Lược Thiên Ký

Chương 1420: Khí chết các ngươi.




Lấy tửu lượng của Phương Hành, thời điểm mười tuổi, trên người không có tu vi, cũng có thể uống sạch một vò rượu, sau đó hào hứng đi xem quả phụ tắm rửa còn không bị bắt, bây giờ vóc người trưởng thành, còn có tu vi, tửu lượng càng sâu không thấy đáy, mà bây giờ, cố ý muốn chuốc say Si Nhi tiên tử, dùng bản lĩnh thật sự, ngươi một vò ta một vò uống thống khoái, ngoài miệng nói dễ nghe, trên tay lại không nhàn rỗi, cơ hồ không cho Si Nhi tiên tử thời gian buông bình rượu trong tay xuống, chỉ hơn một canh giờ, bên người bọn họ đã ném bốn năm bình rượu, cả phòng mùi rượu, đủ để say lòng người.

- Ta nói cho ngươi... Phương Hành sư huynh, ngay từ đầu ta thật không ưa ngươi...

Si Nhi tiên tử đã uống say mắt nhập nhèm, khuôn mặt đỏ bừng, ôm lấy bả vai Phương Hành không ngừng nói chuyện:

- Bởi vì lần đầu gặp mặt ngươi đã đánh ta... Ta nói cho ngươi biết, từ nhỏ... ta từ nhỏ đến bây giờ, có mấy cái... mấy cái dám đánh ta? Chỉ có mẹ ta... khi còn bé, ta và mẹ ở trong một bộ lạc xa xôi... Nàng nói cha ta không cần ta nữa, người trong bộ lạc đều khi dễ chúng ta... Nàng tức giận liền đánh ta, tựa như ngươi đánh ta vậy...

Nàng nói chuyện, miệng nhỏ mân mê, trong mắt có thanh lệ:

- Về sau... Về sau cha ta phái người tìm được chúng ta... đưa vào trong thành, có ăn, cũng có y phục xinh đẹp mặc... Rốt cuộc... Không còn có người dám khi dễ chúng ta... Thế nhưng mẹ ta... mẹ ta lại chết... Không ai khi dễ chúng ta, nàng lại chết... Từ đó về sau, không còn có người dám đánh ta... Ta tu luyện quỷ thuật, muốn phục sinh mẹ ta... Thế nhưng bọn hắn đều nói cho ta biết, đó là không có khả năng... A... A... A...... Ta nhớ mẹ...

- Cái này… con mẹ nó đến tột cùng có thể uống bao nhiêu a...

Phương Hành cảm giác có chút bó tay rồi, cảm giác bị một tiểu cô nương say khướt ôm đùi gọi mẹ thật đúng là không thoải mái, mấu chốt là bây giờ ánh mắt hắn nhìn nha đầu này cũng thay đổi, bốn năm bình liệt tửu, hai người ai cũng không hề dùng pháp lực luyện hóa, bây giờ ngay cả hắn cũng cảm giác có chút say khướt, nhưng nữ nhân này ngoại trừ nói nhiều thì không có biến hóa gì khác...

Đoán chừng không có mười đàn tám đàn là không đạt được mục đích...

Càng mấu chốt là, hắn cũng không xác định mình còn có thể uống bao nhiêu...

- Nương... Nương, không còn rượu...

Đang nghĩ ngợi, Si Nhi tiên tử lại ném ra một cái bình không, lung lay mấy cái bình ở bên cạnh, thấy đều là trống rỗng, liền ôm đùi Phương Hành ấm ức nói...

- Cái này...

Tay Phương Hành cầm vò rượu cuối cùng, vừa định thuận tay đưa cho nàng, nhưng có chút do dự.

- Vạn nhất cụng rượu thua một nữ nhân, mặt mũi không phải ném hết sao?

Trong đầu lóe lên một ý niệm, khiến cho hắn rất nghiêm túc suy tư, do dự bất định.

- Nương, nương, mau đưa rượu cho ta...

Si Nhi tiên tử ôm đùi Phương Hành lay lay, duỗi cánh tay không ngừng đòi rượu.

- Tốt tốt tốt, cho ngươi cho ngươi...

Phương Hành hạ quyết định, đưa bình rượu tới.

