng địch của Thiên Nguyên. Thần Ma từng bày một bộ đại trận đặc biệt phòng ngừa Hồng Hoang di chủng lao ra khỏi Ma Uyên, mà khi kế hoạch kéo rơi Huyền Quan của Thánh Nhân thực hiện, Hồng Hoang di chủng đã từng tấn công Bạch Ngọc kinh, đại chiến với tu sĩ nhân tộc. Có thể nói, Hồng Hoang di chủng vẫn luôn là đại địch của tu sĩ nhân tộc, lựa chọn đứng ở phe đối lập với tu sĩ nhân tộc dường như cũng không có gì khó hiểu. Huống chi, thần tộc còn đưa ra điều kiện phong phú như thế?

- Cho nên ngươi đang thay thần tộc tới bắt ta?

Nét mặt Phương Hành không nhìn ra vui giận, trầm mặc một lát rồi cười nhạt một tiếng hỏi.

- Đương nhiên!

Sinh linh vương tộc trả lời rất tự nhiên, tuy thân thể của nó khổng lồ nhưng giọng nói lại có chút âm nhu, cười tủm tỉm nói:

-      Ngươi là một trong thất hung, chính là một trong những tu sĩ nhân tộc mà thần tộc muốn bắt nhất, sau khi đánh một trận trong Bạch Ngọc kinh càng trở thành người mà bọn họ muốn bắt nhất, cho dù là người nào bắt được ngươi đều sẽ lập được đại công. Nếu ngươi ở bên ngoài, Hồng Hoang Cốt điện bọn ta cũng lười điều người ra ngoài tìm ngươi, nhưng nếu ngươi đã chủ động đưa tới cửa, chúng ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội lập công lớn như thế này được?

- Bảo vệ Đại Tư Đồ!

Mạc Tâm tiên cô thấp giọng quát chói tai, lấy ra một thanh cổ kiếm bay lơ lửng ở đỉnh đầu của mình, tiên khí dày đặc, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm ra.

Chung quanh, chư đệ tử Phù Dao cung nghe vậy thì lập tức thúc giục pháp lực, trong chốc lát thần lực bạo phát, chuẩn bị xuất chiến...

Đã nói tới mức độ này rồi, kỳ thực đã không cần thiết phải nói thêm nữa.

Nhưng Phương Hành lại phất phất tay, ý bảo các nàng bình tĩnh chớ nóng, hắn nhíu chặt lông mày, sau đó buông ra, ánh mắt quét qua sinh linh vương tộc cùng với đám Hồng Hoang di chủng ở xung quanh đang nhìn chằm chằm, vẻ mặt tỏ ra sung sướng. Chắp hai tay sau lưng đạp không về phía trước, đi hai bước về phía sinh linh vương tộc kia, sau đó cười tủm tỉm nói:

- Đã từng nghe nói tới sự lợi hại của Hồng Hoang di chủng, trước đây cũng đã từng quen biết, từng đấu mấy trận, chỉ có điều xưa đâu bằng nay, con thằn lằn ngân sắc như ngươi, thật có lòng tin có thể ngăn cản được ta sao?

- Thằn lằn ngân sắc...

Trong chốc lát không biết bao nhiêu người đều lạnh lòng, lo sợ bất an...

Đây chính là vương tộc chân chính của Hồng Hoang Cốt điện đó, ma đầu kia lại gọi nó là thằn lằn?

Thằn lằn nhà ngươi lớn như vậy sao?

Chỉ có điều lúc Phương Hành nói cũng đang âm thầm vận pháp lực, khí tức trên người lúc đầu như có như không, lúc này tựa như nước ào ra khi mở cống, ùng ùng vận chuyển, tiên phong đạo uẩn, chiếu rọi trên không trung làm cả người hắn tựa như được bao bởi tiên phong. Trên người tản ra tiên uy như mưa thuận gió hòa, thổi bay hung uy trên người sinh linh vương tộc không còn chút nào, thậm chí ngay cả đệ tử Phù Dao cung đang hoảng sợ ở phía dưới cũng chợt sinh thêm lòng tin, cầm pháp bảo ổn định một chút.

So sánh với sinh linh vương tộc, hắn không lớn bằng một ngón tay nhưng một thân khí thế lại không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, thậm chí mơ hồ cao hơn chút!

- Ha ha, quả nhiên không hổ là ma đầu hung mãnh!

Ngoài dự đoán của mọi người, đối mặt với sự khiêu khích cùng cuồng ngạo của Phương Hành, di chủng vương tộc lại không hề tức giận, ngược lại âm thầm nở nụ cười:

- Nói thật, bằng vào bản lĩnh của ngươi đại khái thật sự có thể đào tẩu, tuy ta liều mạng thì có thể giữ được ngươi lại nhưng ta lại không muốn liều mạng, chỉ có điều ngươi thực sự nghĩ vậy là xong sao? Tuy chúng ta không nắm chắc có thể giữ lại ngươi nhưng có thể bảo đảm một điểm là kết quả nếu thật cần nhờ chém giết để giải quyết vấn đề này thì ở đây ngoại trừ ngươi ra tuyệt đối sẽ không có người thứ hai sống rời khỏi nơi này...

Sau khi tiếng nói của nó vừa dứt, di chủng xung quanh đột nhiên đồng thời ngửa mặt lên trời gào to, từng tiếng gầm to lớn như cuồng phong tập kích bốn phía, chấn động tới một số người đứng không vững. Nước sông đen ngòm dưới chân càng vào lúc này bị cuốn lên sóng lớn vạn trượng, như từng bức tường thành dâng lên giữa không trung, dường như tấn công về phía đệ tử Phù Dao cung trong vòng vây, vô cùng đáng sợ.

Không biết bao nhiêu người lúc này sắc mặt trở nên tái nhợt, tim đập loạn, các nàng hiện tại phải công nhận, sinh linh kia nói là sự thật. Trên U Thủy nguy cơ trùng trùng này, nếu như khai chiến với đám Hồng Hoang di chủng đó, các nàng thật sự có thể toàn quân bị diệt.

- Ngươi có hai lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn đi theo ta, ta cũng lười làm khó dễ đám nữ nhân này, ta sẽ thả các nàng rời đi, hoặc là nói chuyện bằng bản lĩnh thật sự, ở đây đại chiến một trận, ngươi có bản lĩnh có thể tự mình đào tẩu, nhưng đám nữ nhân này phải lưu lại dẹp loạn lửa giận của ta rồi... ồ, tên mập kia thoạt nhìn cũng không tệ, có thể làm một viên thịt tròn ăn lót dạ trước, chắc là không nhét nổi kẽ răng...

Nó trong bình tĩnh mang theo tàn nhẫn nói giống như trêu tức lại làm mỗi người có mặt đều cảm thấy chấn động trong lòng. Có người nghĩ tới sự đáng sợ của đám Hồng Hoang di chủng này, trong bụng lo sợ, có người trong lòng hiện lên hy vọng chạy trốn, theo bản năng nhìn về phía Phương Hành, nhiều người thì trong lòng lưỡng nan, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không hạ được quyết định, chỉ có thể mờ mịt nhìn bốn phía, không biết nên phản ứng thế nào.



Nhưng lúc này Phương Hành lại trả lời cực nhanh, nhàn nhạt quay đầu nhìn con quái xà lưng mọc đôi cánh một cái, sau đó vẻ mặt buông lỏng giơ tay áo, cười nói:

- Sao ngươi không nói sớm, vậy để cho những người này đi thôi, ta đi với ngươi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận