Lược Thiên Ký

Chương 1315: Cảm tạ

Một đạo, hai đạo, ba đạo, bốn đạo
Một làn, hai làn, ba đợt, bốn đợt...
Sinh linh có mặt hoặc nhiều hoặc ít cũng đã tu hành được đến một cảnh giới nhất định, biết đến lôi kiếp...
Nhưng bọn hắn xin thề, cho dù gặp được lôi kiếp rồi nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng nhìn thấy lôi kiếp kinh khủng bậc này. Dù sao một tu sĩ đối mặt với lôi kiếp tối đa cũng chỉ có một hoặc hai đạo. Cho dù Thánh Nhân thái cổ đã từng lấy thân bổ thiên, pháp tắc thiên địa toàn bộ Thiên Nguyên, ngoài lôi kiếp cũng có định số nhất định. Lần đầu Tiên là một đạo, lần thứ hai là hai đạo, lần thứ ba là ba đạo lôi kiếp, cứ thế suy ra cho tới lần cuối cùng phải chịu chín đạo thiên lôi, không bị tiêu tan thành mây khói thì có thể vượt qua rồi. Nhưng hôm nay Phương Hành gặp phải căn bản là không phải lôi kiếp, căn bản là lôi hải! Cảnh chủ rất sợ hắn không chết, quả thực đã bổ tất cả lôi kiếp lên người hắn rồi.
Đừng nói là hắn, ngay cả khu vực hắn đứng lúc này đều bị lôi hải đánh thành một cái hố vừa sâu vừa to. Ao đầm vô tận bị đánh nứt ra, đại địa rạn vỡ, một cái hố sâu có thể so với Ma Uyên của Thiên Nguyên đột nhiên xuất hiện trên thế giới không trọn vẹn này.
Mà ở trong thế giới đó còn có vô số lôi quang đang dũng động giống như sóng lớn trên biển, thỉnh thoảng cuộn trào mãnh liệt đánh lên mặt đê. Một loại khí tức nhưu tịch diệt tản ra từ trong lôi hải, bất luận là sinh linh yêu ma trong Tiên cảnh hay là người luận đạo đi theo Phương Hành lúc này đều chỉ có thể ngơ ngác nhìn vùng lôi hải đó, không có ai dám tới gần bước nào.
Còn Lộc Tẩu và Ngao Liệt lúc này cũng trầm mặc, đáy mắt tràn đầy sự lo nghĩ.
Cũng không phải bọn họ không có lòng tin với Phương Hành, chỉ là vùng lôi kiếp kia thực sự là quá đáng sợ.
- Ta nhất định không thể gánh nổi...
Trong lòng Lộc Tẩu bi ai nghĩ: “Cho dù ta có nắm chặt chống được chín đạo lôi kiếp của Thiên Nguyên nhưng cũng không chịu được lôi hải này...”
Mà lúc này Ngao Liệt cũng chỉ có thể đứng đó nuốt nước bọt, cổ họng khô rát.
Tỉnh lại từ trong lôi trì tạo hóa, y liền không sợ lôi kiếp nữa, nhưng lôi kiếp vừa rồi y vẫn phải sợ thật!
Lần đầu Tiên trong lòng sinh ra một nghi vấn “Ta có thể gánh nổi lôi kiếp này không?”
- Ha ha, ngươi còn chưa chết? Còn chưa chết?
Trong sự yên tĩnh hoàn toàn chỉ có tiếng nói bén nhọn của Cảnh chủ đang kêu to, dường như xen lẫn sự vui thích vô tận, liên tục nói:
- Nhanh tản ra, nhanh tản ra, ta muốn luyện hóa thế giới của ngươi, ta muốn nuốt trọn thế giới đó, ta muốn luyện ra Tiên giới chân chính...
Lúc này nó dường như vô cùng nôn nóng, giọng nói không ngừng lưu chuyển quanh lôi hải nhưng lại không dám tới gần. Xem ra tuy nó có thể thao túng được lôi kiếp nhưng trong lòng nó cũng sợ loại sức mạnh này. Tối thiểu nó không làm được giống như bình thường là không gì không biết, lúc này cũng chỉ có thể lo lắng đợi lôi quang tàn dư trong hố sâu tản đi, sau đó mới có thể cảm nhận được tình huống bên dưới.
Giống với nó, những người khác cũng đều đang ngơ ngác chờ lôi quang trong hố sâu tản đi.
Từng cuộc đại chiến lúc này đều theo bản năng dừng lại, không có tâm tư tái chiến nữa.
Một phe biết rõ Phương Hành dữ nhiều lành ít, trong lòng còn ít nhiều một tia hi vọng.
Phe bên kia thì không nhìn được kết cục của Phương Hành liền không có tâm tư liều mạng với những người khác.
Tiên ma vân trên không trung đã biến mất, bên trong vực sâu vĩ đại lôi quang như trở thành nước, đương nhiên cũng sẽ không kéo dài. Không lâu sau cũng đã nhanh chóng tiêu tan. Sau khi lôi quang che mắt tản đi, rốt cục đã làm lộ cảnh tượng trong vực sâu vô tận ra. Trong cái hố lớn bị lôi kiếp đánh ra này đã không còn bất kỳ khí tức của sự sống nào, ngay cả một cái cây hoàn chỉnh cũng không hề để lại.