Si Nhi tiên tử cười hì hì duỗi hai tay ra đón, nhưng không ngờ Phương Hành đột nhiên nâng bình đập ót nàng một cái, ánh mắt của cô nương này ngốc trệ, sau đó gỗ ngã xoạch xuống, Phương Hành thì thuận tay nắm bình rượu ném qua một bên, sờ lên gáy nàng, biết nàng không có việc gì, đến tu vi bực này, nện lên đầu một cái, cũng chỉ giống như người bình thường cốc đầu, có thể làm cho nàng ngất, là Phương Hành vận dụng pháp lực chấn động thần hồn của nàng...

Vì để tránh cho cụng rượu thất bại phải đánh ngất xỉu đối thủ, cách làm này thực có chút mất mặt, ngay cả Phương Hành cũng chột dạ nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý, lúc này mới yên lòng, ôm Si Nhi tiên tử đi vào nội thất, mặc dù người tu hành rất ít nằm ngủ trên giường, đa số là ngồi xếp bằng thổ tức, nhưng nơi đãi khách không thể qua loa như vậy, hơn nữa cực kỳ xa hoa, ở trong nội thất của Phương Hành, có một cái giường cực kỳ xa hoa.

- Các ngươi không muốn để ta đi chịu chết?

Phương Hành cúi đầu nhìn thoáng qua Si Nhi tiên tử trong ngực, cười gằn, thấp giọng nói:

- Vậy ta liền tức chết các ngươi!

Dứt lời, liền cởi áo ngoài của Si Nhi tiên tử, ném tới trên giường, Si Nhi tiên tử ngủ rất say, thế mà còn theo bản năng rụt rụt thân thể, ủi ủi về phía chăn mền, sau đó ôm chặt gối ôm, bĩu môi nói:

- Nương...

- Hừ, nha đầu này thân phận tôn quý, nếu cùng ta cái gì kia...

Phương Hành cười hắc hắc, xoa xoa đôi bàn tay, vừa định bò lên giường, bỗng nhiên nghĩ lại, ngây ngẩn cả người:

- Không đúng, hiện tại nhục thân của ta là Đế Lưu, vậy nếu như ta ăn nàng, chẳng phải là tiện nghi tiểu tử bị trấn áp kia?

Vấn đề này cũng không biết thế nào, lại càng nghĩ càng mãnh liệt.

- A, đến thời điểm then chốt tại sao không có động tĩnh?

Lúc này ngoài điện, trong ngực Thái Hư Bảo Bảo ôm Thái Hư Huyễn Kính, không ngừng lay lay.

Nữ hài mù lòa cũng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nghiêng đầu nghe...

Trong gương chính là bộ dáng Phương Hành vội vã xoay quanh ở trong phòng, nhưng vô luận hắn cổ động như thế nào cũng không thấy lên giường, đến cuối cùng sư phụ không đứng đắn kia lại ngồi ở trên giường, ôm đầu than thở một hồi, sau đó kéo chăn nằm xuống...

Thái Hư Bảo Bảo sửng sốt:

- Người ta đã như thế, ngươi còn không chịu làm...

Nữ hài mù lòa nghe Thái Hư Bảo Bảo nói dông dài, lại nhịn không được hé miệng nở nụ cười!

Thời gian đã nửa đêm, Thái Hư Bảo Bảo và nữ hài mù lòa chỉ có thể nhàm chán ngồi ở bên ngoài, thỉnh thoảng nhìn Thái Hư Huyễn Kính, lại không có chút biến hóa, nhịn nửa ngày, lại thấy có mấy thị nữ và nội thị sắc mặt lo lắng chạy tới, một đường nhìn xung quanh, lúc đi tới trước nội điện của Phương Hành, một người hầu vội vàng mở miệng:

- Tiểu tử, có nhìn thấy Si Nhi tiên tử không?

- Kịch vui tới rồi...

Thái Hư Bảo Bảo hắc hắc cười một tiếng, sau đó vẻ mặt thuần khiết vô tội:

- Si Nhi tỷ tỷ và cha ta ở bên trong uống rượu...

- Đều là người tu hành, lại ham chè chén như vậy làm gì?

Người hầu này có chút yên lòng, cũng chỉ cười khổ nói một câu, nhấc chân muốn đi vào trong.

Thế nhưng Thái Hư Bảo Bảo lại ngăn ở trước người hắn, khuôn mặt nhỏ giơ lên, nghiêm túc nói:

- Cha nói không cho phép các ngươi vào!

- Tiểu tử, nhanh tránh ra, uống rượu mà thôi, có gì không thể đi vào?

Nội thị cười một tiếng, đá Thái Hư Bảo Bảo một cước:

- Hiện tại đêm đã khuya, ta muốn mời tiểu thư về nghỉ...

Thái Hư Bảo Bảo liếc tròng mắt nói:

- Cha nói, hôm nay Si Nhi tỷ tỷ không quay về...

- Ừm?

Nội thị nghe lời này, thần sắc biến đổi, phảng phất như ý thức được cái gì, vội vàng đi vào trong điện.

Mà mấy thị nữ sau lưng hắn cũng vội vàng đi theo...

Rất nhanh, bọn hắn thấy bàn ăn bừa bộn, ngửi thấy cả phòng mùi rượu nồng đậm, sắc mặt không khỏi biến đổi, sau đó vội vội vàng vàng chạy về nội thất, trong lòng không ngừng cầu nguyện cái gì, chỉ tiếc vô luận cầu nguyện như thế nào, một màn đáng sợ nhất vẫn xuất hiện... Bọn hắn thấy được trong phòng quần áo bay loạn, cùng một nam một nữ ngủ chung trên giường...

- A...

Có một thị nữ nhìn thấy cảnh này không khỏi sợ ngây người, che miệng muốn kêu to.

- Bá...

Đột nhiên nội thị xoay người qua, một thanh phi kiếm trực tiếp xuyên qua mi tâm thị nữ kia.

Sau đó chỉ thấy biểu lộ của nội thị âm trầm, hung ác nói:

- Chuyện này các ngươi không có nhìn thấy...

Mấy thị nữ khác bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, không ngừng gật đầu..

Nội thị cũng hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, nhẹ nhàng đi tới phía trước, lo lắng ôm tiểu thư đi...

Trong phòng, tràn đầy cảm giác đè nén, làm người không thở nổi...

- Oa...

Đột nhiên, thời điểm nội thị muốn nhẹ nhàng ôm tiểu thư đi, bỗng nhiên một tiếng rít lên phá vỡ bầu trời đêm, giọng nói kia lớn đến để cho người ta rát tai, nội thị xoay người, thấy vẻ mặt Thái Hư Bảo Bảo kinh ngạc nhìn tình cảnh trong phòng, nước mắt lưng tròng...

- Chớ quấy rầy...

Nội thị kinh hãi, vội vàng quát tháo.

Nhưng vẫn chưa nói xong, Thái Hư Bảo Bảo đã xoay người chạy, vừa chạy vừa gào khóc:

- Oa, cha quá xấu rồi, cha và Si Nhi tỷ tỷ ngủ ở trên một cái giường... Hắn không định mang ta đi tìm mẹ sao... Oa, lần này phiền phức, cha ngủ với Si Nhi tỷ tỷ, về sau ta phải xưng hô như thế nào... Bối phận hoàn toàn loạn, triệt để loạn a...

Đêm khuya, trong Tiên Phủ vốn yên tĩnh không tiếng động, ngay cả tiên binh tuần tra cũng cẩn thận từng li từng tí, không có chút tiếng vang, nhưng hôm nay, Thái Hư Bảo Bảo khóc lớn, cả Tiên Phủ lập tức náo nhiệt...

- Đáng chết, để hắn im lặng!

Sắc mặt nội thị cũng thay đổi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thần sắc vặn vẹo.

Mấy thị nữ ở sau lưng hắn vội vàng ra ngoài truy đuổi Thái Hư Bảo Bảo, một khắc cũng không dám ngừng.

Cũng không phải nội thị không muốn tự mình đi bắt Thái Hư Bảo Bảo, mấu chốt là tiểu thư đã tỉnh lại...

- Cái này... Đây là...

Si Nhi tiên tử bị Thái Hư Bảo Bảo đánh thức, ngơ ngác ngồi dậy, đột nhiên thấy một màn trước mắt, lại xoa cái ót, sững sờ một lát, mới đột nhiên ý thức được trên người mình không có áo ngoài, sau đó nhìn thấy Phương Hành ngủ trên giường, cả người nhất thời ngẩn ngơ, nửa ngày sau mới rít lên một tiếng vạch phá bầu trời đêm.

- Hỗn đản đáng chết này!

Nội thị cũng bất chấp, lửa giận bạo phát, hung hăng đập về phía Phương Hành.

Phương Hành vốn đang vờ ngủ, làm sao có thể phản ứng không kịp, đột nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng phân biệt.

- Chúng ta... Chúng ta là thực tình yêu nhau...






Bạn cần đăng nhập để bình luận