Thậm chí ngay cả đá vỡ vụn cũng đã biến mất, hóa thành màu lưu ly xanh biếc, vô cùng bằng phẳng!
Cả vực sâu lôi kiếp giống như bị thần binh lợi khí đào vô cùng trơn nhẵn, hoàn chỉnh.
Nhưng ở giữa hỗ sâu đen ngòn lại có một cái cột đột nhiên nhô ra.
Sau khi lôi quang biến mất, chư tu hoặc lấy mắt thường, hoặc lấy thần niệm rốt cục đã thấy rõ hình dạng của nó.
Đó là một hình người!
Một thân cháy đen, pháp bào nát bấy lẳng lặng ngồi xếp bằng ở chính giữa hố sâu, khí tức hoàn toàn không còn, giống như đã chết rồi.
- Đã chết rồi sao?
Không biết là vị luận đạo nào run rẩy hỏi một câu.
Hình người nám đen không có chút phản ứng nào, giống như một hòn đá không có một chút linh tính nào vậy.
- Ha ha! Ha ha! ...
Bỗng nhiên giọng cười bén nhọn của Cảnh chủ vang lên, mang theo sự mừng rỡ như điên:
- Chết rồi! Rốt cục ngươi cũng chết rồi...
Sau khi giọng của nó vang lên, tất cả người luận đạo cùng Lộc Tẩu, Ngao Liệt đồng thời hung hăng trầm lòng xuống, sự tuyệt vọng giống như nước thủy triều trào lên đánh sâu bọn họ xuống đáy cốc. Thậm chí ngay cả toàn thân cũng xuất hiện cảm giác vô lực, mà tất cả yêu ma trong Tiên cảnh thì đột nhiên điên cuồng hô lên, yêu ma loạn vũ, tiếng hô rung trời giống như đang làm loạn vậy. Vừa múa vừa hát, dùng hết sự nhiệt tình quỷ dị hoan hô chức mừng, cầu nguyện... tiếng động đó hầu như sắp truyền cả vào tinh không!
...
...
- Ai chết?
Nhưng khi đám luận đạo đang cực kỳ tuyệt vọng, còn đám yêu ma của Tiên cảnh thì đang mừng rỡ như điên thì chợt có một giọng nói bỗng nhiên vang lên, giống như một thanh kiếm sắc trong nháy mắt đã chém tất cả tiếng động thành phân nửa.
Giữa thiên địa lần nữa chỉ còn lại sự tĩnh mịch tuyệt đối.
Mọi ánh mắt, đều đờ đẫn nhìn sang đáy vực.
Lúc này, cây khô giống như mỏm đá vô tri ở đáy vực không có một chút tiếng động nào, trên thân lại loáng thoáng bắt đầu có một tia khí huyết dao động khó có thể phát giác bay lên, giống như đang mở nắp của một cái hộp đã đóng lại lâu năm. Khí huyết dao động ngày càng cường liệt, rất nặng, rất nhanh liền giống với người bình thường, hơn nữa còn đang không ngừng kéo lên, dường như chỉ trong một thoáng đã nhảy lên điểm cực kỳ đáng sợ.
- Bộp!
Ngay lúc khí huyết đang mãnh liệt làm người ta kinh ngạc đó, Phương Hành đột nhiên mở hai mắt ra.
Đáy mắt bạo phát tinh quang, so với sao trên trời còn sáng hơn.
Ngay cả trong thế giới đã bị tàn phá này đều bởi vì hai ánh mắt của hắn mà trở nên sáng hơn không ít.
Còn sau khi Phương Hành mở mắt ra thì chậm rãi đứng lên, theo sau động tác của hắn, trên người liền có cặn bã rào rào rơi xuống, lộ ra thân thể được quấn quanh thần quang ở bên trong. Tất cả lôi quang còn sót lại ở xung quanh đều bay về phía hắn rồi hóa thành một một bộ pháp y sặc sỡ lóa mắt trùm lên người hắn, làm hắn thoạt nhìn có cảm giác cực kỳ thần kỳ.
Còn ánh mắt của hắn thì đồng thời chậm rãi chuyển nhìn về một chỗ, nhìn về một tồn tại dường như hư vô.
- Cảm ơn!
Hắn nhẹ giọng mở miệng, giọng nói lại có vẻ vô cùng chân thành!
Sống đến lớn như vậy, hắn chưa bao giờ nói cảm ơn với bất kỳ ai, nhưng lúc này lại không thể không chân thành nói một câu.
Trên không tĩnh lặng, không có ai dám mở miệng, chỉ có một tiếng cảm ơn này của hắn bay bổng trên không trung của thế giới bị tàn phá.
- Chuyện này... chuyện này sao có thể chứ...
Sau một hồi lâu, tiếng nói bén nhọn của Cảnh chủ mới vang lên, nghi hoặc lớn hơn phẫn nộ.
Sau đó giọng nói của nó càng lúc càng vang, giống như điên rồi.
- Ngươi... tại sao ngươi lại còn sống được?
- Lôi kiếp mạnh như vậy, cho dù Chân Tiên cũng không đỡ nổi, tại sao ngươi có thể không hề bị thương chứ?
- Rõ ràng ngươi chỉ có tu vi Độ Kiếp cấp ba, làm sao có thể gánh được vô số lôi kiếp này chứ?
Giọng nói của nó càng lúc càng vang, thậm chí giông như một người đàn bà chanh chua đang đứng trên đường cái mắng to, sắp điên rồi.
Ầm ầm...
Sau khi nó mắng to cũng làm vô số người ở xung quanh như tỉnh lại từ một giấc mộng, sợ hãi nhìn về phía Phương Hành, mặt mày khiếp sợ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đầy bụng là sự kinh hãi... Lôi kiếp mạnh như vậy, hắn sao có thể chịu được chứ?
Nhất là Lộc Tẩu và Ngao Liệt, hai người bọn họ cũng coi như hiểu rõ thực lực của Phương Hành nhất nên càng thấy khó hiểu hơn.
Lôi kiếp mà ngay cả mình cũng không thể nắm chắc có thể chống được, làm sao Phương Hành có thể chống lại được?
Phải biết, vừa rồi trong kiếp lôi đó quả thực có thể so với chín đạo kiếp lôi của Thiên Nguyên!
Phương Hành vậy mà lại có thể chịu được, chuyện này há chẳng phải là nói cho dù hắn ở Thiên Nguyên cũng có thể trực tiếp chịu được chín đạo lôi kiếp hay sao?
Hơn nữa chịu được còn chưa tính, nhìn dáng vẻ của hắn còn không bị làm sao, một thân khí huyết càng thêm hùng hồn kinh người hơn trước..
...
...
- Ha ha, vì sao ta không thể chịu được?
Trong sự nghi vấn của vô số người, lúc này Phương Hành đã nhẹ nhàng bước đi, bước lên giữa không trung. Nhìn dáng vẻ của hắn rõ ràng có chút dương dương đắc ý. Nụ cười trên mặt tỏa sáng giống như một đóa hoa, giọng nói cũng vô cùng trong sáng không tốn chút sức lực nào đã có thể truyền khắp toàn bộ thế giới bị tàn phá, làm mỗi người đều nghe được vô cùng rõ ràng:
- Tiểu gia ta lúc ở Thiên Nguyên cũng không phải vô dụng, nếu Thiên Nguyên có mười phần số mệnh, ít nhất cũng đã bị ta giành được hơn ba phần, bước lên Tiên lộ này lại càng Tiên luyện u thổ, đúc thành đại thế giới chân thực, lại cùng lúc tu truyền thừa của tam giáo, nhận được đạo của mình, cho dù là căn cơ hay là cảm ngộ thâm thần đều đã đạt đỉnh, chỉ còn thiếu...
Khi hắn nói đến cuối cùng, ánh mắt nhẹ bỗng nhìn vào sâu trong thế giới không trọn vẹn.
- ... Thứ còn thiếu, thật ra chỉ là kiếp lôi sau cùng để thanh tẩy mà thôi!
Sau đó, trên mặt của hắn dâng lên nụ cười nhàn nhạt:
- Còn ta cũng thật không ngờ tới, ngươi có vô vàn lựa chọn vậy mà lại không chọn, lại muốn dùng kiếp lôi để đánh ta, đại ca à, chuyện này quả thực là đang buồn ngủ mà có gối đầu đưa tới, đang tịch mịch lại được gặp mỹ nữ, thật sự phải cảm tạ kiếp lôi dốc vốn này của ngươi rồi, rốt cục cũng giúp ta tẩy luyện thân thể, trọng tố thần hồn, mà nay, những thiếu sót trong tu hành của ta ở Thiên Nguyên rốt cục đã được ngươi bổ sung, ha ha, trọng tố tạo hóa lại hun đúc tu vi, đạo tâm như kim khí huyết như sấm, con đường tu hành của ta sắp đủ rồi.
- Tất cả đều là vì ngươi!
Hai tay của Phương Hành hợp thành chữ thập, cúi người với sâu trong thế giới bị hủy hoại một cái, sau đó ngẩng đầu lên cười:
- Cho nên ta phải cám ơn ngươi!
Sau khi nói xong một câu nói này, hắn liền sải bước đi ra ngoài.
Một tiếng ầm vang lên.
Căn bản là tốc độ của hắn nhanh tới mức không có cách nào có thể hình dung được, bởi vì hắn giống như trực tiếp xé rách không trung, truyền tống qua đó.
Đại Đức Đạo chủ trước đây ngăn ở trước người của hắn lại bị kình phong trên người hắn lướt qua, xé rách thành hai nửa.
Còn bản thân hắn thì trực tiếp bước một bước vào trong thế giới bị tàn phá, giơ tay lên vươn về phía một hướng.
- Đương nhiên, cảm ơn là cảm ơn, cướp thì vẫn phải cướp rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận